Sau khi Hàn Phi nhận được tuyệt vọng cuối cùng của Phó Sinh, giữa hắn và toàn bộ bệnh viện dường như phát sinh một loại liên hệ đặc biệt nào đó.
Trong mắt hắn, bệnh viện cứu người trị thương, theo đuổi chữa trị hoàn hảo đã biến thành một hang ổ của loài nhện khổng lồ.
Vô số sợi dây thừng ngưng tụ từ tuyệt vọng quấn lấy cơ thể hắn, tơ nhện của vận mệnh dính vào linh hồn hắn, bất kể hắn có chạy bao xa cũng đều không thể thoát khỏi đau khổ do bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ để lại.
"Vận mệnh đã sớm định sẵn, không ai có thể thoát khỏi xiềng xích của sợi dây sinh mệnh."
Phó Nghĩa không ngừng nuốt chửng tuyệt vọng của Phó Sinh, lan rộng và phân liệt một cách điên cuồng trong cơ thể Hàn Phi.
Phó Nghĩa trước đây chỉ xuất hiện trong não bộ, bây giờ đã xuất hiện bên trong các loại nội tạng của Hàn Phi, thậm chí trong mỗi một giọt máu đều có giọng nói kinh tởm của anh ta.
Cơ thể thay đổi từ bên trong, đã ảnh hưởng đến bên ngoài, người thường cũng có thể nhìn thấy bằng mắt làn da sưng tấy của Hàn Phi.
"Trở lại tầng một..." Hàn Phi quay đầu nhìn Trương Hỉ, khó khăn nói.
Bây giờ hắn đã không còn có thể kiểm soát được cơ thể của mình một cách bình thường, ý chí có hạn của hắn không chỉ phải chịu tuyệt vọng của Phó Sinh, mà còn phải chiến đấu chống lại Phó Nghĩa.
Trương Hỉ đã sớm nhìn ra đau khổ của Hàn Phi, cô dùng khả năng của mình để điều khiển hắn đi xuống tầng.
Thang máy ở tòa nhà số 7 đã không còn có thể sử dụng được nữa, lửa đen liều lĩnh thiêu rụi những cảm xúc tiêu cực đã tích tụ nhiều năm trong tòa nhà, vô số tiếng la hét trở thành tiếng cười của người phụ nữ, tất cả những người đứng trong tòa nhà số 7 dường như đều có thể nghe thấy nguyền rủa của cô ấy, như thể chạm vào cô ấy sẽ bị chết vậy.
Toàn bộ bệnh viện đã rơi vào hỗn loạn, mà theo Hàn Phi thấy, mọi thứ chỉ mới là bắt đầu.
Những quỷ quái chui ra từ lòng đất cũng đi vào tòa nhà số 7, nhưng bọn họ đã bị lửa đen giữ chân, tạm thời không thể đến gần Hàn Phi.
Đoàn người thành công trở lại hành lang trước cửa phòng cấp cứu, đoạn đường còn lại, chỉ có Hàn Phi người được điện thờ chấp nhận mới có thể đi nốt.
“Anh làm được không?” Trương Hỉ và bác sĩ Nhan nắm lấy vai Hàn Phi, hai vị bác sĩ này đã từng khám bệnh cho rất nhiều bệnh nhân, kinh nghiệm phong phú, lúc này hai người đều phát hiện ra trên khuôn mặt của hắn nồng đậm tử ý, vì vậy nội tâm rất lo lắng.
"Dùng thiên phú của cô đưa tôi đi một đoạn, chỉ cần có thể mở ra điện thờ, thì vẫn có thể xoay chuyển."
Có thể là năng lực thiên quyến của Phó Ức lại phát huy tác dụng một lần nữa, thiên phú của Trương Hỉ đã giúp ích cho Hàn Phi rất nhiều.
Hắn không cần phân tâm khống chế máu thịt của chính mình, để cho Trương Hỉ đứng ở ngoài hành lang, khống chế hắn, đưa hắn đi về hướng phòng cấp cứu.
Từng bước từng bước đi về phía trước, khi Hàn Phi bước vào hành lang dài của sinh tử li biệt, thần văn và tiếng cầu nguyện hiện ra dưới bước chân của hắn.
Bài ca phúng điếu được vang lên, trên các bức tường và mặt đất của bệnh viện bắt đầu xuất hiện lần lượt những cái tên xa lạ khác nhau, bọn họ cùng nhau mở một con đường đi về phía trước.
