Trì Nam Xuân Thủy – Chiết Chi Bạn Tửu

Chương 9

Hửm?

Đỉnh đầu Nam Tịch vang lên một trận ong ong. Nếu không phải vì gương mặt anh vẫn nghiêm túc như thường, cô thật sự nghi ngờ… người này đang quyến rũ mình.

Biểu cảm thì nghiêm trang, nhưng giọng điệu thì hoàn toàn không đứng đắn chút nào.

“…Là chửi anh ta ngu đó.” – Nam Tịch cứng cổ giải thích.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến cô khó thở, đầu óc như bị hút hết oxy, trở nên mơ màng.

Đôi môi mỏng kia chỉ cách trán cô một chút, từng đợt hơi nóng phả xuống da, khiến cô không thể không nhớ lại nụ hôn tối hôm đó.

Cũng là thứ nóng rực, ẩm ướt, lưỡi quấn lấy nhau không dứt.

Hôm ấy là do có cồn nên cô mới táo bạo như thế, nhưng bây giờ khi tỉnh táo nhớ lại từng chi tiết, cả người như bị ném vào lò than, vừa xấu hổ vừa bức bối.

Mãi đến khi bầu không khí khó nói này bị tiếng ồn ào từ khu thang máy bên ngoài phá vỡ.

Tiếng Trì Chiêu Minh gào lên the thé:

“Nam Tịch! Em dám chơi anh à! Ra đây! Em chết chắc rồi!”

Nghe dữ vậy, thật ra càng khiến cô… không dám ra.

Trì Cẩn Dư vẫn nắm tay cô, lòng bàn tay ấm nóng, hơi thở cũng phả nhẹ lên thái dương cô, giọng trầm thấp như tấm giấy nhám mịn chạm vào tim:

“Muốn trốn tiếp, hay để tôi cùng đi ra?”

Trong đầu Nam Tịch lúc này hỗn độn như một mớ dây rối, cô cố gắng mở ra một lối thoát tỉnh táo:

“…Cảm ơn, anh Trì không cần đâu.”

Ý cô là: cô có thể tự ở lại đây chờ Trì Chiêu Minh đi rồi mới ra.

Nhưng khi tay cô vừa được buông ra, trên đỉnh đầu lập tức vang lên tiếng thì thầm dịu nhẹ:

“Vậy ở yên đây, đừng lên tiếng.”

Nói xong, anh đẩy cửa thoát hiểm rồi bước ra.

Một luồng sáng ngắn ngủi quét ngang sàn nhà, bóng anh in dài dưới nền đất, rồi nhanh chóng biến mất khi cánh cửa đóng lại.

Nam Tịch đứng trong bóng tối, không rõ anh định làm gì, cũng không dám động đậy.

Vài phút sau, điện thoại cô rung lên – tin nhắn từ Trì Cẩn Dư:

【Ra đi được rồi, anh ta đi rồi.】

【Tới bãi đậu xe số 2.】

Nam Tịch mở khung chat, ngón tay lưỡng lự một chút rồi gõ lại:

【Dạ.】

Chiếc xe Rolls-Royce Cullinan màu nâu nấm truffle đậu ở vị trí gần cổng ra nhất của bãi đậu xe số 2. Dưới nắng chiều, lớp sơn bóng lên từng ánh kim lấp lánh.

Màu xe này cô chưa từng thấy – một tông nâu thanh lịch, độc đáo – chẳng hiểu sao lại thấy rất hợp với anh.

Trì Cẩn Dư đứng bên cạnh cửa ghế phụ, hai tay đút túi quần tây, ánh mắt dõi về phía cô, bình lặng như mặt hồ.

Không có gì gọi là biểu cảm rõ rệt, nhưng mặt hồ đó sâu đến khó lường, nhìn lâu dễ bị chìm vào lúc nào không hay.

Nam Tịch cụp mắt xuống, ổn định tâm lý rồi bước tới, mở lời có vẻ như tuỳ tiện:

“Vừa rồi anh đi đâu vậy?”

Trì Cẩn Dư xoay mặt, khẽ gật về phía chòi bảo vệ cách đó không xa:

“Anh nói với họ là có người bị tật, đầu óc không tỉnh táo, chắc trốn khỏi viện tâm thần.”

Nam Tịch sững người mất vài giây, sau đó bật cười không kìm được:

“Phụt.”

Cô vừa cười, đáy mắt người đàn ông đối diện cũng ánh lên một tia sáng, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn:

“Vài hôm trước anh còn ở Berlin, mới về.”

“Ồ.” – Nam Tịch đứng khép chân lại, đầu mũi giày khẽ dịch chuyển một chút, như vô thức.

