Nam Tịch mệt rũ người trong vòng tay anh, rất lâu rất lâu sau mới lấy lại hơi thở.
Cô khàn cả giọng, mũi vẫn còn nghẹt nghẹt, trách móc anh:
“Trì Cẩn Dư, em thật sự nhìn nhầm anh rồi.”
Người đàn ông vừa được thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần, lại còn có cảm giác lén lút khi “hành sự” ngay trên đầu bao nhiêu khách khứa, càng khiến anh thấy cực kỳ sung sướng:
“Sao vậy?”
“Không ngờ anh là loại người đó.”
Nam Tịch nghiến răng nghiến lợi.
Hóa ra cũng xem phim mấy thứ đó.
Tuy biết đàn ông hầu như ai cũng từng xem, nhưng cô vẫn thấy khó chịu, không vui. Cô từng nghĩ Trì Cẩn Dư là ngoại lệ.
Chỉ nghĩ đến chuyện anh từng xem những người phụ nữ khác… cô đã thấy ghê tởm, bèn đẩy anh ra, vùng dậy đi vào phòng tắm. Trong lòng còn hậm hực nghĩ, về nhà nhất định sẽ rủ Thi Minh Lang xem phim trai sáu múi, xem cho đã mắt.
“Anh là loại người nào?”
Ánh mắt khinh bỉ của cô quá rõ ràng, Trì Cẩn Dư như hiểu ra điều gì đó, bước theo cô vào:
“Bà xã.”
Nam Tịch định đóng cửa thì bị anh chặn lại, anh luồn vào trong, ôm cô dựa sát lên bàn rửa mặt:
“Anh có hai công ty con ở Nhật.”
Nam Tịch hừ một tiếng.
“Anh biết tiếng Nhật là vì công việc cần.” Trì Cẩn Dư nghiêm túc giải thích.
Nam Tịch nửa tin nửa ngờ, nhìn chằm chằm vào mắt anh để tìm dấu hiệu nói dối:
“Thật không đó?”
Trì Cẩn Dư bất đắc dĩ véo nhẹ mũi cô:
“Em nghĩ anh cần xem mấy thứ đó à?”
Nam Tịch vẫn không chịu bỏ qua:
“Thế sao anh biết?”
“Anh hỏi bác sĩ.” Ánh mắt anh thản nhiên.
“…!” – Một câu “hỏi bác sĩ” khiến cô cứng họng, không phản bác nổi.
“Với lại, trong tàng thư các của anh còn có mấy quyển… tranh cổ.”
Anh nhìn cô đầy hứng thú,
“Nếu em hứng thú, hôm nào mình cùng xem.”
Mặt Nam Tịch bỗng đỏ rần, lườm anh một cái, giơ tay đấm anh một cú.
Ai thèm xem xuân cung đồ gì chứ, đồ cổ quái!
“Đừng có xem thường, em phải tin vào trí tuệ của tổ tiên.”
Trì Cẩn Dư nâng cằm cô lên, cúi người, đầu mũi chạm nhẹ vào mũi cô, môi lướt khẽ qua như không chạm:
“Bà xã, anh vừa nghĩ ra một tư thế mình chưa thử.”
“Không muốn!”
“Chút nữa lại bảo không muốn.”
“Nói bằng tiếng Nhật ấy.”
“やめて.” (Yamete)
Anh chưa từng xem mấy loại phim đó, nhưng khoảnh khắc mất kiểm soát vừa rồi, anh dường như có thể hiểu được cảm giác “không thể dừng lại” của cánh đàn ông trong ấy.
Có lẽ sự quyến rũ của một số ngôn ngữ trong những tình huống đặc biệt, chính là khiến người ta đắm chìm, nghiện ngập, cam lòng sa ngã.
Hoặc cũng có thể… chẳng có gì phức tạp đến vậy.
Chỉ đơn giản là… bởi vì là cô.
Ngày hôm sau là tiệc thọ của Nam Tuấn Lương, tổ chức chính tại khu vực hồ gần núi, khách khứa được đón bằng xe điện nội bộ trong trang viên.
Những chiếc xe điện du lịch thường ngày hôm nay được trang hoàng rực rỡ, quấn lụa đỏ, dán chữ “Thọ” to tướng, tràn ngập không khí mừng vui.
Nam Ảnh Tuyết ngồi trên xe, ghé sát tai Nam Tịch trêu chọc:
“Không biết còn tưởng hôm nay là ngày cưới của em đó.”
Nam Tịch cũng bị chọc cười:
“Là mẹ em bảo sinh nhật sáu mươi tuổi phải làm thật lớn, từng chi tiết đều soi kỹ từng li từng tí.”
Nếu nói về khoản cưng chiều chồng, thì tiểu thư nhà họ Kỳ đúng là dân chuyên chính hiệu.
