Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 12

Nam Tịch ngơ ngác nhìn sang, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chân thành đến mức khiến người ta bối rối ấy, cô lại như bị điện giật mà quay mặt đi.

Một sự chân thành quá đỗi xa lạ, khiến cô thấy hoang mang.

Trì Chiêu Minh chưa từng theo đuổi cô.

Hai người là thanh mai trúc mã, ai cũng biết mối quan hệ giữa họ là do hai bên gia đình ngầm thừa nhận.

Đến tuổi có thể yêu đương, Trì Chiêu Minh ra ngoài hay đùa: “Đây là vợ tôi.” Ban đầu chỉ là nói chơi, nhưng nói mãi thành thật lúc nào không hay.

Lúc mới bắt đầu, Nam Tịch từng thấy lấn cấn. Mối tình này quá thuận theo lẽ thường, giống như thiếu đi chút rung động nên có. Nhưng Trì Chiêu Minh biết cách dỗ dành, khi chỉ có hai người thì luôn làm cô vui vẻ, lâu dần… cô cũng không để tâm đến nhiều chi tiết nữa.

Anh ta không dẫn cô đi ăn ở những nơi nhỏ xinh yên tĩnh, toàn rủ đám bạn rồi kéo cô đi theo. Anh ta không để ý cô thích gì, càng không âm thầm chuẩn bị những điều bất ngờ cho cô. Anh ta chưa từng mở cửa xe cho cô, chưa từng cúi người nhường bước, càng không xem cô là công chúa mà nâng niu.

Từng có lúc Nam Tịch cho rằng như vậy mới là đặc biệt — người người xem cô là công chúa, chỉ có Trì Chiêu Minh xem cô là một cô gái bình thường.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy đầy rẫy những tủi thân khó gọi thành lời.

Sống mũi cô bỗng cay xè.

Cô chợt nhận ra, mình chưa từng được ai đối xử một cách nghiêm túc, trân trọng, có phần lễ nghi như thế.

Ánh nhìn cô rơi xuống chiếc nhẫn trơn trên ngón trỏ tay trái của Trì Cẩn Dư, ánh sáng phản chiếu lấp lánh, khiến tim cô cũng run theo.

Trì Cẩn Dư nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cô.

Anh nhẹ giọng:

“Nếu em thấy cưới là quá vội, mình có thể bắt đầu từ việc tìm hiểu.”

Ngừng một chút, anh nói thêm:

“Anh không có ý thúc ép cũng không muốn tạo áp lực. Em đừng căng thẳng.”

Nam Tịch khẽ thở ra, ngẩng đầu mỉm cười:

“Cảm ơn anh.”

Dù không hẳn là vì thích, nhưng cách Trì Cẩn Dư luôn tôn trọng cô — vừa đủ, không gượng ép — đã khiến cô cảm thấy nhẹ lòng.

Như thể… con người anh vốn là như vậy.

Ngụy Dật Minh từng nói, Trì Cẩn Dư là người “quang minh lỗi lạc”. Giờ phút này, Nam Tịch thấy câu ấy quả thực rất đúng.

Đêm hôm ấy – một đêm đầy mơ hồ và ám muội – những lời cô nói khi say, những hành vi mất kiểm soát, Trì Cẩn Dư chưa từng nhắc lại. Càng không hề lợi dụng để tiến thêm một bước.

Cho dù Trì Cẩn Dư có nói một câu như: “Chúng ta từng hôn nhau, từng ôm nhau, từng ngủ chung một giường rồi, còn giữ kẽ gì nữa?” — thì trong xã hội hiện đại “tình yêu ăn liền” này, đặc biệt trong cái giới quan hệ nam nữ phức tạp và bẩn thỉu đó, cũng chẳng phải chuyện gì lạ.

Nhưng anh không nói.

Buổi hòa nhạc bắt đầu, đoạn đối thoại ngắn giữa họ cũng khép lại tự nhiên. Nam Tịch yên lặng, chuyên tâm tận hưởng buổi thính phòng đậm chất nghệ thuật.

