Ngoại trừ anh, bốn người còn lại đều chết lặng.
Trì Thương Sơn trừng mắt nhìn con trai, ngỡ ngàng đến nghẹn lời.
“Con đang nói đùa sao?” – Nam Tuấn Lương là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, mặt sa sầm, ánh mắt mang theo dò xét nhìn về phía anh.
“Chú, con nói nghiêm túc.” – Trì Cẩn Dư không né tránh ánh mắt ông, vẻ mặt bình thản – “Mong chú và dì có thể suy nghĩ kỹ về chuyện này.”
Nam Tuấn Lương nhìn vào mắt anh, không tìm thấy một chút sơ hở nào. Dáng vẻ ấy cứ như một hậu bối lễ độ, thành thật, một lòng muốn cưới con gái ông.
Nhưng ông rất rõ, người đàn ông này khác biệt hoàn toàn với bất kỳ ai trong nhà họ Trì.
Đôi mắt sâu như đáy hồ, khó mà nhìn thấu, giống hệt những chiêu thức sắc bén, lạnh lùng của anh trên thương trường, được che giấu sau lớp vỏ ngoài trẻ trung, chững chạc.
Nam Tịch tuy lanh lợi, nhưng ông e là không đủ sức khống chế người như vậy.
“Chuyện này phải do con bé quyết định. Nếu nó không đồng ý thì khỏi bàn tiếp.” – Nam Tuấn Lương quay sang con gái – “Tịch Tịch, con quen cậu chủ nhà họ Trì từ bao giờ vậy?”
Bị gọi tên đột ngột, Nam Tịch khựng lại, luống cuống lắc đầu: “Con không quen.”
Không cẩn thận bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của người đối diện, cô hoảng hốt cụp mắt, tránh đi.
Nhìn gì mà nhìn? Có quen đâu chứ! Cô âm thầm làu bàu trong bụng.
Cô chỉ vì uống say nên bị anh ta đưa về, rồi hôn, rồi ôm, cuối cùng còn ngủ lại trên giường người ta cả đêm. Ngoài chuyện đó ra, cô chẳng biết gì về anh cả. Đầu óc mụ mị mới nghĩ đến chuyện cưới người như vậy!
Chuyện với Trì Chiêu Minh đã xong, cô cũng chẳng còn lý do để nán lại, ánh nhìn của anh khiến cô càng thêm khó chịu. Cô bèn lén kéo vạt áo ba mình dưới bàn.
Nam Tuấn Lương hiểu ý, quay sang Trì Thương Sơn nói:
“Cũng không còn sớm nữa, chúng tôi xin phép về.”
Ông dứt khoát kéo tay vợ đứng dậy, Trì Thương Sơn thấy vậy cũng không tiện giữ lại.
Ba tách trà vừa pha xong vẫn còn nguyên vẹn, Trì Cẩn Dư đích thân tiễn ba người ra ngoài.
Trước khi bước qua cửa, anh kín đáo ra hiệu bằng mắt với dì giúp việc.
Đi qua hai cổng vòm treo rèm, đến cổng chính của khu tứ hợp viện, cạnh chiếc Maybach, Trì Cẩn Dư lễ phép chào tạm biệt:
“Tối nay vội vàng tiếp đón chưa chu đáo, mong chú dì thông cảm. Hôm khác để con làm chủ, mời cả nhà mình một bữa đàng hoàng.”
Lời thì khách sáo, nhưng giọng điệu lại rất chân thành.
Dì giúp việc bưng ra một chiếc hộp gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo, Trì Cẩn Dư đón lấy, hơi nghiêng người đưa cho Nam Tịch:
“Nhà mới mời đầu bếp người Tô Châu, mấy món bánh ngọt và chè làm khá đúng vị. Nãy thấy em có vẻ quan tâm, mang về ăn thử. Nếu thích thì nói với anh.”
