Sức mạnh màu trắng này tới từ Crowley, nó không đủ để thiêu rụi Hậu Kình thành như vậy, là Ôn Văn đã bỏ thêm chút sức mạnh để nó đạt tới hiệu quả này.
Thấy Ôn Văn nhanh chóng làm Hậu Kình mất đi sức chiến đấu, tất cả quái vật Tai Biến xông về hướng này lập tức ngừng lại, bởi vì chúng phát hiện Ôn Văn không phải là sự tồn tại cùng cấp bậc với mình!
Nhưng chúng ngừng lại không có nghĩa là Ôn Văn sẽ ngừng tấn công.
Trong nháy mắt Ôn Văn đã xuất hiện trước mặt Crowley đang kinh ngạc, trong tay phóng ra vô số xiềng xích trói chặt hắn lại, sau đó phóng ra mấy chục cây kiếm dài màu đen cắt xén hắn thành mấy trăm khối nhỏ.
Tiếp đó Ôn Văn hất văng những khối nhỏ này về phía đám quái vật Tai Biến, chúng nuốt nước miếng nhặt lấy mớ thịt vụn của Crowley, dùng tốc độ càng nhanh hơn để chạy trốn.
Chiến đấu với Ôn Văn rồi bị tiêu diệt hay cầm lấy chỗ tốt rồi bỏ đi, đám quái vật Tai Biến đều hiểu nên lựa chọn thế nào.
Khu vực của Ôn Văn lập tức trở nên vắng vẻ không còn bóng người, lúc này anh cũng không tìm tới đám quái vật đó để gây sự, chúng chỉ là những kẻ thua thuộc, lần này anh tới đây là vì có chuyện quan trọng cần giải quyết.
Ôn Văn tìm một nơi thích hợp, khoanh chân ngồi trên hư không.
Sau tiếng nổ ầm ầm, một cánh cửa lớn xuất hiện ở trước mặt Ôn Văn.
Đó là cánh cửa lớn của tầng năm trạm thu nhận, Ôn Văn đã đơn độc mang nó ra đây.
Trước đây trạm thu nhận tuyệt đối không thể phân chia, nhưng đối với Ôn Văn hiện giờ thì có rất ít chuyện anh không thể làm được.
Ôn Văn mở cửa, từng bước tiến vào, sau đó cửa lớn trực tiếp đóng lại.
Có quái vật thấy Ôn Văn biến mất thì tò mò tiến tới gần, muốn nghiên cứu cánh cửa lớn này có gì huyền ảo.
Thế nhưng vừa mới đưa tay chạm vào cửa lớn đã có một luồng khói đen tạo thành hình dáng móng vuốt vươn ra chộp lấy tay nó, nhanh chóng hấp thu sức mạnh của nó.
Quái vật Tai Biến kia vội vàng tự cắt đứt tay mình, nhờ vậy mới thoát được một kiếp.
Chẳng qua nó lập tức phát hiện, cánh tay kia không chỉ xuất hiện ở cửa, xung quanh cánh cửa lớn kia có vô số cánh tay như thế, làm cánh cửa lớn này trông đặc biệt xinh đẹp kỳ dị.
Đã không còn quái vật nào dám tới gần nơi này...
...
Quái vật tầng thứ năm có hình dạng không giống lần Ôn Văn tới trước đó, hắn vẫn mặc áo choàng đen nhưng lần này có chút giống người áo đen và cả Ôn Văn.
Hắn đột nhiên mở mắt, nhìn cánh cửa mở ra mà cười ha hả.
"Rốt cuộc mày đã tới, tao còn tưởng mày là quỷ nhát gan, cả đời này cũng không dám bước vào."
Ôn Văn lắc đầu: "Sự việc nhất định phải giải quyết, mày là mối họa lớn, tao không thể cứ kéo dài mãi."
Quái vật kia cười híp mắt nói với Ôn Văn: "Sức mạnh của chúng ta ngang nhau, vì thế có khả năng mày phải chờ ở đây lâu đấy, tao tự giới thiệu trước, mày có thể gọi tao là 'Tội'!"
"Đây chính là tên của tao, là tội mà tên kia để lại, là tội của thế giới này, cũng là tội của vùng đất khởi đầu!"
"Tao vốn tưởng tên kia sẽ tìm một kẻ mạnh mẽ hơn tới đây, không ngờ lại chính là mày."
"Vậy tao nên gọi mày là gì đây?"
Ôn Văn trầm ngâm hai giây: "Mày có thể gọi tao là Yougma."
Biểu cảm của Tội tan vỡ, sau đó chỉ mũi Ôn Văn chửi ầm lên: "Rõ ràng mày tên là Ôn Văn, sao lại phải dùng tên người khác, khinh tao là kẻ ngu à?"
Ánh mắt Ôn Văn có chút hoảng hốt, rõ ràng là đang chột dạ, sau đó lập tức hùng hồn nói: "Mày đã biết tên tao lại còn muốn hỏi, không phải ngu thì là gì?"