Đến gần cuối chương trình, Trì Cẩn Dư rời khỏi chỗ ngồi một lúc.

Lúc khán giả bắt đầu lục tục đứng dậy ra về, cô nhận được tin nhắn từ anh:

[Xin lỗi, anh có chút việc. Anh đợi em ở sảnh lớn.]

[Ngoài lạnh lắm, đừng ra ngoài. ]

Tim cô khẽ ấm lên. Cô nhắn lại một chữ:

[Được.]

Vừa đứng dậy, Bạc Thận đã gọi cô.

Cách hai hàng ghế, anh ta chỉ tay về phía bên trái: “Nam tiểu thư, lối này.”

“Dạ” Cô gật đầu, bước theo hướng đó.

Nam Tịch từng đến đây nên biết lối VIP ra về đi thế nào, nhưng Bạc Thận vẫn đi trước dẫn đường.

Có lẽ là do Trì Cẩn Dư dặn dò, nên lần này anh ta không nói nhiều như trước. Ngoài vài câu hỏi về cảm nhận buổi biểu diễn và trải nghiệm không gian nhà hát — tất cả đều mang giọng điệu của người đại diện ban tổ chức — thì không hề đá sang chuyện riêng tư.

Bầu không khí thoải mái, tự nhiên, sự ngượng ngập lúc trước cũng tan biến.

Bạc Thận đúng là kiểu người vừa hoạt bát vừa biết giữ chừng mực. Chỉ cần anh ta muốn, sẽ không để ai cảm thấy lúng túng.

Hai người đứng bên cạnh tấm poster quảng bá tại sảnh lớn, lại trò chuyện về lịch sử phát triển âm nhạc phương Tây. Mãi đến khi Trì Cẩn Dư từ một cánh cửa nhỏ nơi góc sảnh bước ra, bên cạnh còn đi cùng một người nước ngoài. Anh khẽ gật đầu như đang cảm ơn, người kia cũng mỉm cười quay trở lại bên trong.

Sau đó, Trì Cẩn Dư tiến lại gần, tay cầm theo một món đồ.

Khi đứng trước mặt cô, anh giơ tay đưa ra. Nam Tịch vừa nhìn liền sững người.

“Lưu làm kỷ niệm.” Anh không giải thích nhiều, chỉ nhẹ nhàng đưa món đồ cho cô.

Nam Tịch lặng lẽ đón lấy, cảm giác như có cả nghìn cân đè lên lòng bàn tay.

Đó là một bản đĩa vinyl bản đặc biệt, bìa cứng tinh xảo, trên mặt còn có bút tích ký tay của nghệ sĩ cô ngưỡng mộ.

Cô nhận ra ngay — đây là phiên bản giới hạn kỷ niệm, đặc biệt thu âm lại, chỉ tặng không bán. Lúc trước Nam Tịch từng nhờ đủ đường, gửi gắm qua nhiều mối quan hệ mà vẫn không thể có được.

Cô mở miệng định nói lời cảm ơn, thì Bạc Thận đã chen vào một câu: “Vãi nồi… Anh đi xin rồi mà chỉ lấy một cái? Không xin hai cái luôn hả?”

Trì Cẩn Dư liếc anh một cái, thản nhiên: “Cậu nghe nổi à?”

Bạc Thận cứng họng.

Anh đến đây đúng nghĩa để hóng hớt, chứ hiểu quái gì về âm nhạc.

Vậy nên cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi: “Giờ đi lối nào?”

“Cậu tự đi.” Trì Cẩn Dư không khách sáo, tiễn thẳng.

“Tôi đâu có muốn làm bóng đèn.” Bạc Thận khẽ cười, vẫy tay chào Nam Tịch: “Tạm biệt nha, em gái.”

Trì Cẩn Dư lập tức quay đầu lại: “Ai em gái cậu?”

“Là em gái của cậu Kỳ mà, không phải em gái của tất cả mọi người à?” Bạc Thận vừa nói xong đã vọt đi nhanh như chớp, như sợ bị ăn đấm: “Tôi đi đây!”