Quả thật tối nay Nam Tịch nhìn mấy món tráng miệng trên bàn không ít lần. Món nào cũng trình bày đẹp mắt, hương thơm ngọt ngào lan tỏa. Nhưng vì không khí đôi bên căng như dây đàn, lại do chính Điền Huệ Vân bưng lên, nên cô không đụng tới.
Không ngờ người đàn ông này lại để ý.
Nam Tịch đứng ngẩn ra, muốn nhận cũng ngại, không nhận cũng khó xử. Trong lòng bực bội: anh ta đang làm cái gì vậy? Tỏ ra thân thiết lắm vậy đó?
Nhưng mùi hương từ trong hộp len lỏi ra ngoài, cô mơ hồ ngửi thấy hương anh đào, dâu, cam và sữa, xen lẫn vài mùi thơm không rõ tên, vô cùng hấp dẫn.
Có vẻ bánh vừa mới làm xong, vẫn còn hơi nóng, thơm ngào ngạt, như đánh trúng vào con sâu đói trong bụng cô.
Ánh mắt sắc sảo của Kỳ Duệ đảo qua đảo lại giữa hai người, như nhìn ra điều gì đó, cố nén cười nói:
“Cẩn Dư có lòng, cứ nhận đi, mình cũng phải về rồi.”
Nam Tịch nghe vậy bèn nhận lấy, ngước mắt nhìn anh, giọng lễ phép nhưng xa cách hết mức:
“Cảm ơn anh Trì.”
Trì Cẩn Dư hơi cong môi, không thể hiện rõ cảm xúc, vẫn điềm đạm nhã nhặn, tiến lùi có chừng mực. Anh lùi lại một bước nhường đường cho xe Maybach:
“Về đến nơi báo một tiếng cho anh yên tâm.”
“…!” Nam Tịch vừa đặt chân vào xe, khóe miệng co giật.
Anh có cần diễn sâu vậy không?
Cô đại khái đoán ra được anh đang tính gì – cố tình tỏ ra dịu dàng chu đáo trước mặt ba mẹ cô, để gây ấn tượng tốt.
Đừng mơ.
Anh trai của Trì Chiêu Minh thì có thể là người tốt sao?
Cùng một mái nhà, không thể sinh ra hai loại người khác nhau.
Xe rẽ khỏi con hẻm yên tĩnh, lăn bánh lên đại lộ, chiếc Maybach chạy rất ổn định.
Nam Tịch cúi nhìn chiếc hộp gỗ lê hoa đặt trên bàn nhỏ, mùi thơm trái cây và sữa hòa quyện lan khắp khoang xe, khiến cô phải nuốt nước miếng mấy lần.
Kỳ Duệ ghé tới, mở nắp hộp:
“Thơm quá, không ăn thử à?”
Không còn lớp nắp ngăn, mùi thơm càng thêm đậm.
Nam Tịch quay mặt đi:
“Con không đói.”
“Vậy mẹ ăn thử nha.” – Kỳ Duệ lấy ra một miếng bánh màu xanh, hình chiếc lá nhỏ xinh, cắn một miếng rồi lim dim mắt, tấm tắc:
“Bánh trà xanh này ngon quá, vừa thơm vừa dẻo, mới lắm. Ông ăn thử coi, dùng trà Long Tỉnh hay Bích Loa Xuân vậy?”
Nam Tuấn Lương ban đầu chẳng muốn đụng đến thứ gì do nhà họ Trì đưa. Nhưng khi bà xã ngồi tựa sát vào lòng, tay đút bánh tận miệng, ông cũng chẳng còn bao nhiêu lý trí để từ chối.
Ông ngoan ngoãn cắn một miếng, nhai kỹ rồi gật gù:
“Là Long Tỉnh, hàng thu hoạch trước mưa năm nay đó, bà à.”
Còn “bà à” nữa chứ… bà bà cái gì mà bà!
Nam Tịch nổi da gà toàn thân, trong đầu như có tiếng thét: Hai ông bà này đúng là hết thuốc chữa.