Nam Tịch ngồi giữa Nam Ảnh Tuyết và Trì Cẩn Dư, tay cô bị anh nắm lấy, còn khẽ bóp một cái:
“Vậy chờ đến lúc anh sáu mươi tuổi, tiệc mừng thọ cứ giao cho vợ anh lo liệu nha.”
Nam Tịch bị câu nói ấy làm cho sững người. Nam Ảnh Tuyết phản ứng nhanh hơn, cười mắng:
“Cậu đúng là mặt dày vô đối.”
So với Nam Tuấn Lương học tiếng phổ thông kiểu Hồng Kông cả đời vẫn không chuẩn, thì chất giọng của Nam Ảnh Tuyết nghe tự nhiên hơn hẳn.
Trì Cẩn Dư khẽ cười:
“Chị học cũng nhanh đó.”
Nam Ảnh Tuyết lập tức kéo tay Nam Tịch, làm bộ mách tội:
“Chồng em bắt đầu đấu khẩu với chị rồi! Em không quản à!”
Trì Cẩn Dư vòng tay ôm eo vợ, dựa hẳn lên người cô như thể không có xương, lười nhác vô cùng.
Nam Ảnh Tuyết bực:
“Cậu ta còn khoe khoang nữa!”
“Em sai rồi, chị ba.” Trì Cẩn Dư biết dừng đúng lúc.
Anh không phải muốn khoe khoang với Nam Ảnh Tuyết. Cũng chẳng cần thiết phải làm vậy. Người anh thật sự muốn nhìn chính là biểu cảm của Trác Anh Mậu, người đang ngồi phía sau.
Thế nên anh bảo Nam Tịch quay lại, hỏi cô một câu gì đó, rồi nhân lúc cô ngẩng đầu, hôn lên trán cô.
Trong xe có cả anh chị em trong nhà, còn lác đác vài vị khách đi cùng, Nam Tịch đỏ mặt, ngượng ngùng trách:
“Anh hôn em làm gì chứ?”
“Muốn hôn vợ mình, cần lý do à?”
Anh nói với chất giọng dịu dàng nhưng đầy tự nhiên và dứt khoát.
Chỉ có anh mới có thể lý lẽ hùng hồn như vậy. Có người dù ghét anh đến tận xương tủy, cũng chỉ có thể nuốt giận vào trong.
Đêm qua anh tận mắt chứng kiến có kẻ tỏ tình với vợ mình, còn định v* v*n người đã có chồng, bị phớt lờ, bị thách thức – nỗi ấm ức đó, hôm nay cũng coi như xả được một phần.
Trời hôm nay rất đẹp. Ăn trưa xong, mấy anh em nhà họ Nam rủ Kỳ Cảnh Chi và Trì Cẩn Dư ra sân golf đánh vài trận.
Nam Tịch vốn cũng muốn đi, nhưng cô còn phải đưa bà nội về khu chính nghỉ trưa. Mai bà Cù Mẫn Anh sẽ về, cũng muốn được ở cạnh cháu gái nhiều thêm chút.
Thế là cô tiễn chồng lên xe, tay vẫn luyến tiếc nắm lấy tay anh.
Tài xế không biết có nên khởi hành không, vẻ mặt lúng túng vô cùng. Kỳ Cảnh Chi cuối cùng chịu hết nổi, mở miệng châm chọc:
“Đồ lố bịch, có mỗi mình em có chồng thôi à, không thấy ngượng hả?”
Nam Tịch liếc anh một cái:
“Anh không có nên ghen tỵ hả?”
Kỳ Cảnh Chi bị chặn họng, hừ lạnh:
“Yên tâm, anh sẽ có vợ.”
“Thôi đi cha nội, ba mươi năm chưa hẹn hò được ai, em thấy cả đời anh cũng khó đó.”
Hôm nay Cố Diên ngồi cùng bàn với ba mẹ, Kỳ Cảnh Chi quay cổ suýt gãy mà cô vẫn chẳng thèm liếc lấy một cái.
“Được rồi, đừng đấu khẩu với anh con nữa.”
Bà nội cười hiền, vỗ tay cô,
“Chúng ta về nghỉ trưa thôi.”
“Dạ.”
Nam Tịch đỡ Cù Mẫn Anh quay người:
“Bà ơi, mình cũng lên xe nhé.”
Hai bà cháu vừa ngồi yên, đang định bảo tài xế chạy thì nghe tiếng gọi gấp gáp:
“Tịch Tịch, chờ chị với!”
Nam Tịch vội bảo tài xế dừng lại, quay đầu thì thấy Kỳ Thư Ái đang xách váy chạy tới, cô hoảng hồn sợ chị ấy té ngã.