Dáng vẻ của anh ta khiến Trì Cẩn Dư bật cười, ánh mắt quay lại nhìn đỉnh đầu cô gái đang cúi xuống, khóe môi cong lên dịu dàng: “Mình đi thôi?”

Nam Tịch ôm đĩa trong lòng, giọng nhẹ nhàng: “Ừ.”

Vừa ra khỏi cửa nhà hát, cơn gió lạnh liền ập đến khiến cô bất giác rụt vai lại.

Trì Cẩn Dư rút áo khoác từ tay ra, nhẹ nhàng phủ lên vai cô.

Thân hình gầy và nhỏ của cô ngay lập tức bị nhiệt độ từ cơ thể anh bao trùm, mùi hương quen thuộc phảng phất quanh mũi.

Nam Tịch cúi đầu, ánh mắt vô thức rơi xuống hai chân anh.

Dài, thẳng, rắn rỏi — trông đầy sức sống, khác hẳn với hình ảnh người đàn ông trong trí nhớ của cô ngày trước.

Giọng trầm của Trì Cẩn Dư vang lên: “Sao vậy?”

“Không sao.” Nam Tịch siết chặt áo khoác, mỉm cười với anh. “Cảm ơn anh.”

“Đi thôi.” Trì Cẩn Dư nhẹ nhàng đặt cổ tay lên vai cô qua lớp áo. “Trời lạnh, mình về sớm chút.”

Tim Nam Tịch khẽ run: “Ừm.”

Về đến xe, cô vẫn quấn người trong chiếc áo vest, hai má cứ thế nóng bừng lên. Nam Tịch âm thầm tự nhủ chắc là do hệ thống sưởi trong xe, nhất định không phải vì anh.

Trì Cẩn Dư chuyên tâm lái xe, không quay đầu lại, nên cũng chẳng thấy được sắc hồng đang lan dần trên mặt cô.

Nam Tịch hạ kính cửa sổ một chút để lấy gió, chờ cho hơi nóng dịu đi, rồi lặng lẽ cầm điện thoại xem tin.

Bỗng nhiên, một âm báo lạ làm cô choáng váng trong chốc lát.

Là ứng dụng giám sát khóa cửa nhà – báo có người đang nhấn chuông dưới tầng hầm.

Cô mở camera xem, lập tức hiện ra gương mặt mà cô ghét cay ghét đắng: Trì Chiêu Minh. Hình ảnh phóng to rồi thu nhỏ lại, cuối cùng anh ta đứng sang một bên, không có ý định rời đi.

“Anh ta tới làm gì vậy trời…” Nam Tịch vô thức lầm bầm thành tiếng.

Trì Cẩn Dư nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại: “Sao vậy?”

Nam Tịch bực bội tắt màn hình: “Trì Chiêu Minh đang chầu chực dưới hầm nhà em.”

Ngón tay đang nắm vô-lăng của Trì Cẩn Dư khẽ động, xương tay dưới ánh đèn mờ có phần siết lại. Môi anh mím thành đường thẳng, một lúc sau mới cất giọng:

“Anh đưa em lên, hay là đưa em về Long Hồ?”

Lúc này cô không có tâm trạng đối mặt với Trì Chiêu Minh, lại càng không muốn để Trì Cẩn Dư bị kéo vào chuyện rối rắm của mình. Cô quay đầu nhìn ra cửa sổ:

“Về Long Hồ đi.”

“Được.” Anh đáp gọn, không nói gì thêm.

Xe vòng qua một đoạn đường, rẽ vào con hẻm nhỏ. Trì Cẩn Dư dừng lại, lần này không bảo cô xuống xe, chỉ nói: “Chờ chút.”

Nam Tịch tò mò nhìn theo bóng lưng anh đi vào một ngõ nhà cổ kiểu tứ hợp viện.