Không chịu nổi cảnh tình cảm lộ liễu của ba mẹ, cô quay mặt đi, cúi đầu nghịch điện thoại.
Đúng lúc đó, danh bạ WeChat hiện lên chấm đỏ thông báo.
Cô chuyển sang xem, thấy một lời mời kết bạn bật lên:
【Tôi là Trì Cẩn Dư.】
Nam Tịch nhíu mày, trả lời lại ngay:
【Anh Trì, sao anh lại có WeChat của tôi?】
Anh ta chẳng để tâm đến sự lạnh nhạt trong giọng văn, kiên nhẫn gửi lại lời mời:
【Số điện thoại em để lại ở nhà tôi.】
“…”
Chà.
Suýt nữa cô quên vụ đó.
Giờ mà đưa anh ta một triệu để được yên thân, chắc vẫn còn kịp?
Nghĩ đến ý định khi để lại tờ giấy đó, Nam Tịch tạm thời đồng ý kết bạn.
Anh ta không nhắc gì đến chuyện tối qua, chỉ gửi một tin ngắn gọn:
【Bánh hôm nay ăn thấy sao?】
Nam Tịch ngước mắt liếc nhìn ba mẹ – “Hoàng hậu nương nương” đang đút miếng bánh thứ hai cho “vị vua mê vợ”, lần này là bánh màu hồng, mùi thơm hệt ly dâu kem brûlée cô từng uống mùa đông năm ngoái.
Ngọt muốn ngất, ngấy đến chóng mặt.
Cô không trả lời, vậy mà bên kia tiếp tục gửi:
【Không quen cũng không sao, mình có thể từ từ làm quen.】
【Tôi không vội.】
…
Anh ta nghiêm túc thật à?
Nam Tịch trố mắt nhìn dòng chữ tiếp theo hiện lên:
【Về chuyện của Trì Chiêu Minh, em muốn cậu ta xin lỗi hay bồi thường kiểu gì, cứ nói với tôi. Nếu em thấy phiền, tôi cũng có thể không cho cậu ta xuất hiện trước mặt em nữa.】
【Còn những việc khác – cậu ta là cậu ta, tôi là tôi. Mong Nam tiểu thư có thể cho tôi một cơ hội công bằng.】
Tâm trạng Nam Tịch chợt trở nên phức tạp.
Sao nghe… không giống người cộc cằn lúc sáng chút nào?
Nói chuyện cũng khéo quá chừng.
Nam Tịch tuy có hơi kiêu kỳ, nhưng thật ra là người mềm lòng. Chỉ cần đối phương có thái độ đàng hoàng, không chọc giận cô quá mức, thì cô cũng chẳng nỡ nói lời gì quá đáng.
Cô dễ dỗ, cũng khá biết lắng nghe lý lẽ.
Dù giờ chưa thể chắc chắn Trì Cẩn Dư là người thế nào, nhưng rõ ràng, anh là anh, tên đàn ông tồi đó là một người khác. Cố chấp gom hai người làm một, đúng là không hợp lý chút nào.
Chỉ vì ghét Trì Chiêu Minh mà giận lây qua anh trai cậu ta, hành xử vậy thì quá nhỏ nhen.
Cô suy nghĩ một lát, rồi gõ chữ:
【Không cần đâu, anh Trì. Tôi với cậu ấy đã dứt khoát rồi, không cần bồi thường gì hết. Cảm ơn anh.】
【Chuyện đó không phải lỗi của anh, cũng không cần anh phải làm gì cả.】
Cô cố tình lờ đi câu thứ hai của anh, không trả lời thẳng.
Trì Cẩn Dư là người biết tiến biết lùi, thấy cô đã có thiện chí thì cũng không gặng thêm:
【Được rồi.】
【Bánh nguội rồi thì đừng ăn nữa, hôm khác tôi mang tới cho em cái mới.】
Nam Tịch không nhắn lại nữa.
Cô bị ba gọi lại bàn nói chuyện.