Trì Cẩn Dư bắt được hành động nhỏ ấy, trong mắt càng thêm ý cười. Như thể chữ “dễ thương” vừa được hiện hình sống động trước mặt anh. Khóe môi anh cong lên nhẹ đến mức gần như không nhận ra:

“Họp hành liên miên, lại thêm lệch múi giờ, nên anh chưa liên lạc với em.”

Nam Tịch cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn mình, cụp mi mắt xuống:

“Anh Trì, anh không cần phải nói mấy điều đó với tôi đâu.”

“Em không để ý, nhưng anh thì phải giải thích.” – Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt không rời – tay rút khỏi túi quần, đặt lên tay nắm cửa xe –

“Lên xe đi.”

Nam Tịch liếc sang bên phải – chỗ đậu xe riêng của cô:

“Tôi có mang xe theo rồi.”

Trì Cẩn Dư nhìn đồng hồ.

“Đang đúng giờ ăn, trùng hợp gặp em, mình ăn một bữa cơm nhé?” – Giọng anh thấp và nhẹ, mang theo chút ý cười nhàn nhạt –

“Ăn xong anh đưa em về lấy xe. Hoặc nếu em muốn ăn ngay ở đây, cũng được.”

Ăn cùng anh trong khu trung tâm thương mại của mình, nếu để người khác nhìn thấy rồi truyền về tai Nam Tuấn Lương… thì đúng là phiền.

Hôm trước mấy “thanh niên ưu tú” ở Hồng Kông vừa bị cô chê sấp mặt, ông già còn đang giận, đụng vô không khéo ăn chửi liền.

Nam Tịch định từ chối, đang trong đầu chuẩn bị một câu nói lịch sự, thì người kia đã nhanh hơn một bước – mở cửa xe trước cô.

Anh đứng phía sau cửa, vị trí lẽ ra là của tài xế.

Với thân phận như anh, đáng lẽ chỉ chờ người khác mở cửa. Rất hiếm khi anh làm hành động này, càng hiếm hơn là cho ai ánh mắt như vậy.

Một ánh mắt dịu dàng, kiên nhẫn, chứa đầy mong đợi.

Thứ ánh nhìn này không thuộc về các cuộc đàm phán trên bàn hội nghị, cũng không thuộc về giới tài chính thương trường.

Nam Tịch bất chợt nhớ đến đêm hôm đó, dưới ánh trăng trong con hẻm nhỏ, khi anh xách hộp bánh đứng trước cửa, cũng ánh mắt ấy – chân thành và nghiêm túc.

Chỉ mấy giây thôi, cô cảm giác tim mình như bị vật gì đó đạp khẽ một cái, trũng xuống một góc mềm.

Chắc cô bị ma ám rồi, mới có thể nhẹ dạ lên xe người ta dễ dàng đến vậy.

Trần xe Cullinan phát ánh sáng giả lập bầu trời sao, độ sáng được điều chỉnh vừa đủ – không chói mắt, nhưng vẫn tạo được cảm giác đặc biệt, cả khi trời còn sáng.

Người đàn ông này… cũng biết lãng mạn nữa à?

Nam Tịch liếc anh một cái, rồi trước khi bị bắt gặp, cô vội quay đầu lại nhìn vào điện thoại.

Ngụy Dật Minh đã nhắn lại.

Lần này không phải mười ngày nửa tháng, mà chỉ vài tiếng sau cô đã nhận được tin:

【Ừ, quen. Bạn anh.】

【Có chuyện gì sao?】

Nam Tịch nhanh chóng lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh – người mà anh họ cô gọi là “bạn” – rồi tiếp tục nhắn:

【Anh ấy là người thế nào?】

Cô thầm nhủ với bản thân, mình hỏi chỉ là vì tò mò thôi… không phải vì cái chuyện “cầu hôn” kia đâu. Không hề!

Cô chỉ đơn giản là… tò mò. Với một người đàn ông mà lời đồn nói rằng vừa già vừa xấu, năng lực cũng chẳng ra sao — nhưng bản thân lại… đẹp trai tới mức không tưởng, phong thái điềm đạm, tu dưỡng khó mà bắt lỗi — thì cảm giác tò mò là điều đương nhiên.

Nam Tịch không tin trên đời này tồn tại kiểu đàn ông hoàn hảo. Ngay cả ba cô, bảnh bao, giàu có, yêu vợ hết mực, nhưng tính khí vẫn không thể gọi là hiền lành.

Tin nhắn của Ngụy Dật Minh nhanh chóng đến:

【Là người sống thẳng thắn, đáng để kết giao. Anh rất nể phục.】

Nam Tịch không muốn nghe mấy lời kiểu này.