Cửa sổ xe không đối diện cổng lớn nên cô không nhìn được bên trong, chỉ thấy mấy chiếc lồng đèn đỏ treo cao theo kiểu cổ trang. Chuông đồng dưới mái hiên leng keng trong gió, vang vọng cùng giọng nói nhẹ nhàng của một phụ nữ trung niên:

“Đến đúng lúc đó, bánh vừa ra lò.”

“Cảm ơn chị.” Giọng Trì Cẩn Dư đáp lại.

Anh mở cửa ghế sau xe, đặt đồ vừa cầm lên.

Nam Tịch ngoái đầu nhìn, ánh sáng mờ quá, cô chỉ thấy lờ mờ hình dạng một chiếc hộp.

Rất nhanh, mùi thơm ngọt ngào của bánh lan khắp xe. Nam Tịch khẽ liếc sang người đàn ông đang lái, cố nén không hỏi.

Vì anh không nói gì, nên có thể… cũng không phải mua cho cô.

Suốt chặng đường, bụng cô cứ cồn cào vì mùi thơm ấy. Một ý nghĩ buồn cười bỗng nảy ra: Nếu Trì Cẩn Dư không đưa cho mình hộp bánh này… thì chuyện theo đuổi gì đó khỏi bàn luôn.

Nhưng nghĩ lại thấy quá trẻ con, nên cô quay đầu giả vờ nhắm mắt ngủ.

Tối nay đường không đông, tới khu Long Hồ mất khoảng bốn mươi phút. Trì Cẩn Dư tưởng cô ngủ nên chạy xe rất nhẹ.

Chú Nghiêm Quản gia đã mở cổng. Chiếc Cullinan tiến thẳng xuống gara tầng hầm dưới biệt thự chính.

Căn hầm riêng rộng hơn một ngàn mét vuông, chỉ đậu có ba chiếc xe: một chiếc Maybach Pullman, một chiếc Panamera mà Nam Tịch đã lâu không dùng, và vài siêu xe thể thao từng bị Kỳ Cảnh Chi “đày vào lãnh cung”.

Chiếc Rolls-Royce Phantom không thấy đâu, chứng tỏ Kỳ Cảnh Chi chưa về.

Nam Tịch nhẹ nhàng thở ra, chính cô cũng không rõ mình đang nhẹ nhõm vì điều gì.

Cho đến khi Trì Cẩn Dư mở cửa ghế sau đúng như cô mong đợi, hai mắt cô lập tức sáng rỡ.

Một chiếc hộp giữ nhiệt bằng gỗ, hình vuông vức, hoa văn khắc tinh xảo, hương thơm ngọt ngào tràn ngập.

Anh đưa cho cô:

“Không ăn hết thì cho vào tủ lạnh, lần sau nhớ hâm lại. Giữ tối đa được 24 tiếng.”

Trong bụng Nam Tịch như có một đứa bé đang nhảy nhót ăn mừng, trái tim cũng bay lên theo.

Nam Tịch theo thói quen định nói “Cảm ơn anh”, nhưng như thể bị anh nhìn thấu, giọng nói trầm thấp mang từ tính đã nhẹ nhàng cướp lời cô:

“Không cần cảm ơn.”

“À…” Nam Tịch không giấu được nụ cười trên môi, ôm lấy hộp bánh thơm nức trong tay, ngay cả khóe mắt cũng ánh lên nét vui, “Vậy… anh đi cẩn thận nhé.”

Trì Cẩn Dư nhìn cô thật lâu, dường như rất hài lòng với nụ cười không còn xa cách kia. Mãi đến khi thấy cô có chút ngượng ngùng, anh mới khẽ cong môi, quay người trở lại ghế lái.

Anh nhấn nút, cửa xe từ từ đóng lại trước mặt anh.

Nam Tịch cố giữ vẻ bình tĩnh, đứng yên lễ phép tiễn anh rời đi.

Ngay trước khi khe cửa hoàn toàn khép lại, cô lơ đãng bắt gặp một ánh mắt dịu dàng mà sâu sắc, như dâng đầy tình cảm, trào lên như thuỷ triều.

Nhưng tất cả nhanh chóng bị cánh cửa khép kín nuốt chửng, như một ảo giác.

Chắc là mình nhìn nhầm thôi, cô nghĩ.

Dõi theo ánh đèn đuôi xe khuất dần nơi cổng hầm, Nam Tịch ôm hộp bánh vào thang máy.

Chú Nghiêm đã chờ sẵn ở tầng trệt, cười híp mắt: “Tiểu thư đi hẹn hò về rồi à?”

Chắc ông lại lén xem camera giám sát nữa rồi.

Mặt Nam Tịch bất giác nóng lên: “Không phải hẹn hò đâu ạ.”

Chú Nghiêm nhìn hộp gỗ trong tay cô, cười tủm tỉm: “Ôi chà, còn có quà nữa cơ à?”

“Chú có muốn ăn không?” Nam Tịch hào sảng giơ hộp lên, vừa đi vào phòng ăn vừa nói.

Chú Nghiêm cười híp cả mắt: “Đây là quà của cậu cả nhà họ Trì, tôi nào dám ăn chứ.”

“Ăn đi mà, một mình con ăn không hết, mai là hỏng rồi.” Nam Tịch đặt hộp xuống bàn, thấy cũng nặng tay, thở nhẹ một hơi, “Chú gọi dì Trần lên ăn chung nha.”

Ba mẹ cô đang ở New Zealand, còn Kỳ Cảnh Chi nếu không có việc đặc biệt thì ngày thường đều ngủ lại trong thành phố. Biệt thự Long Hồ bây giờ chỉ còn Nam Tịch, chú Nghiêm quản gia, dì Trần giúp việc, và hơn hai chục người làm.

Giờ này, đám người làm đều đã nghỉ, biệt thự chính yên tĩnh đến lạ.

Dì Trần cẩn thận bày bánh ra đĩa, dùng đúng bộ dĩa sứ hoa lam mà Nam Tịch thích nhất. Nam Tịch tranh thủ chụp vài tấm ảnh, gửi tin nhắn cho Trì Cẩn Dư:

[Cảm ơn anh. Bánh rất đẹp, cũng rất ngon nữa.]

Không còn từ “anh à” hay “anh trì tiên sinh” — câu này hoàn toàn không mang theo kính ngữ nữa.

Lúc Trì Cẩn Dư về đến nhà, vừa đậu xe xong thì nhận được tin nhắn, nét mặt anh khẽ dãn ra, rõ ràng rất vui.

Nam Tịch tắm xong mới thấy anh trả lời:

[Em thích là được rồi.]

Cô ngồi trên chiếc ghế xích đu đặt bên cửa sổ sát đất, làn da trắng như sữa quấn trong bộ đồ ngủ lụa mỏng màu tím khói. Trong nhà có máy sưởi, cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây, đôi chân thon dài mịn màng đung đưa nhẹ nhàng trong không khí.

Cô không nhắn lại nữa. Cũng không biết nên nói gì. Cô nghĩ, cuộc trò chuyện của hôm nay chắc đến đây là khép lại rồi.

Lướt mạng xã hội một lúc, vài phút sau, tiếng ting quen thuộc vang lên, biểu tượng của Trì Cẩn Dư lại nhấp nháy trên đầu tin nhắn.

Nam Tịch mở ra xem.

Trì tiên sinh:

[Nếu muốn ra ngoài chơi, có thể nói với anh.]

Nam Tịch vô thức gửi lại một biểu cảm:

[?]

Lần này, anh trả lời bằng tin nhắn thoại:

“Không phải em nói lái xe mệt sao? Để anh qua đón.”

Trong đêm khuya tĩnh lặng, chất giọng trầm khàn ấy như xuyên qua bóng tối, xé toang ngọn gió đêm lạnh lẽo ngoài cửa sổ — dịu dàng mà mạnh mẽ, cháy âm ỉ bên tai cô, để lại một vệt nóng đến khó tả.

Bình Luận (0)
Comment