Kỳ Thư Ái cuối cùng cũng lên xe an toàn, thở phào một hơi.
“Sao vậy?” Nam Tịch hỏi.
Kỳ Thư Ái phẩy tay:
“Chạy lẹ chạy lẹ.”
Nói xong còn quay đầu liếc về phía khu vực khách mời, rồi giật mình thu ánh mắt lại.
Nam Tịch nhìn theo tầm mắt cô, liền thấy Bạc Thận đang hút thuốc, thản nhiên dựa vào tường nhìn về phía này.
Đôi tai Kỳ Thư Ái đỏ bừng như đôi hoa tai mã não đỏ trên tai cô.
Vì bà nội còn ở đây, Nam Tịch không tiện hỏi gì. Cô đợi khi về đến khu chính, đưa bà lên phòng, ngồi trò chuyện một lúc, đợi bà ngủ rồi mới xuống phòng khách tìm Kỳ Thư Ái.
Khu vực này không dành cho khách thường, trong nhà cũng yên tĩnh, chỉ có tiếng vài người giúp việc đang dọn dẹp.
Cô tìm khắp, không thấy Kỳ Thư Ái đâu – rõ ràng lúc nãy còn đang ngồi trên sofa chơi game.
Nam Tịch gọi điện cho cô, đổ chuông hơn mười giây mới bắt máy.
“Alo?” – một giọng nam vang lên.
Nam Tịch ngẩn ra:
“Tổng giám đốc Bạc?”
“Bạc Thận, đưa điện thoại đây cho tôi!”
Giọng Kỳ Thư Ái vọng từ xa tới, đầy giận dữ, nghiến răng nghiến lợi như thể muốn ăn tươi nuốt sống ai đó.
“Tôi có chuyện muốn nói với bạn cô.”
Bạc Thận khẽ cười, hoàn toàn không bị ảnh hưởng,
“Yên tâm, nói xong tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Nam Tịch biết người này cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, bật cười:
“Vậy anh đưa cô ấy ra sân golf đi.”
“Được.”
Tài xế đã chờ sẵn ngoài cửa. Nam Tịch lên xe, nhắn tin báo cho Trì Cẩn Dư biết đang trên đường sang đó.
Chồng yêu: 【Được.】
Gió thổi tung dải lụa đỏ trên mui xe, cũng khẽ nâng khóe môi cô.
【Anh không chơi golf với họ à?】
Anh trả lời gần như ngay lập tức.
Chồng yêu: 【Không đi với họ.】
【Chờ em cùng chơi.】
Nam Tịch tựa lưng vào ghế, trong lòng ngọt ngào đến độ muốn tan chảy.
Từ khu chính đến sân golf mất khoảng mười phút, buổi trưa hơi buồn ngủ, cô nhắm mắt nghỉ một lát.
Đến khi xe đột ngột dừng lại.
Mở mắt ra, Trì Chiêu Minh đang chắn xe và leo lên.
Thấy vẻ cảnh giác trong mắt cô, anh ta nhếch môi:
“Hôm nay nhà họ Nam mở cửa đón khách, tôi cũng tính là khách chứ? Yên tâm, tôi không làm gì cô đâu.”
Nam Tịch quay mặt đi, lạnh nhạt:
“Tôi đang đi tới sân golf, không cùng đường.”
Ở đó có người nhà họ Nam, có cả Trì Cẩn Dư và Kỳ Cảnh Chi, chỉ cần Trì Chiêu Minh có đầu óc thì sẽ không tự tìm đường chết mà mò đến đó.
“Chỉ muốn nói vài câu thôi.”
Trì Chiêu Minh ngồi cùng hàng ghế với cô, nhưng chừa ra một khoảng trống, rồi nói với tài xế:
“Phiền anh xuống xe đợi một lát, cách đây 50 mét là được.”
Nam Tịch không hứng thú:
“Nếu anh lại định kể chuyện mấy cô bạn gái cũ của anh trai mình, thì khỏi đi.”
“Không nói về anh ấy.”
Trì Chiêu Minh cười khẽ,
“Nói chút chuyện mà cô muốn biết.”
Nam Tịch nhíu mày, ra hiệu cho tài xế xuống xe đứng chờ ở phía đối diện.
Chỗ này cách sân golf không xa, trước mắt là cánh đồng cỏ xanh vàng xen kẽ kéo dài vô tận, chỉ có một con đường nhỏ chạy xuyên qua giữa.
Tài xế bước xuống, định rút điếu thuốc, rồi nhớ tiểu thư ghét mùi khói nên thôi, chỉ đưa lên mũi ngửi một cái.