Cô nhíu mày, gõ tiếp:

【Nói gì hữu ích chút được không?】

Ngụy Dật Minh:

【Hữu ích là gì?】

Nam Tịch:

【Khuyết điểm.】

Ngụy Dật Minh:

【Em có thù oán gì với cậu ta à?】

Nam Tịch vội đáp, có phần chột dạ:

【Không có, chỉ hỏi vậy thôi.】

Ngụy Dật Minh:

【Khuyết điểm thì đi hỏi anh ruột em, nó có thể kể cho em một xe tải.】

Đôi mắt Nam Tịch sáng lên — biết ngay mà!

Nhưng rất nhanh, Ngụy Dật Minh đã dội một gáo nước lạnh:

【Nhưng mà, một điều cũng đừng tin.】

Khóe miệng Nam Tịch lại xệ xuống, theo phản xạ liếc sang người đàn ông bên cạnh đang lái xe.

Đôi tay nắm vô lăng kia, rõ ràng là kiểu tay mà người ta hay vẽ trong truyện tranh – xương tay rõ nét, ngón tay thon dài, mang theo sự điềm đạm và vững chãi.

Điện thoại lại rung, cô cúi đầu xem tiếp.

Ngụy Dật Minh:

【Cậu ta thật sự rất ổn. Nếu phải tìm một khuyết điểm trong trứng để bới ra sạn, thì… có lẽ là quá cô độc.】

Trái tim Nam Tịch như khẽ run lên một nhịp.

Ngụy Dật Minh:

【Hồi đi học, gia đình chẳng mấy quan tâm. Một mình ở nước ngoài, bạn bè rất ít. Anh là một, Bạc Thận bên Bách Duệ Capital là một, còn lại thì gần như không có.】

【Năng lực xuất sắc, phẩm chất đàng hoàng, không thích xã giao, ít nói nhưng làm việc cực kỳ đáng tin và thực tế.】

Nam Tịch ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay vô thức vuốt nhẹ. Những lời này, xâu lại với trải nghiệm mấy lần tiếp xúc của cô và Trì Cẩn Dư, quả thật… khớp đến lạ.

Ngụy Dật Minh là nhà khoa học, luôn nghiêm túc, không bao giờ nói dối.

Còn cảm giác của chính cô… cũng chẳng phải thứ dễ lừa mình dối người.

Trì Cẩn Dư dừng xe trước đèn đỏ, nhận ra ánh mắt cô đang âm thầm nhìn mình, nghiêng đầu hỏi:

“Nhìn gì thế?”

“Không gì cả.” – Nam Tịch tắt màn hình điện thoại, đưa tay vén tóc ra sau tai. Một lúc sau, lại thất thần kéo nhẹ khăn lụa trên cổ.

Cô đang nghĩ — mấy năm nay, mẹ con Điền Huệ Vân đã nói xấu anh bao nhiêu chuyện độc địa. Chính cô cũng từng tin rằng Trì Cẩn Dư là kiểu người ích kỷ, lạnh lùng, tàn nhẫn.

Còn những lời đồn độc mồm độc miệng về ngoại hình anh, những câu giễu cợt bôi nhọ đầy ác ý — anh thực sự không để tâm chút nào sao?

Mặt trời đang xuống, ánh nắng cuối ngày từ từ mất đi hơi ấm. Mây trời màu hồng cam giăng ngang trời như một bức tranh sơn dầu, nhưng lại bị các tòa nhà cao tầng xé vụn thành từng mảng.

Lẽ ra giờ này cô nên ngồi ở sân thượng Vân Cung, thong thả ngắm hoàng hôn.

Nhưng lạ thật — cô lại không thấy chút khó chịu nào vì thay đổi kế hoạch. Ngược lại, những lời Ngụy Dật Minh nói cứ vang lên từng chút một trong đầu cô.

Tiếng anh vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ:

“Đến rồi.”

Trì Cẩn Dư tháo dây an toàn, vòng qua bên kia mở cửa cho cô, đứng chờ bên cạnh.

Cô vừa đặt chân xuống đất, một cơn gió nhẹ từ con hẻm lướt qua, cô vô thức siết chặt áo khoác.

Trì Cẩn Dư đóng cửa xe lại, đưa chìa khóa cho nhân viên giữ xe, rồi nhẹ nhàng đặt cổ tay vào vai cô, hơi đẩy cô một cái để cô bước lên bậc thềm:

“Cẩn thận, đừng để quẹt trúng xe.”

Tay anh vừa rời đi, Nam Tịch lại thấy hơi tiếc cảm giác ấm áp trên vai.

Chắc tại trong sân lạnh quá thôi, cô tự nhủ.

