Tối đó, Nam Tịch quay về Vân Cung.
Không phải vì chọc giận Nam Tuấn Lương đến mức bị đuổi ra đường ngủ. Mà là vì sáng mai cô có lịch spa – massage, chiều đi dạo phố, tối còn phải đi bar. Kỳ Thư Ái muốn bù đắp tội bỏ bom cô nên lên kế hoạch chiều chuộng cô nguyên một ngày.
Long Hồ xa trung tâm quá, cô không muốn phải dậy sớm mệt người.
Còn cái video tối qua bị report vi phạm, khiến Kỳ Thư Ái phải quay lại cả đêm mới qua duyệt được…
Nam Tịch nằm trên giường spa xem mà suýt cười đến bung cả khăn quấn.
Thật ra nhiều lúc cô vẫn thấy mình là người cực kỳ có phúc, xung quanh toàn là những thiên thần đáng yêu, tốt bụng. Ngoại trừ chuyện mắt mù chọn sai người, đem cả tuổi trẻ nuôi ong tay áo.
Nhưng con người mà, cả đời chẳng thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Có khi Trì Chiêu Minh chính là kiếp nạn mà ông trời bắt cô phải vượt qua.
Đoạn video châm chọc tên bạn trai cũ kia, ngầm lên án mấy gã đàn ông cặn bã, đồng thời phổ cập cách nhận biết tư duy nam giới – hướng dẫn các chị em né bẫy, giữ mình, được Kỳ Thư Ái đăng lên kênh luật với hàng chục triệu follow. Chỉ sau một đêm đã leo thẳng hot search.
Còn hot hơn mấy tin đồn tình ái giữa Trì Chiêu Minh và một minh tinh tuyến mười mấy lần trước.
Sức ảnh hưởng kiểu đó, chẳng trách có người tức quá phải đi report.
Nam Tịch bấm “thích”, rồi đặt điện thoại sang một bên, khẽ thở dài cảm thán:
“Những người gọi mày là tiểu thư não rỗng, mà biết được chủ nhân thật của cái kênh đó là mày, chắc tức đến tự cắn trúng lưỡi.”
Nhà họ Kỳ đúng là truyền đời sinh mỹ nhân, mỗi đời lại đỉnh hơn đời trước. Kỳ Thư Ái còn nổi tiếng về nhan sắc hơn cả mẹ cô – Kỳ Duệ, người từng được mệnh danh là “Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành”.
Cô vừa đẹp vừa nổi, nhưng cũng mang danh “bình hoa di động”. Bởi thời đi du học, cô dốt đến mức phải dùng tiền mua thành tích để học cùng trường với Nam Tịch ở Penn, rồi bị gán cho cái mác “mỹ nhân não rỗng”.
Tốt nghiệp về nước, cô chẳng làm gì ra hồn, ở nhà ăn bám ba mẹ, chờ em trai lớn lên tiếp quản công ty.
Cái kênh kia, sự nghiệp kia – ngay cả ba mẹ Kỳ Thư Ái cũng không biết.
Chỉ có Nam Tịch, cùng hai kỹ thuật viên từng ký cam kết bảo mật, mới là người biết thân phận thật sự phía sau kênh đó.
Trì Chiêu Minh ở bệnh viện được mẹ tới thăm mới biết, vị hôn thê của mình suýt nữa – hoặc có thể đã – bị người ta hớt tay trên.
Hắn vẫn chưa chấp nhận sự thật Nam Tịch không còn là vị hôn thê của hắn. Vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng rằng cô luôn dịu dàng nghe lời, dỗ vài câu là hết giận.
Tối qua đám bạn đến thăm, Trì Chiêu Minh còn nói như đinh đóng cột:
“Cô ấy chỉ đang giận dỗi thôi, lần này hơi quá tay một chút. Hai đứa quen nhau hai mươi năm rồi, để yên vài bữa là đâu lại vào đó. Đàn ông ra ngoài chơi bời chút thì sao chứ? Cô ấy sớm muộn gì cũng thông suốt thôi.”
Hắn chưa từng tin Nam Tịch sẽ thật sự hủy hôn. Dù sao nhà họ Trì và nhà họ Nam liên hôn, từ thủ đô đến toàn quốc đều là chuyện lớn. Giữa hai nhà còn nhiều ràng buộc thương mại, nếu cắt đứt, hậu quả rất khó xử lý.
Thế nhưng, Điền Huệ Vân lại kể, tối qua anh cả hắn – Trì Cẩn Dư – đã đứng trước mặt ba mẹ Nam Tịch, thẳng thắn nói muốn thay hắn cưới cô.
