Sức ăn nhiều hơn, thích ăn thịt, Hàn Phi nhìn tủ lạnh đã trống không, sờ sờ bụng mình: "Các diễn viên khác đều phải giữ dáng, nhưng tại sao mình lại không thể tăng cân được vậy?"
Kể từ sau khi chơi trò chơi hệ chữa trị, tố chất cơ thể và tinh thần của Hàn Phi đều được cải thiện về mọi mặt, trước đây hắn chán nản uể oải, bây giờ đến tội phạm sát nhân gặp hắn cũng phải tạm tránh mặt, hắn cảm thấy mình đã thực sự thay đổi rất nhiều.
"Thích ăn thịt, nhất là sau khi mệt mỏi, ăn nhiều thịt mới có thể làm cho mình cảm thấy thư thái, đây có khả năng là thiên phú của đồ tể nửa đêm đang ảnh hưởng..."
Hàn Phi yên lặng đứng lên, nếu như đúng là như vậy, hắn càng phải duy trì một trái tim bình tĩnh, bằng không nếu như bị tuyệt vọng ở thế giới tầng sâu làm nhiễm bẩn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu, Hàn Phi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lệ Tuyết.
"Sao đột nhiên lại nhớ tới mà gọi điện thoại cho chị vậy?"
"Có thể giúp em tìm một người được không?"
"Câu này của em hình như mấy hôm trước chị vừa nghe qua, nói đi, em muốn tìm ai?"
"Anh ấy tên là Vương Bình An, từng làm người giao đồ ăn, bị thiểu năng trí tuệ, khoảng 20 tuổi bị cảnh sát bắt đi vì tội ngộ sát." Hàn Phi không quên lời dặn dò của Gương Thần, điều đầu tiên hắn làm sau khi hồi phục là đi tìm Vương Bình An.
“Nếu đã có tiền án, vậy sẽ rất dễ tìm ra.” Lệ Tuyết cúp điện thoại, chưa bao lâu đã gọi lại: “Người đã tìm được rồi, có điều hiện tại đã ra tù, hình như anh ta đã tìm được một công việc mới dưới sự giúp đỡ của nhóm phúc lợi xã hội, em có thể đến vườn bách thú Tân Hỗ trong khu phố cổ tìm xem."
“Vườn bách thú?” Hàn Phi ghi lại địa chỉ.
"Người này cũng liên quan đến Cánh Bướm à? Hình như em đang rất vội?" Lệ Tuyết là cảnh sát hình sự, cô cảm giác được có gì đó không ổn từ trong giọng điệu của Hàn Phi.
"Anh ấy không liên quan gì đến Cánh Bướm, nhưng anh ấy đã cứu cả một thế giới."
Hàn Phi tắm rửa sơ qua, sau đó thay một bộ quần áo chỉnh tề, vội vàng bắt xe đến vườn bách thú Tân Hỗ.
Ở thời buổi công nghệ phát triển như vũ bão, công nghệ ảo có thể mô phỏng mọi thứ, việc ngắm cá voi bên biển băng, hay bay cùng đàn chim trên mây đều có thể dễ dàng đạt được, nên loại vườn bách thú cổ lỗ sĩ đã có phần sa sút.
Bản thân diện tích vườn bách thú của khu phố cổ cũng không quá lớn, nhưng nếu không được chính quyền thành phố cấp tiền hàng năm, cộng thêm sự giúp đỡ của những người có lòng tốt trên mạng thì vườn bách thú này căn bản không thể tồn tại được đến bây giờ.
Hàn Phi mua vé vào cổng, bên trong có rất ít khách du lịch, nhưng nhìn rất sạch sẽ, không có mùi gì đặc biệt trong không khí, nhân viên cũng không hề lười biếng, luôn dọn dẹp cẩn thận.
“Xin hỏi anh có biết Vương Bình An không?” Hàn Phi tìm thấy một nhân viên mặc đồng phục trong công viên.