Nam Tuấn Lương sau khi ôm vợ xong xuôi thì nhớ ra việc chính còn treo trên đầu, nét mặt liền nghiêm lại:
“Con thấy sao về chuyện cậu Cẩn Dư vừa nói?”
Nam Tịch cụp mắt, như không có gì, vừa lấy một miếng bánh trong hộp gỗ vừa đáp:
“Con với ảnh không thân.”
Mùi lê chín thoảng qua đầu mũi, cô cắn một miếng, giòn rụm mát dịu, vị ngọt nhẹ rất thanh.
Nam Tuấn Lương trầm ngâm:
“Ý con là không đồng ý?”
Nam Tịch nếm kỹ vị bánh, chần chừ một chút rồi khẽ gật đầu:
“…Dạ, không.”
“Rồi.” – Nam Tuấn Lương lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt danh bạ –
“Để ba coi thử ở bên Hồng Kông có trai đẹp nào không.”
“…!” – Nam Tịch giật mình, tay run một cái làm rớt nửa miếng bánh xuống bàn –
“Ba, con mới 23 tuổi, con chưa muốn lấy chồng!”
“Ba đâu có biểu con lấy liền.” – Nam Tuấn Lương nghiêm túc –
“Phải tìm sẵn trước. Gặp người con thích thì ba giữ lại cho.”
Nam Tịch:
“…Giữ lại… trời ơi, ba giỏi thiệt luôn á.”
“Con trai lớn nhà họ Lương cũng được đó. Đang học tiến sĩ ở Harvard, người đàng hoàng, học giỏi. Học xong về thừa kế công ty.”
“Xấu quắc, con nhìn không vô.” – Nam Tịch bĩu môi, nép về góc ghế.
Người lớn hay có filter “con nhà người ta học giỏi là đẹp trai”, thiệt cô không hiểu nổi.
Lương Tư Kỳ – mắt hí, mặt vuông, vậy mà cũng gọi là trai đẹp?
Cô tìm người yêu mới, ít ra phải nhìn ngon hơn cái tên hoa bướm Trì Chiêu Minh kia chứ. Mà nếu tìm phiên bản lỗi thì… ê mặt lắm.
Nói thiệt, Trì Cẩn Dư nhìn còn đẹp trai hơn Trì Chiêu Minh nhiều, khí chất cũng hơn, hoàn toàn không chung một đẳng cấp.
Khoan, nghĩ tới anh ta làm gì? Bị ma ám hả?
Nam Tịch giật mình, vội vã xua đuổi ý nghĩ kỳ quặc ra khỏi đầu.
“Còn thằng con trai nhà họ Khuất? Trước từng đóng phim, chắc không tới nỗi xấu.” – Nam Tuấn Lương chỉ vào một tấm hình trông y như poster điện ảnh, chỉnh sửa đến lộ cả lớp filter –
“Năm ngoái mới tiếp quản công ty ba nó, nghe nói làm ăn cũng ổn.”
Nam Tịch bắt chéo chân, giọng lười nhác:
“Củ khoai bự.”
Nam Tuấn Lương liền cau mày:
“Không được chửi người ta.”
“Học dốt thấy bà nội, thi không lần nào qua nổi.” – Nam Tịch chỉ vào gương mặt trong ảnh –
“Con không ưa người ngu.”
Nam Tuấn Lương tức nghẹn, nhìn con gái mà phải niệm thầm ba lần: Con ruột… là con ruột… ruột thiệt đó…
Ông cố nén giận, tiếp tục kiên nhẫn lướt danh bạ với album ảnh.
Cuối cùng, mắt ông sáng rỡ:
“Trác Anh Mậu! Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, tuổi ngang Trì Chiêu Minh. Giờ đã là giám đốc trong tập đoàn, đẹp trai, học vấn khỏi chê, mà quan trọng là nó thích con. Người này chắc không có gì để chê rồi ha?”
“Ừm…” – Quả thật là ứng cử viên khá hoàn hảo.