Biểu cảm của Tội lạnh đi, xem dáng vẻ của Ôn Văn, hắn cũng không muốn trao đổi nữa.
Trên người hắn xuất hiện vô số khí đen, xiềng xích màu đen cũng xuất hiện, sau đó một cây kiếm dài vân đen nền đỏ xuất hiện trong tay hắn, là màu sắc đảo ngược của kiếm Huyết Hà.
Ôn Văn cũng không lảm nhảm vô ích, đồng thời rút kiếm Huyết Hà, vọt tới trước mặt tội, chém ra một kiếm.
Kiếm dài của hai người va chạm, uy lực mạnh mẽ tản ra ngoài, trong cửa lớn văng ra vài tia kiếm khí vụn vặt, kiếm khí khuếch tán rất xa, một cường giả Tai Biến trốn trong địa bàn của mình không may bị kiếm khí trực tiếp chặt rớt ngón chân.
Vì thế đám cường giả Tai Biến một lần nữa trốn đi xa hơn, không còn dám ló mặt ra nữa, có trời mới biết kẻ xui xẻo tiếp theo sẽ là ai.
Cuộc chiến cuối cùng của Ôn Văn và Tội cứ vậy bắt đầu.
Năng lực, sức chống đỡ, thậm chí ngay cả trí tuệ của hai người cũng tương đương nhau, vì thế đánh nhau căn bản không phân thắng bại.
Ở tầng thứ năm, khắp nơi đều là năng lượng không giới hạn, bọn họ cũng không tồn tại vấn đề cạn kiệt năng lượng.
Cứ vậy khô khan chiến đấu kéo dài suốt một năm...
Trong cuộc chiến dài đằng đẵng này, Ôn Văn và Tội cũng trưởng thành, anh cũng hiểu về Tội sâu hơn.
Tháng thứ nhất, Ôn Văn đã hiểu Tội rốt cuộc là gì.
Giống như Tội đã nói, hắn là tập hợp của tội nghiệt tô tận, bất cứ tà ác nào cũng có thể tìm được cái bóng trên người hắn.
Lần đó mượn dùng sức mạnh của Tội, khói đen phủ khắp liên bang chính là hình dạng cụ thể của Tội.
Mỗi luồng khói đen đại diện cho toàn bộ tội nghiệt của một sinh vật.
Khi đó Ôn Văn cho rằng Tội chính là thứ tà ác nhất thế giới này, anh đánh bại Tội không chỉ vì chính mình, mà còn là vì thế giới này.
Khi tới tháng thứ năm, Ôn Văn bắt đầu thay đổi cái nhìn về Tội.
Bởi vì anh phát hiện tuy Tội là quái vật tập hợp từ vô số tội nghiệt, nhưng bản chất của hắn có lẽ cũng không tà ác.
Cái gọi là tội là một loại hành vi, có người làm tội thì tự nhiên tồn tại người bị hại, có trộm cướp thì có người bị cướp, có kẻ giết người thì có người bị giết, có kẻ phản bội thì có người bị phản bội.
Vì thế hiện giờ cảm giác của Ôn Văn là Tội chỉ là một kẻ địch bình thường, anh không biết Tội có bao nhiêu tà ác, nhưng anh nhất định phải đánh bại hắn.
Đợi tới hai tháng sau, Ôn Văn đột nhiên phát hiện mình bắt đầu không hiểu Tội.
Hình như anh bắt đầu cộng tình với Tội, anh có thể cảm nhận được tâm cảnh của Tội, trong tâm linh của Tội, anh chỉ cảm nhận được bi thương và cô độc vô tận.
Nỗi đau mà tội nhân tạo ra còn nhiều hơn cả tà ác của hắn.
Tội đại diện cho tội ác của thế giới, nhưng hắn cũng phải chịu đựng nỗi đau đớn vượt xa những tội ác này.
Trong khi chiến đấu với Ôn Văn, ánh mắt của hắn không đặt trên người Ôn Văn mà nhìn ở nơi xa hơn, hình như hắn đang mong đợi điều gì đó.
Hắn... đang cầu mong được tử vong!
Ôn Văn rất khó tưởng tượng tâm trạng như vậy lại tồn tại trên người một con quái vật.
"Đừng đánh nữa, có đánh nữa cũng không có ý nghĩa, dù sao thì cũng không có ai thắng được."
Cái nhìn của Ôn Văn về Tội đã thay đổi rất lớn, đột nhiên anh không còn suy nghĩ muốn chiến đấu nữa, vì thế tung ra một kiếm ép Tội phải lùi lại vài trăm mét, chuẩn bị rời khỏi tầng thứ năm.
Trận chiến này đã kéo dài một năm, lá chắn của thế giới hiện thực cũng sắp không chịu nổi.
[hết 1266]