Bức tường của bệnh viện trước mặt càng ngày càng giống vách tường bên trong điện thờ, tiếng xiềng xích truyền vào tai, trong phòng cấp cứu dường như có thứ gì đó đang giãy dụa kêu gọi Hàn Phi.
“Xin lỗi, tôi chỉ có thể đưa anh đến đó.” Tinh thần của Trương Hỉ đã đạt đến cực hạn, trông cô già đi rất nhiều, mắt đầy nếp nhăn, môi nứt nẻ, máu đen chảy ra.
Cô sử dụng năng lực thiên phú của mình để đưa Hàn Phi đến trước cửa phòng cấp cứu, sau khi đến đó, mối liên hệ máu thịt giữa cô và hắn đã trở nên vô cùng yếu ớt.
Mặc dù hai bên có thể nhìn thấy nhau, nhưng bọn họ dường như bị ngăn cách bởi một vực thẳm tuyệt vọng vô hình.
Hàn Phi mất hơn mười giây mới có thể đứng vững trước cửa phòng cấp cứu.
Lần thứ hai đến đây, sau khi chịu đựng tuyệt vọng hoàn chỉnh của Phó Sinh, hắn mới biết cậu ấy đã đau khổ như thế nào vào thời điểm đó.
"Chết!"
"Tại sao cậu lại lo chuyện bao đồng như vậy! Kết cục của mọi thứ đã định, cậu lại cứ cho nó hy vọng không tồn tại!"
"Cậu chưa bao giờ thực sự yêu nó! Tôi nhìn thấy linh hồn ích kỷ của cậu! Cậu chẳng qua cũng chỉ đang lợi dụng nó mà thôi!"
"Đừng chống cự nữa! Đưa cơ thể của tôi cho tôi!"
Phó Nghĩa trong tâm trí Hàn Phi đã lan ra toàn thân, ác tính tuần hoàn, nó càng ngày càng mạnh, trong khi hắn lại càng ngày càng yếu.
Sự kiểm soát của cơ thể đang dần mất đi, mọi cơ quan trong cơ thể như bị châm chích đau nhói, toàn thân sưng tấy và đau đớn, như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Dưới da có thứ gì đó phồng lên, Hàn Phi run rẩy buộc mình phải giơ tay lên.
Hắn nắm lấy cửa phòng cấp cứu, nghiến răng cố hết sức để đẩy cửa ra.
Đồng thời, trong tâm trí Hàn Phi, tất cả sự tuyệt vọng từ Phó Sinh cũng dồn lại, tạo thành một bức tranh hoàn toàn được hình thành từ tuyệt vọng.
Cậu bé Phó Sinh, đeo cặp sách có ảnh của mẹ trên lưng, đứng một mình trước cửa phòng cấp cứu.
Ánh sáng nhợt nhạt trên đầu phản chiếu trên khuôn mặt non nớt của cậu, cậu sững sờ chờ đợi cho đến khi bác sĩ hét lên và tiếng bước chân vội vã truyền ra từ phòng cấp cứu.
Cậu vốn không hiểu chuyện gì, đột nhiên cảm thấy tim đau dữ dội, hai tay đập mạnh về phía trước!
Khi tuyệt vọng hội tụ lại với nhau, Hàn Phi cũng dùng sức lực cuối cùng của mình để đẩy về phía trước.
Tuyệt vọng trong đầu và Hàn Phi trên hành lang cùng nhau mở cửa phòng cấp cứu.
Phó Sinh nhỏ tuổi, nhìn thấy người mẹ đã khuất của mình nằm trên giường bệnh, như thể cô đang ngủ vậy.
Hàn Phi với tư cách là bố, bước vào phòng cấp cứu, nhìn thấy điện thờ ở trung tâm của phòng.
Tất cả xiềng xích và hoa văn thần đều hội tụ tại tiêu điểm ánh mắt của Phó Sinh và Hàn Phi, tại nơi kết hợp giữa cảnh tượng tuyệt vọng và thế giới kí ức, có một tượng thần không có mặt đang đứng.
"Nó là của tôi!"
Sức mạnh ẩn giấu của Phó Nghĩa toàn bộ bộc phát ra ngoài, gần như ngay lập tức áp đảo lý trí của Hàn Phi, cơn đau giống như lũ lụt vỡ đê giáng thẳng vào linh hồn hắn.
Mạch máu dưới da của hắn bắt đầu vỡ, trên bề mặt cơ thể xuất hiện vô số vết máu, cả người giống như một món đồ chơi bị nghiền nát từng chút một, xương cốt, máu thịt cũng dần dần trở nên biến dạng.
Hàn Phi ở rất gần với bức tượng thần không mặt, nhưng chỉ vài mét ngắn ngủi dường như là một khoảng cách mà hắn sẽ không bao giờ có thể vượt qua.
Hàn Phi đứng ở cửa phòng cấp cứu, Phó Sinh trong bức tranh tuyệt vọng trong đầu cũng đứng ở cửa, cậu nhìn người mẹ gầy gò trên giường bệnh, chỉ vài bước ngắn ngủi, khoảng cách đã là sự sống và cái chết.
Phó Sinh trong bức tranh tuyệt vọng và Hàn Phi trong phòng cấp cứu đã cố gắng hết sức để bước về phía trước, nhưng bọn họ chỉ bước được một bước thì cả hai đều khuỵu xuống.
Cơ thể như mất hết sức lực, cơn đau dồn nén gần như muốn nổ tung trong lồng ngực.
Cậu bé Phó Sinh không đứng dậy được nữa, tuyệt vọng vô bờ bến đã lấn át, cậu ngây người nhìn người mẹ có gọi thế nào cũng đều không bao giờ có thể tỉnh lại nữa.
Hàn Phi bị tấn công bởi Phó Nghĩa và tuyệt vọng, nhanh chóng phát bệnh khắp người, hắn ngã xuống phía trước bức tượng.
Tuy nhiên, khác với Phó Sinh, cho đến thời điểm này Hàn Phi vẫn không bỏ cuộc.
Hắn ấn năm ngón tay xuống đất, chống đỡ phần thân trên của mình, cho dù đau đến đâu, cho dù kết cục có thê thảm thế nào, hắn cũng không muốn thua Phó Nghĩa, không muốn đưa cái thân xác này cho con súc sinh đó.
"Đã đến lúc phải nói lời từ biệt rồi sao?"
Hàn Phi thật sự vẫn chưa sẵn sàng, hắn vẫn muốn ở lại thế giới này một thời gian nữa, nhìn Phó Sinh và Phó Thiên lớn thêm một chút, mang lại cho Phó Ức nhiều sự vui vẻ hơn.
Hắn là một đứa trẻ mồ côi, vì vậy hắn không muốn con của mình cũng giống như mình!
Điện thoại di động nhuốm máu rơi xuống đất, Hàn Phi tựa hồ đã đoán được mình nên làm gì.
Trên đời này, nhiều khi chúng ta nghĩ từ biệt là một cái ôm thật chặt, trân trọng lẫn nhau, dành thời gian để lưu lại đủ hồi ức.
Nhưng trên thực tế, từ biệt trên thế giới này rất vội vàng, có thể chính là một cái xoay người, sau khi trở về thì sẽ không bao giờ có thể gặp lại nữa.
Ngón tay bệnh tật, thành thục tìm được số điện thoại của người nhà, Hàn Phi nhấn nút bấm số.
Bên kia chuông điện thoại chỉ reo lên một chuông, giọng người vợ truyền đến: "Bao giờ anh về? Em đã chuẩn bị xong đồ ăn cho anh rồi, chỉ cần hâm nóng là có thể ăn được."
Máu đen chảy ra từ mũi và miệng Hàn Phi, hắn không thể nói nhiều hơn nữa, nhếch môi vài lần, cuối cùng mới nói được một câu: “Cẩn thận Đỗ Xu, đừng để Phó Sinh đến gần bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ."
Không có sầu não của sinh ly tử biệt, sau khi dặn dò xong, Hàn Phi cúp điện thoại.
Hắn biết mình đã đến giới hạn, cũng đã chuẩn bị xong việc mất đi tất cả.
Hàn Phi bây giờ phải làm chuyện cuối cùng rồi, hắn khuấy động ký ức trong đầu, ghép tất cả những bức tranh ký ức màu đỏ như máu lại với nhau.
Khi tâm trí bị nhuộm đỏ, tiếng cười điên cuồng phát ra từ sâu trong tâm trí hắn.
“Tôi đã nói rồi bất luận mình có thế nào cũng phải giết chết anh, cho dù là đồng quy vu tận.” Hàn Phi nhìn chằm chằm Phó Nghĩa vẫn đang lan tràn trong đầu, hắn nở một nụ cười tàn nhẫn: “Bắt đầu từ thời khắc trở thành anh, anh đã không có tư cách để trở lại cơ thể này nữa rồi!"
Những sợi dây xiềng xích ký ức bị siết chặt, tâm trí màu đỏ như máu nổi lên sóng lớn, cả đại dương như đang dậy sóng!