“Vương Bình An?” Nhân viên hơi kinh ngạc nhìn Hàn Phi: “Anh tìm anh ấy làm gì? Anh là người nhà của anh ấy à?
“Tôi có một số chuyện muốn nói với anh ấy.”
“Được, vậy anh đi theo tôi.” Nhân viên dẫn Hàn Phi đến khu triển lãm khỉ lông vàng, anh ta hét lên về phía núi khỉ: "Bình An! Có người tìm anh!"
Hàn Phi cũng nhìn về phía núi khỉ, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục nhân viên vườn bách thú đang dọn dẹp nơi đó, những con khỉ bên cạnh đều ngoan ngoãn nhìn anh, thỉnh thoảng ngồi xổm trên vai hoặc vòng qua cổ anh để được ôm, cảnh này là vô cùng hài hòa, giống như một bức tranh vậy.
Nghe thấy có người gọi mình, người đàn ông trung niên và con khỉ bên cạnh cùng quay đầu lại.
Khuôn mặt của người đàn ông không khác mấy so với trong thế giới ký ức, chỉ là đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Anh nhìn thấy Hàn Phi, khóe miệng hơi nhếch lên nở nụ cười đắc ý, vui vẻ chạy tới, không ngừng kêu to: "Anh! Anh!"
"Anh đừng bận tâm, trí tuệ của anh ấy có chút vấn đề, nhìn thấy ai cũng đều gọi là anh, có vẻ như sau khi bố anh ấy qua đời, đây là cái tên xưng hô duy nhất còn sót lại trong tâm trí." Nhân viên bên cạnh Hàn Phi hơi bất lực, sau khi đợi Vương Bình An chạy tới, anh ta nắm lấy tay Vương Bình An, như thể đang dạy một đứa trẻ nói: "Anh lớn hơn người ta 20 tuổi, cậu ấy nhỏ tuổi hơn anh, người nhỏ tuổi hơn anh thì gọi là em, vậy nên anh phải gọi cậu ấy là gì?"
“Anh!”
Vương Bình An nhìn thấy Hàn Phi thì rất vui, luôn cười toe toét, anh ấy còn liên tục ra hiệu với hắn: "Anh, anh trông giống như diễn viên trên TV vậy!"
"Người nhỏ tuổi hơn anh thì gọi là em, anh phải gọi cậu ấy là em mới đúng."
Người nhân viên còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Hàn Phi cản lại: "Anh ấy không gọi sai. Ngoài bố ra, người duy nhất mà anh ấy tin tưởng nhất chính là người anh trai đó."
“Không sai ấy hả?” Người nhân viên nghiêm túc nhìn Hàn Phi, anh ta nghĩ tốt hơn hết không nên quấy rầy hai người bọn họ.
Hàn Phi và Vương Bình An đi dạo cùng nhau trong công viên, ánh nắng chiếu lên trên người, những động vật kia dường như có quan hệ rất tốt với anh ấy, hươu cao cổ sẽ chủ động cúi đầu xuống và dùng lưỡi liếm vào mặt, con cáo nhìn thấy anh ấy đi đến thì sẽ nhảy tưng tưng từ trái qua phải, vừa phấn khích, vừa vui vẻ, con voi âm thầm dùng mũi xốc nước lên đầu anh ấy, sau khi làm xong, còn ở trong lồng đi cùng anh ấy về phía trước.
Mọi thứ ở đây thật hài hòa và đẹp đẽ, khiến người ta có chút lưu luyến không muốn rời đi.
Hàn Phi không nói chuyện, Vương Bình An cũng rất yên lặng đi theo bên cạnh hắn, lẳng lặng đi về phía trước.
Vào thời điểm này, bọn họ dường như đều không cảm thấy đối phương là một người xa lạ.
“Bình An, anh trai không đến cứu anh, anh có trách anh ấy không?” Ánh chiều tà buông xuống, Hàn Phi vẫn là hỏi ra câu hỏi đó.