“Khốn kiếp!” – Trì Chiêu Minh tức đến nổ phổi, suýt nữa làm lệch luôn cái xương sườn chưa lành –
“Chờ tôi nhập viện xong mới nhào vô cướp vợ? Mẹ kiếp, còn có thể mặt dày hơn được không?!”
Điền Huệ Vân liếc hắn một cái, không nói gì.
Con bà, bà biết. Hắn chỉ mạnh miệng được trong phòng bệnh, chứ gặp Trì Cẩn Dư thật, đến một tiếng cũng không dám ho.
Muốn đối đầu trực diện với Trì Cẩn Dư là chuyện không tưởng. Cả hai mẹ con bà đều không đủ tư cách lẫn bản lĩnh. Chỉ còn cách xoay từ phía người trong cuộc.
Điền Huệ Vân cố thuyết phục, giọng nhẹ nhàng:
“Mẹ thấy lần này tình hình nghiêm trọng thật đó. Ba con đã đồng ý hủy hôn rồi, mấy thủ tục chuẩn bị cưới cũng cho dừng lại, cái gì cần trả là trả hết. Chỉ là còn chưa chính thức gửi thông báo xin lỗi đến khách mời. Trước khi công bố toàn bộ, mình vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
Trì Chiêu Minh đập tay xuống giường bệnh, nhìn bộ dạng thảm hại của mình:
“Con còn cách gì nữa? Quỳ xuống xin cô ấy hả?”
Điền Huệ Vân:
“Cũng không phải không được.”
“Không đời nào! Cửa còn không có đâu!” – Trì Chiêu Minh hất mặt đi –
“Con đã nhường nhịn cô ta quá đủ rồi. Một người phụ nữ, chẳng lẽ còn muốn trèo lên đầu con nữa chắc?”
“Nhịn một chút thì đã sao, cưới về rồi, chẳng phải sẽ ngoan ngoãn nghe lời con thôi sao?” – Điền Huệ Vân vỗ tay con trai an ủi –
“Dù con bé có ngang ngược ở nhà mẹ đẻ cỡ nào, về làm dâu nhà mình, mẹ nhất định sẽ dạy lại cho đàng hoàng. Không thể nào leo lên đầu con được.”
Trì Chiêu Minh vẫn ngoảnh mặt, mặt mày u ám như muốn rút gân ai đó.
Tuy lúc nào cũng bị Trì Cẩn Dư đè đầu cưỡi cổ, nhưng hắn cũng là cậu hai của nhà họ Trì, từ nhỏ được nuông chiều quen rồi. Công việc có thể chịu thiệt chút đỉnh, chứ trong lòng hắn, kiểu nhẫn nhịn này đúng là không nuốt trôi được.
“Con cũng biết, chuyện liên hôn với nhà họ Nam quan trọng cỡ nào.” – Điền Huệ Vân vẫn kiên nhẫn –
“Nam Tịch đang giữ một nửa sản nghiệp của nhà họ Nam ở Kinh thành. Dù người nắm quyền thực sự là anh trai nó, nhưng cái thằng Kỳ Cảnh Chi kia, nó thương con bé tới mức có thể móc cả trái tim ra cho. Còn cổ phần bên nhà ông ngoại nó nữa – bên đó là gia tộc giàu nhất Hồng Kông, rút một sợi lông thôi cũng đủ cho con sống sung túc cả đời rồi. Con bé này số còn may mắn hơn cả con với mẹ.”
“Cưới được nó, con mới có cơ hội lật lại thế cờ với anh trai. Nhưng nếu để anh con cưới trước, thì cả đời này hai mẹ con mình khỏi mong ngẩng đầu lên.”
“Bao năm nay mẹ mới dặn dò con phải thân thiết với nó là vì lý do đó. Con mà để vụt khỏi tay lúc này, chẳng khác nào tự tay dâng vợ cho người khác.”
Trì Chiêu Minh ngồi đó, lặng thinh nhìn ra cửa sổ, mắt ánh lên chút sâu sắc hiếm hoi. Vẻ mặt căng thẳng, đầy mâu thuẫn.
Điền Huệ Vân đứng dậy:
“Con tự ngẫm lại đi. Mẹ đi hỏi bác sĩ xem khi nào con có thể xuất viện.”
“…Dạ.” – Trì Chiêu Minh nắm chặt tay, nghiến răng –
“Càng sớm càng tốt.”
Mấy hôm nay, Nam Tịch sống rất yên ổn. Trì Chiêu Minh đang nằm viện không làm phiền cô nữa, còn chuyện Trì Cẩn Dư cầu hôn tối hôm đó cũng chưa có động tĩnh gì thêm.
Về chuyện Trì Chiêu Minh bị đánh, cô ngẫm đi ngẫm lại, tám phần là do anh cô ra tay. Người đó vốn có tiếng âm trầm độc miệng.
Từ nhỏ đến lớn, ai dám bắt nạt cô, đều bị Kỳ Cảnh Chi xử lý – lộ liễu hoặc ngầm – chẳng ai thoát.
Anh không bao giờ thích chơi trò lòng vòng, lễ nghĩa phiền phức.
Với người tốt thì cần văn minh. Còn gặp hạng tệ hại, phải chơi kiểu tệ hơn.
Vân Cung tuy không nằm ở khu đắt đỏ như Hòa Phủ, nhưng lại có ưu điểm riêng.
Nhiều người giàu không thích ở biệt thự, nhưng lại rất khắt khe về đẳng cấp nơi ở, thường chọn mấy căn hộ cao cấp kiểu penthouse rộng hàng trăm mét vuông như ở đây.
Trong số những khu như vậy ở thủ đô, Vân Cung có vị trí đắt giá nhất, giá bán luôn ở mức trên trời.
Nam Tịch mua tầng đẹp nhất trong tòa đẹp nhất của khu này. Tuy cả khu chỉ có vài tòa nhà, nhưng đều dành riêng cho mấy kẻ “có tiền không biết làm gì xài cho hết”.
Ban công hướng đông của nhà cô có thể nhìn thấy thẳng hướng mặt trời mọc phía Tử Cấm Thành, còn phía tây là sân đỗ trực thăng riêng. Mỗi khi hoàng hôn buông xuống, mây trời rực rỡ, đẹp không khác gì tranh sơn dầu.
Ánh đèn đêm ở Thập Sát Hải, với cô, đã thành cảnh quen thuộc.
Chiều nay, tổng giám đốc trung tâm thương mại Thịnh Hội có hẹn báo cáo, mà Nam Tịch là cổ đông nên cũng phải đến gặp mặt xã giao.
Sáng sớm, cô ngồi trong phòng khách làm móng.
Chuyên viên làm móng đang chăm chú vẽ hoa văn kiểu Pháp trên tay trái, cô thì rảnh tay phải, vừa lướt WeChat vừa ngó story bạn bè. Đến khi thấy tên Ngụy Dật Minh thì mới sực nhớ ra – đã mấy năm rồi không gặp ông anh họ bên cô Tư.
Story này đăng từ tối hôm qua, định vị ở sân bay quốc tế Hồng Kông. Nam Tịch mới biết ảnh về nước.
Chú thích viết ngắn gọn: “Xuất phát.”
Chắc lại bay tới cái nơi chó cũng không thèm đẻ như Bắc Cực rồi.
Nam Tịch bấm “like” cho có lệ.
Từ nhỏ, Nam Tịch đã không mặn mà với chuyện học hành. Hồi bé thì đi học cho có, lớn lên thì cắm đầu kiếm cái bằng. Nam Tuấn Lương thường mắng cô không có chí hướng, nói nếu cái đầu cô mà chịu học hành tử tế, thì đâu chỉ dừng lại ở cái bằng đại học Penn cho có mác rồi lật đật về nước.
Nam Tịch không dám kể cho ba biết: nếu không phải sợ cái tên “Đại học Pennsylvania” nghe lên không mất mặt với dòng họ, thì cô còn chẳng muốn đi du học.
Dù vậy, cô vẫn luôn thật lòng khâm phục Ngụy Dật Minh – anh họ bên nhà cô Tư – người mà cô xem như thần tượng trong giới khoa học, một nhân vật gần như bước ra từ huyền thoại.
Nam Tịch chợt mở to mắt, tay cũng vô thức động đậy.
Chuyên viên làm móng bị giật mình:
“Á! Có sao không ạ?”
Cô vội nhìn xuống bàn tay trái – một đường sơn trắng chạy lệch ra khỏi hình mẫu, trông rất khó coi. Cô nhíu mày, áy náy nói:
“Xin lỗi nha, lúc nãy tôi hơi mất tập trung.”
Người làm móng đã quen với cô. Dù gương mặt Nam Tịch là thứ tiêu chuẩn kiểu “nuôi bằng vàng”, nhưng quen lâu rồi cũng bớt bị choáng. Dẫu vậy, thỉnh thoảng vẫn bị thần sắc cô hút mất hồn.
Tiểu thư nhà họ Nam vừa đẹp vừa dễ gần, không kiểu cách. Chỉ tiếc là gặp phải tên bạn trai tồi không có mắt để trân trọng.
“Không sao đâu ạ, em vẽ lại là được, còn kịp mà.” – Cô ấy mỉm cười dịu dàng rồi tiếp tục vẽ.
Nam Tịch cúi mắt nhìn lại màn hình điện thoại – thứ khiến cô vừa rồi lỡ tay.
Dưới bài đăng của Ngụy Dật Minh, Trì Cẩn Dư cũng đã thả tim.
Nam Tịch ngẩn ra trong giây lát, rồi lập tức nhấn vào khung trò chuyện riêng với Ngụy Dật Minh, gửi một tin nhắn:
【Anh Dật Minh, anh quen với Trì Cẩn Dư à?】
Chờ hai phút vẫn không thấy hồi âm, cô thoát khỏi ứng dụng.
Với tính chất công việc của anh, mà trả lời trong vòng mười ngày là đã gọi là nhanh rồi.
Nam Tịch cũng không để tâm lắm. Làm xong móng, cô về phòng đánh một giấc trưa thật đã rồi dậy sửa soạn, lái xe đến trung tâm thương mại Thịnh Hội.
Dù đây là buổi họp mang tính thương mại, trang phục cũng phải chỉn chu, nhưng mấy bộ vest cứng nhắc thật không hợp gu thẩm mỹ của cô.
Cô chọn một chiếc đầm liền kiểu công sở phối hai tông đen – tím than, kết hợp với khăn lụa nhỏ quấn cổ. Móng tay hôm nay cũng nền đen, phối lên cực kỳ hài hòa.
Bên ngoài khoác thêm một chiếc trench coat ngắn màu be, vừa đúng điểm nhấn nhẹ nhàng.
Khi cô xách túi bước xuống xe, tổng giám đốc Linda đã đứng sẵn đón.
Linda là một mỹ nhân đúng chuẩn, năng lực lại vượt trội. Do chính Nam Tịch đích thân chọn vào vị trí này – cô luôn thích cấp dưới là phụ nữ xinh đẹp.
Làm việc với gái đẹp thì tâm trạng bao giờ cũng dễ chịu hơn. Nam Tịch không dám tưởng tượng nếu phải ngồi suốt buổi chiều với một đám ông bụng bia, mặt bóng nhẫy, tay cầm ly nước lọc thả kỷ tử, lại còn mùi thuốc lá nồng nặc – chắc cô phát điên mất.
Gái đẹp thì thơm tho, sạch sẽ, chẳng bao giờ gặp mấy chuyện đó.
Trong cuộc họp, Nam Tịch không nói nhiều. Chỉ cần kết quả đúng như mong đợi, cô chưa bao giờ can thiệp chuyện điều hành, cũng chẳng soi chi tiết gây khó dễ ai – đó là cách cô thể hiện sự tôn trọng với năng lực của tổng giám đốc.
Mà nói cho cùng, phần lớn là vì… cô lười.
Tan họp, khi rời khỏi trung tâm thương mại, xe của cô đã được nhân viên dời sẵn đến bãi đậu riêng cho lãnh đạo cấp cao.
Cô vừa định mở cửa xe thì một cánh tay bất ngờ chặn lại.
Người kia… vừa cà nhắc vừa lò cò nhảy đến.
Ngẩng đầu thấy cái bản mặt đáng ghét kia, ánh mắt Nam Tịch lập tức lạnh xuống:
“Làm ơn, bỏ cái tay quý giá của anh ra khỏi người tôi.”
Trì Chiêu Minh chống gậy bằng tay phải, còn tay trái thì cứng đầu níu lấy tay áo cô:
“Tịch Tịch, mình nói chuyện chút được không?”
Cô hoàn toàn có thể đá hắn một phát văng ra xa. Với cái bộ dạng bây giờ, Trì Chiêu Minh còn thua cả bà cụ bán khoai nướng bên đường.
Nhưng nơi này là trung tâm thương mại của cô, cô không muốn gây chuyện rồi bị người ta chú ý.
Ánh mắt cô quét qua quầy khoai nướng gần đó, chợt lóe lên một ý. Nam Tịch khẽ cong môi:
“Tôi mời anh ăn gì đó nha.”
Trì Chiêu Minh ngẩn ra, trong mắt ánh lên vẻ không dám tin:
“…Được chứ.”
Lời mẹ hắn quả nhiên không sai. Cứ tỏ ra đáng thương một chút, Nam Tịch thế nào cũng mềm lòng.
Nhưng hắn không ngờ lại dễ dàng đến vậy.
Chắc chắn là do gương mặt hắn quá đẹp trai, biểu cảm cũng đủ chân thành. Vì Nam Tịch còn yêu hắn tha thiết, không dứt ra được.
Nam Tịch rất “chu đáo”, cố tình đi chậm lại. Trì Chiêu Minh chống gậy cà nhắc theo cô tới chỗ xe khoai nướng.
Hắn không hề phát hiện ra vẻ tinh ranh và tia trêu chọc trong mắt cô. Cũng chẳng thể ngờ, một người như Nam Tịch – xưa giờ ngoan ngoãn dịu dàng với hắn – lại dở trò sau lưng.
“Bà ơi, chọn cho cháu củ to nhất nha, cảm ơn nhiều ạ.” – Nam Tịch lấy điện thoại ra giả vờ chuẩn bị quét mã thanh toán, trong khi bà cụ lúi húi chọn khoai, cân lên.
Cô vẫn quan tâm như ngày nào, Trì Chiêu Minh suýt nữa cười to thành tiếng.
Dù hắn chưa bao giờ thích mấy món lề đường thế này – thấy không xứng với thân phận cậu hai nhà giàu – nhưng bây giờ, chỉ cần cô chịu mềm lòng, dù là độc dược hắn cũng nuốt.
“Coi bộ hơi nguội rồi ha? Bà ơi, cho vào lò nướng lại chút nha.” – Nam Tịch khẽ chạm tay vào lớp vỏ khoai, rồi quay sang hắn cười nhẹ –
“Tôi đi mua hai ly trà sữa, anh đứng đây, đừng có đi lung tung.”
Cô còn muốn tự tay đi mua trà sữa cho hắn nữa kìa.
Trì Chiêu Minh xúc động siết chặt cây gậy:
“Ừ!”
Trong lúc chờ, có đứa bạn gọi đến, hắn hí hửng khoe chiến tích:
“Thấy chưa, tao nói rồi mà, con bé làm gì dám bỏ tao. Nháy một cái là quay lại liền.”
“Ghê vậy? Không hổ là mày.” – Đầu dây bên kia hỏi –
“Giờ đang làm gì thế?”
Trì Chiêu Minh cười toe:
“Nó mời tao ăn nè.”
“Ăn gì? Ở Vân Cảnh Các hay Thiên Hương Lâu?”
Trì Chiêu Minh nhìn cái lò đang phì phò khói nghi ngút trước mặt, đáp gọn:
“Khoai nướng.”
“Hả?” – Bên kia tưởng nghe nhầm, xác nhận lại –
“Ý mày là… cái khoai nướng bên lề đường á?”
“Ừ đó. Mà mày đừng coi thường nha, mùi cũng thơm lắm.” – Hắn vừa nói vừa cố tỏ ra hưởng thụ.
Bên kia im lặng vài giây, rồi cẩn thận hỏi lại:
“Ê, mày chắc nó mời mày ăn, chứ không phải đang mắng xéo mày?”
Trì Chiêu Minh lúc này mới chợt nhận ra – cô chưa hề trả tiền.
Bà cụ bán khoai mỉm cười giơ cái bảng mã QR ra trước mặt hắn, lắc lắc:
“Cậu ơi, tính tiền giúp nhen~”
Mặt Trì Chiêu Minh đen lại:
“…Má.”
Cùng lúc đó, Nam Tịch vừa bước vào sảnh thương xá, ngoái đầu nhìn lại phía sau – nơi “con chó ex” của cô vẫn còn ngốc nghếch đứng đợi trước quầy khoai – vừa cười vừa chửi:
“Đồ ngu, đại củ khoai—”
Chưa dứt câu, người đang bị cô mắng bỗng quay phắt đầu lại.
Nam Tịch lập tức thấy có gì không ổn. Gì mà quay nhanh vậy, tỉnh rồi hả?
Chưa kịp phản ứng, một bàn tay ấm nóng bất ngờ nắm lấy cánh tay cô, kéo thẳng vào khu vực thang máy.
Gương mặt điển trai, lạnh nhạt đã mấy ngày không gặp như hiện ra từ trong giấc mơ. Nam Tịch quên cả kêu, ngơ ngác tròn mắt nhìn anh kéo cô qua cửa thoát hiểm.
Ánh sáng vốn đã mờ nhạt nay bị lồng ngực anh che khuất, chất giọng trầm thấp phả qua đỉnh đầu cô:
“‘Đại củ khoai’ là nói ai vậy? Hửm?”