Không có sự ngăn cản của linh hồn thiện ác, cô nhi viện màu máu chôn vùi nơi sâu nhất trong tâm trí Hàn Phi từ từ hiện ra.
Ánh mắt Hàn Phi lập tức bị sát khí chiếm cứ, hắn buông bỏ hết thảy cấm chế trong đầu, không còn chịu đựng tuyệt vọng của Phó Sinh, mà chủ động nuốt chửng tuyệt vọng của ấy vào trong tâm trí.
Tuyệt vọng liên quan đến toàn bộ điện thờ bệnh viện đổ dồn vào cô nhi viện màu máu, tiếng chuông thất lạc đã lâu vang lên trong tòa nhà đổ nát, màu máu bị thời gian đông đặc bắt đầu tan chảy, bóng dáng bị mắc kẹt trong cô nhi viện bắt đầu phát ra tiếng cười cuồng loạn, dường như hắn đang dần dần rời khỏi cô nhi viện màu máu.
Khóe miệng Hàn Phi chậm rãi nhếch lên, sau đó lộ ra một nụ cười cường điệu, hắn trở nên giống như bóng người trong cô nhi viện.
Cảm xúc trong mắt biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự điên cuồng thuần khiết nhất.
Hàn Phi bước vào thế giới ký ức và thay thế thân phận của Phó Nghĩa, thứ mà hắn có là cơ thể của anh ta. Muốn tranh giành với Phó Nghĩa cơ thể vốn dĩ thuộc về người ta trong thế giới ký ức, đã là một điều hết sức khó khăn.
Cho tay vào trong túi, khuôn mặt Hàn Phi điên dại, lấy ra người giấy màu máu.
Hắn nhìn đôi má xinh đẹp của người giấy, nhìn nguyền rủa chảy ra từ trên cơ thể nó, sau đó hắn đem người giấy màu máu nhét vào trong miệng của mình.
Cắn xé, nuốt chửng!
Hắn ăn hết máu và nguyền rủa trên người giấy vào trong bụng, để những mảnh vụn của nó trải khắp trên cơ thể ốm yếu của mình.
Phó Nghĩa đang phát tán điên cuồng, vẫn đang chiến đấu để kiểm soát cơ thể của mình, khuôn mặt Hàn Phi dữ tợn thì lại không quan tâm đến anh ta chút nào, hắn điều khiển các mảnh vụn của người giấy màu máu, buộc vật nguyền rủa này chống đỡ mình lên.
Tượng thần không mặt đã ở ngay trước mắt, khi Phó Nghĩa nhìn thấy Hàn Phi lại đứng lên, anh ta càng ra sức phát tán.
Nhưng lúc này tiếng cười điên cuồng lại không đi về phía tượng thần, dường như hắn biết người giấy màu máu cũng không thể hỗ trợ hắn đi được bao xa.
Tiếng cười điên cuồng với khả năng phán đoán đáng kinh ngạc về mọi thứ, lùi lại một bước, đưa tay chạm vào cơ thể của Đại Nghiệt trên tường.
Trong đôi mắt đỏ rực lộ ra một sự ngạc nhiên, năng lực điện thờ level một của Hàn Phi sương hồn đã được kích hoạt.
Tiếng ca phúng điếu và cầu nguyện trong sương mù yếu dần, tiếng cười điên cuồng như bắt được thứ gì đó!
Quỷ văn sau lưng Hàn Phi từ từ sáng lên, quỷ mèo khổng lồ xấu xí đáng sợ cuộn mình ở chỗ sâu trong quỷ văn, miệng thấp giọng kêu gào, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Mục tiêu của tiếng cười điên cuồng không phải là Cửu Mệnh, tên điên này đang kéo Đại Nghiệt bị giam cầm trong điện thờ ra, hắn muốn nhét Đại Nghiệt vào bên trong quỷ văn!
Gần như ngay lúc Đại Nghiệt chạm vào quỷ văn, toàn bộ da trên lưng Hàn Phi đều nổ tung, Phó Nghĩa đang điên cuồng lan tràn cũng sợ hãi dừng lại.
Cảnh tượng kinh hoàng hơn xuất hiện sau đó, những đường quỷ văn như được tiêm một loại độc dược ác độc nhất trên đời, toàn bộ biến thành những đường màu đen sáng rực, sau đó trực tiếp siết chặt máu thịt của Hàn Phi.
Hoa văn thần và xiềng xích của toàn bộ phòng cấp cứu bắt đầu rung chuyển, thân thể to lớn của Đại Nghiệt đang từng chút một bị kéo vào bên trong quỷ văn của Hàn Phi!