Nam Tịch cố moi ra khuyết điểm, rồi giơ ngón út lên so –
“Anh ta hơi… hơi lùn.”
Nếu so với Trì Cẩn Dư, thì không chỉ là “hơi” nữa đâu.
“…” – Nam Tuấn Lương nhìn cô mà cạn lời, hậm hực quăng điện thoại sang một bên:
“Con đi ra ngoài luôn đi!”
Ồ, lần này tức thiệt rồi, tới mức muốn đuổi cô ra khỏi nhà.
Nam Tịch cố nhịn cười, quay sang gọi tài xế:
“Chú ơi, chở con qua Vân Cung nha.”
Nam Tuấn Lương dứt khoát không thèm đoái hoài tới cô nữa.
Trong xe chỉ còn tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên cùng âm thanh lụp chụp của Nam Tịch gặm bánh từng chút một.
Một lúc sau, Kỳ Cảnh Chi – sau khi họp xong – mới có thời gian nhắn tin hỏi:
【Thương lượng tối nay sao rồi?】
Nam Tuấn Lương bình thường nói tiếng Quảng lẫn giọng Bắc Kinh, tự sáng tạo ra kiểu “Hồng phổ” riêng. Từ nhỏ, anh em nhà họ Nam đã nghe riết thành quen: về Hồng Kông thì nói tiếng Quảng, ở Bắc Kinh thì nói phổ thông, còn ở nhà thì… tuỳ tâm trạng mà đổi.
Nam Tịch trả lời:
【Xong xuôi rồi, đang trên đường về.】
Cô liếc qua ông ba vẫn đang tức đến mức mặt đỏ bừng bừng:
【Chỉ có điều ba bị em chọc điên luôn rồi.】
【Gọi em là đồ con nít vắt mũi chưa sạch.】
Kỳ Cảnh Chi:
【Lại chọc ông ấy chuyện gì nữa đây.】
【Đồ đầu heo này.】
Nam Tịch:
【Đồ xúc xích luộc!】
Kỳ Cảnh Chi:
【…】
【Nghe nói ai kia mới về nước?】
Nam Tịch:
【Ai hả?】
Kỳ Cảnh Chi:
【Trì Cẩn Dư.】
Nam Tịch hơi bất ngờ:
【Ừ, đúng rồi.】
Kỳ Cảnh Chi:
【Anh ta về làm gì vậy?】
Nam Tịch trả lời thành thật:
【Anh ta nói muốn cưới em.】
Bầu không khí bỗng trở nên trầm mặc.
Bên kia hiển thị “đang nhập…” một lúc rất lâu, cuối cùng cũng chỉ gửi tới bốn chữ:
【Biểu anh ta cút giùm.】
Cơn giận tuôn trào ngay qua màn hình, Nam Tịch lập tức đánh hơi được mùi… tám chuyện:
【Sao vậy? Hai người có hiềm khích gì à?】
“Đang nhập…” lại chớp tắt mấy lần, rồi Kỳ Cảnh Chi nhắn:
【Không có gì.】
【Chỉ là đối thủ làm ăn thôi.】
【Nhưng anh không khuyến khích em lấy anh ta.】
Nam Tịch:
【Ờ.】
【Em có định cưới anh ta đâu.】
【Chẳng qua ba em vừa mới móc danh bạ ra lục tìm trai đẹp ở Hồng Kông, định chọn người cho em, mà em chẳng muốn chọn ai hết.】
Kỳ Cảnh Chi:
【Vậy thì khỏi chọn.】
【Anh sẽ đá bay hết tụi nó.】
“Phụt.” – Nam Tịch bật cười không kịp kềm lại.
Nam Tuấn Lương còn chưa hết giận, nghe thấy liền liếc qua:
“Cười gì đó?”
Nam Tịch lấy điện thoại che mặt, cúi người cười đến đau bụng.
Miễn là còn có Kỳ Cảnh Chi, ba cô đừng hòng mai mối được ai!