Anh ta biết người này là vị hôn phu cũ của tiểu thư, trước đây từng ngoại tình làm ầm lên một trận, vì vậy anh vẫn luôn dõi theo phía sau. Nếu tên này dám làm gì, anh sẽ xông vào ngay.
May mà không có gì bất thường, đúng là chỉ nói chuyện. Không lâu sau, Trì Chiêu Minh xuống xe, quay đầu bước về phía bãi cỏ.
Bước chân anh ta ngông nghênh, đầy khí thế, mang theo một cảm giác sảng khoái kỳ lạ.
Nam Tịch nhíu mày trầm mặc suốt hai phút, sau đó bảo tài xế quay đầu xe trở lại.
Hơn mười phút sau, Trì Cẩn Dư vẫn chưa thấy cô đến, nhắn tin cũng không trả lời, cuối cùng phải gọi điện.
Tiếng chuông vang lên cho đến khi máy tự động ngắt.
Anh nghĩ khu nghỉ rộng, đường lại xa, có chỗ sóng yếu, hoặc cũng có thể cô gặp khách cần tiếp chuyện, nên nhẫn nại chờ thêm một lúc.
Hôm nay cô là chủ nhà, không thể chuyện gì cũng đặt anh lên trước được.
Ngụy Dật Minh gọi anh lại xem trận đấu, nhờ anh làm trọng tài cùng với Kỳ Cảnh Chi.
Trì Cẩn Dư ừ một tiếng, nhắn tin báo cho Nam Tịch, rồi cất điện thoại vào túi.
Chờ trận này kết thúc, anh sẽ gọi lại.
Kỳ Cảnh Chi thấy anh tâm trí không yên, bước tới hỏi:
“Sao vậy?”
“Tiểu Tịch nói sẽ qua đây, mà đã hơn nửa tiếng rồi chưa thấy, tôi sợ cô ấy có chuyện gì.”
Trì Cẩn Dư nhấn nút tắt cuộc gọi vừa không ai nghe, chân mày nhíu chặt,
“Gọi mãi cũng không bắt máy.”
“Để tôi hỏi thử.”
Kỳ Cảnh Chi gọi điện cho người giúp việc phụ trách khu chính, lại hỏi luôn tài xế chạy xe điện, mới biết Nam Tịch sau khi nói vài câu với Trì Chiêu Minh đã quay xe lại giữa đường, bảo người đưa cô đến bãi đậu xe.
“Em ấy đi rồi à?” Kỳ Cảnh Chi bật loa ngoài.
“Dạ, tiểu thư lái xe đi rồi.” – giọng bên kia trả lời.
Trì Cẩn Dư nghe xong, lập tức quay người bỏ đi.
“Khoan, tôi gọi xe cho cậu.”
Kỳ Cảnh Chi cúp máy, đút điện thoại vào túi, chạy theo.
Chiếc xe điện chạy nhanh, gió ào ào, cuốn theo giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của hai người đàn ông.
“Tôi đi tìm cô ấy.”
Trì Cẩn Dư siết chặt điện thoại, khớp tay trắng bệch:
“Cậu ở lại điều tra rõ ràng, tôi cần một kết quả.”
“Cậu có ngại tôi ra tay với người nhà cậu không?”
Ánh mắt Kỳ Cảnh Chi lạnh ngắt. Lần chia tay trước, anh từng thuê người đánh Trì Chiêu Minh, giờ nghĩ lại chỉ thấy hối hận vì không tự mình ra tay.
“Đừng sỉ nhục tôi, Kỳ Cảnh Chi.”
Loại người đó… không xứng.
Người đàn ông xưa nay luôn điềm đạm, nho nhã, lúc này không giấu nổi sự tăm tối độc địa ẩn sâu trong xương cốt:
“Miễn không đánh chết, tùy cậu.”
Cơn gió mang theo hơi lạnh miền sơn cước, trong khoảnh khắc khiến người ta như quay lại mười mấy năm trước – cũng là một buổi giao mùa thu đông ở Washington.
Hồi đó, Kỳ Cảnh Chi nóng nảy, hở chút là động tay. Trì Cẩn Dư từng không biết bao lần lên tiếng can ngăn.
Một lần, cậu thiếu niên ngồi xe lăn bị mấy tên nhóc bản xứ bắt nạt, còn dùng những lời lẽ dơ bẩn nhục mạ người phụ nữ Trung Quốc xinh đẹp đang sống trong biệt thự để chăm sóc con trai tật nguyền.
Kỳ Cảnh Chi đứng chắn trước xe lăn, nghiến răng hỏi:
“Anh em, được ra tay chứ?”
Thiếu niên lúc ấy, luôn ôn hòa điềm đạm, đôi mắt bỗng ánh lên tia máu, giọng trong trẻo mà lạnh như băng ngàn năm:
“Miễn không đánh chết là được.”