Dường như cảm nhận được khí tức của Hàn Phi, cảm giác sắp cận kề cái chết vô hạn khiến Đại Nghiệt phát điên.
Nó liều mình giãy giụa, di chuyển về phía Hàn Phi đang đứng.
Khi những sợi xiềng xích bị đứt, một nửa cơ thể của Đại Nghiệt bị tiếng cười điên cuồng cưỡng ép nhét vào quỷ văn!
Hàn Phi lúc này đã trở thành một người máu, tiếng cười điên cuồng sẽ không để lại cho Phó Nghĩa một cơ thể hoàn chỉnh, hắn muốn chỉnh hình lại cơ thể này.
Đại Nghiệt vui vẻ đến gần Hàn Phi, nhưng khi thực sự đến gần bên cạnh hắn, nó chợt phát giác ra điều gì đó.
Đại Nghiệt không sợ trời, không sợ đất, đến cống phẩm của điện thờ còn dám trộm để ăn, không ngờ lần đầu tiên lại muốn thoát thân.
Nó rất chắc chắn người đàn ông đang cười điên cuồng trước mặt không phải là chủ nhân của mình!
Đại Nghiệt muốn trốn thoát, nhưng đã quá muộn, cơ thể của nó đã bị tiếng cười điên cuồng nhét vào quỷ văn.
Quỷ văn mà Ứng Nguyệt vẽ cho Hàn Phi nhiều nhất chỉ có thể chịu được oán niệm cỡ trung, hiện tại Đại Nghiệt đã vượt quá ngưỡng này, nếu cứ tiếp tục như vậy, nó có thể sẽ bị thương, Hàn Phi thậm chí có thể sẽ chết.
Độc hồn khiến người ta sởn tóc gáy chảy bên trong cơ thể của Hàn Phi, sau khi quỷ văn ban đầu được kéo dài, độc hồn sẽ tạo ra một quỷ văn màu đen mới trên người hắn.
Quỷ văn trộn lẫn máu thịt của Hàn Phi và chất độc của Đại Nghiệt này kinh khủng đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không chịu nổi.
Phó Nghĩa trong đầu Hàn Phi cũng bị dọa sợ, anh ta chỉ muốn chiếm giữ cơ thể của mình, nhưng tên điên kia lại muốn mọi thứ trong cơ thể này toàn bộ hồn phi phách tán.
Một cơ thể lành lặn còn tốt như vậy, bây giờ bên trong máu thịt đầy là mảnh vụn người giấy bị nguyền rủa, trong mạch máu độc hồn còn nhiều hơn cả máu!
Phó Nghĩa bây giờ không còn có thể tranh đoạt cơ thể của mình nữa, cho dù có nắm quyền kiểm soát toàn bộ cơ thể, thì phải làm sao với đống giấy vụn còn sót lại trong người? Làm thế nào để xử lý những độc hồn kia?
Ý tưởng của tiếng cười điên cuồng cũng rất đơn giản, tôi thật sự không có cách nào để đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, nhưng tôi có thể nhét những thứ khác vào bên trong, để anh cũng không thể khống chế cơ thể này.
Máu thịt vốn đã bị bệnh lại bị độc hồn rửa sạch một lần nữa, linh hồn Hàn Phi biến dạng đau đớn, nhưng trên mặt lại hiện lên tiếng cười điên dại.
Mất trọn thời gian ba phút, tiếng cười điên cuồng cuối cùng cũng hoàn toàn nhét được Đại Nghiệt vào trong quỷ văn.
Lúc này cơ thể của Hàn Phi đã trở nên máu thịt mơ hồ, toàn thân chỉ còn lại quỷ văn nguy hiểm màu đen sáng rực.
Mức độ trung thành của Đại Nghiệt đối với Hàn Phi rất cao, nó thích hắn toàn thân đầy tử khí, nhưng lại không muốn hắn thật sự chết.
Khi đi vào quỷ văn, nó đã cố gắng hết sức để thu mình lại, để tránh cho chủ nhân của nó bị giết chết, con thú cưng này quả thật đã rất bận tâm nhọc lòng rồi.
Cuối cùng dưới sự phối hợp của tiếng cười điên cuồng và Đại Nghiệt, quỷ văn mới màu đen cuối cùng cũng đã ổn định.
Không ai có thể tưởng tượng được rằng, sau khi cưỡng bức in dấu xong quỷ văn, vậy mà trái tim Hàn Phi vẫn còn đập, đây đúng là một kỳ tích trong thế giới ký ức điện thờ.