Vương Bình An dường như đã quên mất những chuyện đó, anh cười một cách ngốc nghếch lắc lắc đầu.
"Anh trai anh thật ra muốn giúp anh nhận tội, nhưng trên đường đến đồn cảnh sát đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, đây cũng trở thành một điều hối tiếc của anh ấy."
Trên đường đến đây Hàn Phi đã hỏi chi tiết Lệ Tuyết về trường hợp của Vương Bình An, anh ấy sống ở một huyện bên cạnh Tân Hỗ, thuộc trạng thái cực kì điên khùng, vì vậy bị giam một thời gian.
Nhưng chẳng bao lâu, cảnh sát đã tìm thấy một số xác chết gần hạ lưu sông, sau khi điều tra thì phát hiện ra tất cả những xác chết đó đều là nạn nhân của người bị Vương Bình An giết chết, do đó Vương Bình An không chỉ là tự vệ quá mức dẫn đến chết người, mà còn là tranh đấu giành lấy chính nghĩa.
Sau đó, cảnh sát xem xét thấy bản thân Vương Bình An bị thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, người giám hộ duy nhất lại đã chết, cuối cùng người ta quyết định tạm thời gửi anh đến bệnh viện tâm thần huyện để cách ly điều trị.
Sau khi Vương Bình An bình tĩnh trở lại, bọn họ bắt đầu hóa giải các khúc mắc của vụ án, và giúp anh ấy trở lại xã hội.
Sau khi đi qua đi lại trong nhiều năm, cuối cùng Vương Bình An cũng được gửi đến vườn bách thú ở khu phố cổ của thành phố Tân Hỗ, bắt đầu là một người dọn dẹp và dần trở thành người trông coi vườn thú được yêu thích nhất, rất nhiều động vật khó chăm sóc chỉ cần gặp anh thì sẽ trở nên nghe lời hơn.
Sau khi đến vườn bách thú, Vương Bình An không còn nổi điên nữa, anh ấy rất yêu thích công việc này và đã làm nó cho đến tận bây giờ.
So với chủ nhân điện thờ không thể nhắc đến trong thế giới tầng sâu, Vương Bình An chắc chắn là người may mắn, bọn họ đã từng sát cánh bên nhau, nhưng số phận lại khiến bọn họ đi vào hai con đường hoàn toàn khác.
“Anh, anh!” Vương Bình An dường như đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng: “Em phải đi cho khỉ ăn rồi.”
"Đi đi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến thăm anh, đây là số điện thoại di động của tôi, nếu anh gặp bất cứ khó khăn gì đều có thể liên lạc." Hàn Phi nhập số điện thoại của mình vào điện thoại di động của Vương Bình An.
“Được ạ.” Vương Bình An lo lắng cho bầy khỉ vội vàng chạy về phía trước, nhưng giữa đường lại đột ngột dừng lại: “Anh! Hình như tối hôm qua em nằm mơ thấy anh! Thật đấy!”
“Tôi biết rồi, anh mau cho bầy khỉ ăn đi.” Hàn Phi nhìn Vương Bình An, hắn rất muốn lộ ra một nụ cười.
"Được ạ." Vương Bình An vừa chạy về phía trước, vừa nhìn Hàn Phi cười một cách ngốc nghếch : "Anh! Trông anh thật giống diễn viên trên TV! Lần sau anh nhớ tới vào thứ bảy, có voi biểu diễn đấy!"
Ánh tà dương chiếu vào Vương Bình An, anh rõ ràng bình thường như vậy, nhưng còn chói mắt hơn cả vị thần trong điện thờ.
Gió thổi qua tóc Hàn Phi, hắn chậm rãi đi về phía cuối hoàng hôn.
"Thế giới này quả thực rất tồi tệ, nhưng cũng có quá nhiều điều tốt đẹp, có lẽ vì mọi người, mà mình nên bảo vệ cánh cửa vào thế giới tầng sâu."