Nơi họ đến là một khu hội quán nằm trong tứ hợp viện, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với phong cách Bắc Kinh truyền thống như ở nhà cũ của họ Trì.

Toàn bộ kiến trúc đã được phá dỡ rồi xây dựng lại theo kiểu vườn nhà vùng Giang Nam, cảnh sắc thay đổi theo từng bước chân.

Dãy hành lang gỗ nổi lơ lửng trên mặt hồ đầy cá chép. Mỗi khi có người bước qua, đàn cá tụ lại dưới chân cầu liền vội vã tản ra, như thể có ai đó đánh đổ lọ màu đỏ vào làn nước, rồi những đốm màu ấy lại tụ lại từng nhóm, vui vẻ bơi lội không xa.

Suốt dọc đường, Nam Tịch mải ngắm cá, đến tận cuối hành lang, Trì Cẩn Dư đưa tay ra chặn nhẹ:

“Có bậc thang.”

“Ồ.” – Nam Tịch bật cười, bước xuống một cách duyên dáng –

“Cảm ơn anh.”

Chiều tà đã buông, màn đêm kéo lên, những chiếc đèn rọi màu trắng ấm phản chiếu xuống mặt nước như từng gò núi nhỏ, cả sân vườn được ánh sáng tô điểm thành một thế giới tĩnh lặng, khác biệt hẳn với ban ngày.

Khung cảnh trong viện còn đẹp hơn cả trong phòng ăn. Trong lúc chờ món, Nam Tịch ngồi dựa trên chiếc trường kỷ ngay sau cánh cửa hậu, tay cầm một túi nhỏ thức ăn cho cá mà nhân viên phục vụ mang đến. Cô vừa rải, vừa ngắm đàn cá dưới ánh đèn tranh nhau nhảy lên mặt nước, bơi lội loạn xạ, sóng nước bắn lên thành từng vòng.

Khi túi thức ăn đã cạn, cô chống cằm, bắt đầu thẫn thờ nhìn vào hốc đá bên kia hòn giả sơn.

Chỗ đó có một chùm ánh đèn rọi vào, làm hiện lên từng đường nét gồ ghề, ánh sáng lấp loáng tạo thành những mảng sáng – tối biến hóa, mang theo vẻ thần bí như mời gọi người ta lại gần khám phá.

Y hệt như một kiểu người nào đó trên đời.

Đang thất thần, phía sau cô vang lên một giọng nam trầm thấp:

“Đang nghĩ gì vậy?”

Nam Tịch chớp mắt quay lại, bình thản trả lời, đổi tay chống cằm:

“Trước giờ em vẫn đang tìm một căn viện như vậy.”

Trì Cẩn Dư nói:

“Trong nội thành vẫn có, dù phần lớn mở làm hội quán rồi. Nhưng nếu chịu khó tìm, vẫn có vài căn tư nhân bỏ trống.”

Giá thì cao ngất. Một căn viện hai dãy nhà, chưa kể nội thất, cũng ngốn đến hàng trăm triệu tệ. Nhưng chuyện tiền nong với họ đâu phải vấn đề.

“Chỉ vài trăm mét vuông thì làm được gì.” – Nam Tịch nhìn đàn cá dưới hồ –

“Chỗ này thì nhỏ quá, chỉ gọi là tinh tế. Phải kiểu như Tô Châu – như Viên Lâm hay Chuyết Chính Viên, mới gọi là có khí thế.”

Trì Cẩn Dư nhìn phần sau gáy khẽ ngẩng lên của cô, ánh mắt nheo nhẹ, không nói gì.

“Nhưng mà nội đô Bắc Kinh làm gì có mảnh nào rộng vậy. Chỉ nghĩ cho vui thôi.” – Nam Tịch khẽ thở dài, giọng đều đều như đang trò chuyện với một người bạn. Có lẽ là vì đêm yên tĩnh, cảnh vật dịu dàng, khiến cô vô thức gỡ xuống hết những phòng bị ban ngày.

“Em cũng không thích sống ngoài ngoại ô. Từ nhà ba mẹ vào thành phố mua sắm cũng mất cả đời. Lái xe mệt muốn chết.”

“Chắc chỉ có thể qua Tô Châu mua. Nghe nói ở đó khu dân cư nào cũng có vườn cảnh, không ở lâu được thì thỉnh thoảng qua nghỉ cũng ổn.”

“Ừm, biết rồi.” – Một câu nói không rõ ràng vang lên sau lưng cô.

Nam Tịch chưa nghe rõ, nghiêng đầu hỏi lại:

“Hử? Gì cơ?”

Người đàn ông cụp mắt xuống, như thể ánh sao vừa rơi vào đáy mắt cô:

“Anh nói là… anh biết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment