Cô đặc biệt nhiệt tình đáp lại, bàn tay Trì Cận Dự đang đặt trên eo cô siết chặt vì kiềm chế, giọng khàn khàn: “Ở đây sao?”
Tấm thảm lông cừu mới mua ba vạn tệ một tấm để thay đổi theo mùa, vẫn chưa được dùng. Nhưng bộ bọc ghế xe hơn mười vạn tệ cũng đã thay rồi. Nam Tích ngẩng đầu, môi dán lên hầu kết gợi cảm chính giữa cổ anh, cảm nhận được hơi thở của người đàn ông thắt lại và cái nuốt khan trong tích tắc đó, lòng cô thỏa mãn đến phồng lên, nóng ran, có gì đó mơ hồ dâng lên đầu.
Cô vươn đầu lưỡi, khẽ lướt qua như có như không, giọng nói nũng nịu mà quyến rũ: “Không được sao?”
Anh véo cằm cô nâng lên, vì vội vàng, lực đạo thậm chí có thể coi là thô bạo, như đang cắn môi cô.
Bàn tay kia lấy chiếc đèn dầu dưới ấm nước ra, dùng tay quạt tắt ngọn lửa.
Sau đó đè người cô xuống tấm thảm lông.
Đây là một lần hòa quyện tâm ý, cô từ đầu đến cuối đều nhiệt tình, thậm chí còn muốn nắm quyền kiểm soát.
Thế nhưng thân thể nặng nề của người đàn ông lại mặc cô xoay người.
Trước, sau, theo kỹ thuật chưa thuần thục của cô, những sợi tóc vương vãi trên ngực anh cũng trở nên lộn xộn không theo quy tắc nào.
“Cưng à, định giày vò anh đến hỏng luôn sao?”
Giọng anh khản, ẩn dưới đó là những đợt sóng dữ dội cuộn trào. Bàn tay nhẹ nhàng nhấc một cái, áp cô trở lại bên dưới.
Quyền chủ động ngắn ngủi được trao cho cô vừa mới nắm đã bị thu hồi. Chiếc thuyền nhỏ của cô lại mất cân bằng, lật úp giữa biển lớn dậy sóng.
Lần đắm chìm nhất, cô vừa khóc vừa hôn anh.
Người đàn ông ôm chặt cô vào lòng, nhiệt độ nóng bỏng gần như làm đầu óc cô choáng váng.
Anh siết chặt cô vào lòng, hơi thở nóng rực như thiêu đốt khiến đầu óc cô choáng váng.
Khi hòa làm một, anh run rẩy, tiếng nói khàn đặc như đâm thẳng vào tim cô:
“Tiểu Tịch… anh yêu em.”
Anh bế cô lên lầu, tắm rửa, ôm lấy cô đang cuộn trong chăn để cô dần bình ổn lại.
Nước trong phòng tắm vẫn ào ào chảy. Nam Tịch trùm kín mặt trong chăn, nhưng những câu nói ấy vẫn cứ lởn vởn trong đầu, không cách nào gạt đi được.
Ở trước mặt anh, cô đã cố đè nén cảm xúc, nhưng nó vẫn trào lên từng đợt.
Cô chui đầu ra khỏi chăn, tóc rối tung nhưng chẳng buồn chỉnh lại, vớ lấy điện thoại, nhắn WeChat cho Kỳ Thư Ái:
【Cậu có đó không có đó không có đó không đó không đó không——!!!】
Kỳ Thư Ái:
【Nếu không có gì bất ngờ thì mấy chục năm tới tớ đều có mặt.】
【Sao đó? Ban ngày bỏ rơi mình chẳng phải rất dứt khoát à? Hừ!】
Nam Tịch lúc này đang lộn xộn, đầu óc bốc hơi, chẳng buồn để ý đến giọng điệu xỏ xiên của cô bạn, gõ lia lịa:
【Có người vừa tỏ tình với mình——】
【Hu hu hu hu giờ làm sao đây!】
【Trong đầu mình giờ toàn là anh ấy, xong rồi, vừa rồi còn chủ động lao vào anh ấy, còn rất… chủ động nữa chứ!】
Kỳ Thư Ái:
【……】
【Cậu ngoại tình à?】
【Trì Cẩn Dư biết không?】
【Tổ sư, cậu làm ra cái trò này, là muốn tớ phản bội tình bạn hay phản bội đạo đức nghề nghiệp? Cậu định giết mình đó hả?】
【Khỉ thật.】
【Chờ mình nghĩ xem cứu cậu kiểu gì! Nhức đầu quá!】
Nam Tịch bị loạt tin nhắn như búa tạ ấy làm cho choáng váng, mãi mới phản ứng lại được:
【Không phải.】
【Không phải như cậu nghĩ đâu.】
【Anh ấy biết.】
Kỳ Thư Ái:
【……】
【Thôi, xin chia buồn.】
Nam Tịch:
【!!! Cậu đang nghĩ cái gì thế hả!】
【Là Trì Cẩn Dư!】
Cô cắn môi, đến vành tai cũng nóng bừng lên:
【Anh ấy nói anh ấy yêu tớ.】
Kỳ Thư Ái:
【Ồ.】
Nam Tịch:
【……】
Cái người này sao mà bình tĩnh dữ vậy trời?
Kỳ Thư Ái:
【Cả thế giới này nhìn vào đều biết anh ấy yêu cậu.】
【Mà cũng giỏi thật, nhịn đến giờ mới nói.】
Nam Tịch liếc mắt nhìn về phía phòng tắm đang vang lên tiếng nước xối xả:
【Thật à?】
Kỳ Thư Ái:
【Trì Chiêu Minh cái đồ khốn nạn kia lợi dụng cậu mà cậu nhìn không ra, chồng cậu yêu cậu đến phát điên mà cậu cũng không biết.】
【Mình tưởng cậu giả vờ không biết, không ngờ cậu ngốc thật đó.】
【Cũng đúng, trong phim tổng tài thường thích mấy cô ngốc.】
Nam Tịch:
【……】
【Mình không ngốc!】
【Chỉ là do nghĩ đây là hôn nhân thương mại, mình chưa từng nghĩ đến chuyện tình cảm thật.】
【Còn cậu thì sao, ban ngày Bạc Thận tìm cậu làm gì đó?】
Kỳ Thư Ái:
【Đừng nhắc đến cái ông già đó.】
Nam Tịch:
【……】
Bạc Thận là “ông già”, vậy Trì Cẩn Dư là gì?
Câu của Kỳ Thư Ái “ra đòn” quá đẹp, đến mức cô không tìm được lời nào để phản bác.
Nếu tính tuổi dương lịch, qua Tết này Trì Cẩn Dư cũng bước sang ba mươi.
Con người thường có cái nhìn thay đổi về khái niệm tuổi tác — lúc nhỏ cứ nghĩ mười tám tuổi là người lớn, nhưng giờ ngoảnh lại những chuyện mình từng làm ở tuổi mười tám, chỉ thấy ngây ngô và nực cười đến độ không nỡ nhớ lại.
Có lẽ đến khi cô ba mươi, bằng tuổi anh bây giờ, cô cũng sẽ cảm thấy mình đang ở độ tuổi rực rỡ nhất — và nhìn lại chính mình hiện tại, chỉ như một cô bé con.
Trì Cẩn Dư vẫn không yên tâm, sợ Nam Tịch vẫn còn dư âm cảm xúc đêm qua, rốt cuộc đã khóc dữ dội đến thế.
Sáng sớm anh đã gọi cho Dư Thự Dương, quyết định không đến công ty mà ở nhà làm việc để ở bên cô.
Phòng khách được thay một tấm thảm mới, Nam Tịch tựa vào vai anh xem bảng báo cáo dữ liệu phức tạp và đống mã lập trình rối rắm trên màn hình, cứ như thiên thư. Nhưng Trì Cẩn Dư thì chưa từng giấu giếm cô điều gì.
Lúc đầu Nam Tịch còn thấy gượng gạo, nhưng anh nói:
“Hai ta là vợ chồng, em biết rõ mọi tình hình của công ty anh là điều hoàn toàn chính đáng.”
Trong mắt anh không tồn tại cái gọi là “bí mật thương mại”.
Thế nhưng Nam Tịch lại nhớ rất rõ trong thỏa thuận trước hôn nhân của họ từng ghi rõ ràng: tài sản ai nấy giữ, bao gồm cả thu nhập sau hôn nhân; công việc không can thiệp, lãi lỗ tự chịu; giữ khoảng cách cần thiết.
Không rõ từ lúc nào, những điều đã nói lúc đầu đều dần thay đổi. Hôn nhân xen lẫn tình cảm, khiến mọi ranh giới trở nên mơ hồ.
Và thật lạ, cô lại thích cái cảm giác như thế.
Cảm giác hai người là một, không bao giờ tách rời.
Buổi sáng Nam Tịch hay buồn ngủ. Cô ngồi cạnh anh được một lúc thì dần thiếp đi trong tiếng nước sôi lục bục từ ấm trà.
Lúc ngủ, cô còn dựa vào vai anh, khi tỉnh dậy thì đã nằm gọn trong sofa, được đắp chăn kỹ càng.
Trì Cẩn Dư đang nấu bữa trưa trong bếp.
Chỉ cần hai người ở nhà, anh luôn là người đích thân xuống bếp. Còn nếu có khách, anh sẽ gọi dì Thôi đến.
Anh dường như không thích nấu cho người khác, kể cả là Bạc Thận. Nghĩ đến đó, trong lòng Nam Tịch lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Cô gấp gọn chăn rồi đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy anh.
Anh đang cắt sashimi. Nhà bếp không có khói dầu, chỉ thoang thoảng mùi tươi ngọt của cá sống và hương mặn của hơi nước từ lò hấp.
Cô ngủ, anh sợ tiếng máy hút mùi làm phiền, nên không bật.
Người đàn ông này đúng là luôn chu đáo từng li từng tí.
Từng lát cá hồi và sò đỏ được anh xếp đều tăm tắp lên đĩa, nước chấm được rót vào chén sứ hoa lam kiểu Nhật, mù tạt được bóp thành hình cánh hoa đẹp mắt.
Nam Tịch thật lòng cảm thấy tay nghề của anh chẳng kém gì đầu bếp Michelin.
Trong mục “ẩm thực” ở danh sách yêu thích của cô trên Tiểu Hồng Thư, món nào cô từng lưu lại thì gần như anh đều học làm được hết.
Thì ra tình yêu của anh dành cho cô đã len lỏi vào từng chi tiết nhỏ nhặt, chỉ là cô vô tâm, chẳng để ý bao giờ.
Có tiếng chuông cửa vang lên. Anh đang rán vỏ trứng nên quay đầu hôn nhẹ lên má cô:
“Chắc là hàng giao tới, em ra lấy giúp nhé.”
“Ừm.” Nam Tịch thả anh ra rồi đi ra ngoài.
Anh shipper quen thuộc đẩy hàng vào bằng xe kéo, tiện thể mang chiếc xe đẩy trống lần trước về.
Trước đây Trì Cẩn Dư không bao giờ mua đồ online, tất cả đều do Dư Thự Dương chuẩn bị rồi chuyển tới. Nhưng từ khi Nam Tịch dọn đến ở, hàng giao đến biệt thự cứ gọi là chất thành đống.
Được giao đến khu biệt thự này, công ty giao hàng cũng mừng rơn, cử người riêng phục vụ, còn có cả xe đẩy hỗ trợ.
Nam Tịch cảm ơn rồi đóng cổng, lần này thùng không nhiều, cô ôm hết vào nhà trong một lượt.
Bên trong có ốp điện thoại đôi, đồ ngủ đôi, đồ lót và vớ mới cho Trì Cẩn Dư, còn có cả mấy hộp “vật tư” bổ sung.
Từ sau lần anh tự mua cả đống “hàng độc lạ” với đủ chức năng linh tinh, Nam Tịch cấm tiệt anh không được mua nữa.
Cả hai “nhu cầu” đều quá cao, lần nào cô cũng đặt kiểu “mua tích trữ”, thế mà vẫn không đủ dùng, đã mua đến mức trở thành thành viên kim cương của cửa hàng.
Lần này còn được tặng quà thành viên nữa.
Nam Tịch cầm món quà tặng đó lên ngắm nghía, đang ngẩn người thì anh đi từ phòng ăn ra.
Thấy thứ trong tay cô, anh ngồi xổm xuống, bật cười.
Nam Tịch chưa kịp giấu, món đồ vốn nghiêm chỉnh đứng đắn, rơi vào tay anh liền trở nên bé xíu tội nghiệp.
Anh thản nhiên thốt một câu động trời:
“Không bằng của anh, em dùng quen không đó?”
“……” Nam Tịch xấu hổ giận dữ lườm anh một cái.
“Đồ điện đúng không?” Anh bấm công tắc đầu silicone, “Có mấy chức năng?”
Kéo dài, xoay tròn, rung mạnh — đủ loại mức độ khác nhau.
Anh nhấn nút tắt, vẻ mặt chê bai:
“Có cái nào anh không làm được?”
“…Trì Cẩn Dư.” Nam Tịch dỗi dỗi đấm nhẹ vào ngực anh, vừa buồn cười vừa bất lực, “Anh không biết ngượng à?”
Miệng lưỡi không đổi sắc mà nói ra được mấy câu như thế, e rằng cả thế giới này ngoài cô ra chẳng ai biết được “ngài Trì ôn nhu, điềm đạm” này, trong đời tư lại là một tay nói chuyện mặn mòi như vậy.
“Ăn cơm trước.” Anh ném món đồ kia đi như phế phẩm, rồi bế cô lên, giọng mập mờ:
“Nếu em muốn dùng, ăn xong chúng ta thử.”
“Không muốn dùng!” Nam Tịch mặt đỏ tía tai, vội vàng giải thích, “Đó là quà tặng của cửa hàng thôi!”
“Thế còn anh thì sao?” Anh ngồi lên ghế, bế cô trong lòng, tay bóp nhẹ cằm cô, ánh mắt rõ ràng:
“Em có muốn dùng không?”
“…Bây giờ ư?”
“Ừ.”
“Sắp ăn cơm mà…”
“Không ảnh hưởng.” Anh như làm ảo thuật, móc ra một hộp từ trong túi áo, “Loại này ăn được.”
Bên trên cũng ăn, bên dưới cũng được.
Nam Tịch nheo mắt cắn môi, khẽ r*n r* đấm vào vai anh trong cơn mơ hồ, họ thật sự đã kết hôn nửa năm rồi sao? Sao cái cảm giác kích động hoang đường của đôi vợ chồng son vẫn chưa hề thuyên giảm?Họ thật sự đã kết hôn nửa năm rồi sao?
Sao cái kiểu “tân hôn cuồng nhiệt không thể kiềm chế” này vẫn chưa hề tan đi?
Anh vẫn luôn mang sẵn một hộp trong túi, đi đâu dùng đó.
Mà cô cũng luôn sẵn sàng chiều theo trò đùa của anh.
Phòng khách, nhà bếp, phòng phim, phòng gym, quảng trường trước sân và bên hồ cá, rừng trúc sau vườn, hành lang dài như sân chạy trên lầu, anh từng bế cô đi hết từ đầu đến cuối… rồi cả vườn hoa trên sân thượng — nơi mà anh từng nói năm sau chắc phải sơn lại lớp chống thấm…
Lúc này anh vừa đút cô ăn bữa trưa, vừa “đút” cô món khai vị. Món khai vị có vị thanh đạm, tiết tấu nhẹ nhàng, cô cảm thấy khá thoải mái, khẩu vị cũng không tệ.
Cho đến khi cô mở miệng nói mình no rồi, người đàn ông kia mới từ cổ áo cô bắt đầu, từng chiếc từng chiếc tháo hết cúc áo sơ mi, giữ chặt cô lại, tiến thẳng vào, khít khàng trọn vẹn:
“Đến lượt anh ăn rồi.”
Nam Tịch ôm lấy vai anh, móng tay lại bắt đầu vô thức cào nhẹ lưng anh.
“Muốn thử chế độ nào đây? Hửm?”
“Không nói à… Vậy anh thử từng kiểu một nhé?”
Có lúc cô chợt thấy mơ hồ, cảm giác anh như một cái máy tự động thật sự — chỉ cần bật công tắc, là không biết mệt, không bao giờ hết sức, cũng chẳng cần nghỉ.
Lúc thì thế này, lúc lại thế kia, trò nào cũng đủ kiểu, cô ngoài việc gọi với khóc, chẳng nói nổi một câu hoàn chỉnh.
Nhưng làn da nóng rực và từng đường gân thịt chân thật lại cứ thế kéo cô trở về thực tại…
Đến khi tất cả bình lặng trở lại, anh hôn lên làn da trắng mịn ửng đỏ trên cổ cô, vùi mặt vào đó, thấp giọng:
“Sang năm mới, anh sẽ tống hắn sang châu Phi. Em sẽ không phải nhìn thấy hắn nữa.”
Nam Tịch khịt mũi, dư âm của cơn sóng tình còn đọng lại trong giọng run run nhẹ nhẹ:
“Ừm…”
“Ba anh nói, để hắn ở nhà ăn cái Tết cuối coi như là tận tình tận nghĩa với đứa con bất hiếu. Về sau mặc kệ, muốn sống chết thế nào thì tùy.”
“Chồng à.”
Rõ ràng là chuyện khiến người ta vui mừng, vậy mà trong lòng cô lại có chút nghẹn lại, “Em… không còn bận tâm đến hắn nhiều đến thế đâu, anh đừng làm vậy.”
Nhìn cô bị người cũ dây dưa không dứt, tâm trạng cứ vì chuyện xưa mà lên xuống, vậy mà anh không tức giận, ngược lại còn dỗ dành, còn muốn tự tay giải quyết Trì Chiêu Minh vì cô.
Trước đây cô từng cho rằng đó là vì anh có tính chiếm hữu. Nhưng giờ, khi cô biết anh thật lòng yêu cô, thì con người Trì Cẩn Dư như thế này… lại khiến cô cảm thấy… có phần quá đỗi nhún nhường.
Cô không muốn anh yêu cô đến mức thấp thỏm và thiệt thòi như thế.
“Là tại anh thấy chướng mắt thôi.”
Anh dịu dàng mổ nhẹ lên môi cô, “Anh không thích hắn cứ ba bữa nửa ngày lại lượn qua trước mặt em, khó chịu.”
Nam Tịch đáp lại anh, ánh mắt rạng rỡ long lanh:
“Ghen à?”
“Ừ.”
Giọng anh khàn khàn thừa nhận,
“Anh ghen lắm.”