Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 597 - Chương 597: Tại Sao Vợ, Vợ Cũ Và Các Bạn Gái Đều Muốn Giết Anh!

Chương 597: Tại sao vợ, vợ cũ và các bạn gái đều muốn giết anh! Chương 597: Tại sao vợ, vợ cũ và các bạn gái đều muốn giết anh!

Tiếng cười điên cuồng cho phép Phó Nghĩa tranh đấu để giành lấy cơ thể, hắn kích hoạt nguyền rủa trên mảnh vụn của người giấy màu máu, ép Đại Nghiệt phải hợp tác với mình để điều khiển quỷ văn.

Quỷ văn đen kịt giống như những mạch máu chứa đầy độc hồn, cắm rễ vào máu thịt của Hàn Phi, điều khiển cơ thể này đi về phía tượng thần không mặt.

Cho dù Phó Nghĩa có giày vò như thế nào, thì tiếng cười điên cuồng cũng không quan tâm.

Ngay từ khi nhìn thấy tượng thần không mặt, mục tiêu của hắn đã rất rõ ràng.

Cơ thể và sinh mệnh cái gì, đứng trước cơ hội trở thành điện thờ, mọi thứ đều có thể từ bỏ.

Tượng thần không mặt, điện thờ vô chủ, thế giới ký ức này dường như đang chờ đợi một vị chủ nhân mới.

Thần văn dưới chân bị máu nhuộm đỏ, khi tiếng cười điên cuồng chịu đựng tuyệt vọng của Phó Sinh, đồng thời cũng gieo rắc tuyệt vọng mới trong cô nhi viện ra khắp xung quanh.

Mỗi lần hắn được thả ra, một số ràng buộc nào đó lại yếu đi, cho đến cuối cùng không còn sự ràng buộc nào nữa.

Vung vẩy lòng bàn tay, dao tái sinh trong tay tiếng cười điên cuồng phát ra tiếng than khóc, ánh sáng nhân tính hoàn hảo bị nhuộm màu đỏ như máu.

Cầm con dao đi về phía trước, toàn bộ phòng cấp cứu tràn ngập tiếng cười cuồng loạn.

Một bước một dấu chân màu máu, tiếng cười điên cuồng lôi kéo thân thể sắp ngã quỵ của Hàn Phi, bước tới phía trước tượng thần không mặt.

Tượng thần này hình như là một người phụ nữ bệnh tật ốm yếu, cô ấy ngủ rất yên bình, như thể sẽ không bao giờ thức dậy nữa.

Lòng bàn tay máu thịt tan rã đè lên khuôn mặt của tượng thần, sau đó tiếng cười điên cuồng làm ra một động tác mà không ai ngờ tới.

Hắn giơ tái sinh màu máu lên, mang theo sát khí vô biên cùng tuyệt vọng chém vào tượng thần!

Ánh sáng màu máu xẹt qua giữa thần văn và quỷ văn, như thể tách âm dương ra.

Trên cổ tượng thần không mặt xuất hiện một vết máu rất nhỏ, tiếp sau đó vết máu lan ra khắp người tượng thần.

Khi vết nứt lan đến má của tượng thần, khuôn mặt trống rỗng vốn có của nó đã trực tiếp vỡ ra, để lộ khuôn mặt tinh xảo và hoàn hảo bên dưới!

"Đỗ Xu!"

Tượng thần nằm trên giường bệnh, nghe vô số lời cầu nguyện và hưởng thụ sự tôn sùng của nhiều linh hồn, không phải là người mẹ mà Phó Sinh muốn nhìn thấy nhất, mà là Đỗ Xu!

Tuyệt vọng thuộc về Phó Sinh trong tâm trí của Hàn Phi lại sôi sục, trong bức tranh tối tăm của tuyệt vọng, cậu bé Phó Sinh ngã dưới đất đang từ từ lớn lên, nhưng cậu vẫn tê liệt nằm trên mặt đất.

Thời gian xung quanh trôi qua nhanh chóng, người trong bệnh viện ra ra vào vào, tất cả mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có mình cậu bị mắc kẹt tại chỗ, bị mắc kẹt ở cửa phòng cấp cứu, bị mắc kẹt trong cái đêm đó.

Cô đơn một mình đẩy tuyệt vọng ra, nhìn người mẹ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.

Cậu bé Phó Sinh trong bức tranh tuyệt vọng đã trưởng thành, cậu vẫn duy trì bộ dạng tê dại đó, nhưng bệnh viện sớm đã thay đổi bộ dạng, ngay cả người nằm trên giường bệnh cũng không còn là mẹ cậu nữa, mà là Đỗ Xu!

Thứ tuyệt vọng hơn cả tuyệt vọng vẫn còn rất nhiều, cho đến khi ở tận đáy vực thẳm, chạm vào hộp đen.

Trong hiện thực, không ai biết Đỗ Xu đã làm những gì với Phó Sinh, Hàn Phi chỉ biết rằng trong thế giới ký ức, cô ta đã đánh cắp tất cả mọi thứ của mẹ cậu ấy, cô ta muốn trở thành một thần linh mới trong thế giới điện thờ.

Tượng thần không mặt bị tiếng cười điên cuồng chém vỡ, khi đế bị sụp đổ, vô số sợi xích liên kết bên dưới tượng thần phát ra tiếng kêu leng keng, toàn bộ phòng cấp cứu sụt lún xuống bên dưới lòng đất!

Những lời cầu nguyện của linh hồn dần dần bị thay thế bằng những tiếng la hét tuyệt vọng, những mặt bí mật nhất của bệnh viện được phơi bày ra trước mắt tất cả mọi người.

Dưới lòng đất của tòa nhà số 7, vô số người như những cái xác không hồn sống một cách ngây ngây ngô ngô, bọn họ bị giam bên trong bóng tối, ngũ quan mơ hồ không rõ, mắt đều đã bị thoái hóa, chỉ cần cảm nhận được một chút thay đổi ở thế giới bên ngoài, sẽ giống như con chuột lẩn trốn vào sâu hơn trong bóng tối.

Những sợi dây xích quấn chằng chịt xung quanh người bọn họ, trong đám người đó có bác sĩ, có bệnh nhân, có người già đến để được chăm sóc, có người vợ khóc lóc thảm thiết, còn có đứa trẻ bị nhốt trong góc như thể không tìm được đường về nhà.

Thế giới loài người tái hiện dưới lòng đất của bệnh viện, tất cả bọn họ đều đang trên bờ vực của sụp đổ, nhưng bọn họ lại vẫn nắm chặt xiềng xích trên người.

Cho dù bị sợi xiềng xích đó hút đến gầy như que củi, không ra hình dáng con người, bọn họ vẫn không muốn buông tay.

Bọn họ sống rất khổ, rất mệt, nhưng chỉ cần vẫn còn một chút chút hy vọng, không ai trong số họ sẽ buông tay ra.

Sợi xiềng xích liên kết với tượng thần chính là hy vọng, trong tuyệt vọng không gì có thể thay đổi được, thần linh đã trở thành sự gởi gắm duy nhất.

Bọn họ đặt mọi thứ lên trên người Đỗ Xu, nhưng vị "nữ thần" đó chỉ coi bọn họ như "thuốc" của mình.

Sau khi tượng thần tan vỡ, toàn bộ bệnh viện bắt đầu tăng tốc độ dị hóa.

Bên dưới lòng đất truyền ra tiếng tim đập ầm ầm, những sợi dây xích cắm sâu trong tòa nhà bị kéo ra, giống như một con quái vật mất kiểm soát.

Những sợi xích biểu tượng cho hy vọng, ngưng tụ lại thành thực thể, khi hy vọng lộ ra bộ mặt thật, rất nhiều người mới phát hiện, hóa ra cái gọi là hy vọng chẳng qua là tuyệt vọng được đóng gói một cách tinh tế hơn.

Trong bức tường bệnh viện bài ca phúng điếu biến thành tiếng than khóc, làn da tường nhợt nhạt đang biến thành làn da của người sống, lấy nơi tượng thần vỡ nát làm trung tâm, tất cả mọi thứ đều đang biến thành máu thịt.

Cũng chính khi điện thờ bị tiếng cười điên cuồng chém tan, lửa đen ở tòa nhà số 7 đã bùng cháy đến tầng cao nhất, bên trong ngọn lửa ở điểm cao nhất của tòa nhà, một người phụ nữ toàn thân đầy nguyền rủa chết chóc lặng lẽ xuất hiện.

Toàn thân cô bị xiềng xích bao phủ, nhưng khi tượng thần vỡ tan, những xiềng xích đó không còn trói buộc một người bên ngoài như cô nữa, ngược lại còn bắt đầu phá hủy thế giới ký ức tương đối nguyên vẹn này.

Nhìn thế giới rối ren, Hàn Phi cười vô cùng vui vẻ, hắn thậm chí không thể cầm được chắc con dao tái sinh trên tay nữa rồi.

Thế giới này căn bản không có hy vọng, tất cả mọi thứ đều cấu thành từ tuyệt vọng.

Bây giờ tiếng cười điên cuồng phá tan tượng thần ban đầu, những sợi dây xích đã mất đi nguồn gởi gắm bắt đầu tìm kiếm thần linh mới.

Một lượng lớn tuyệt vọng không có chỗ để đi đổ vào cơ thể đang cười điên cuồng kia, những sợi xiềng xích hằn sâu vào bên trong máu thịt.

Người muốn trở thành một thần linh, nhất định sẽ phải trải qua muôn vàn thử thách, da thịt thối rữa chỉ là một bước nhỏ nhặt nhất.

Ngày càng có nhiều xiềng xích găm vào cơ thể Hàn Phi, mối liên hệ của hắn với điện thờ này ngày càng trở nên khăng khít.

Theo một nghĩa nào đó, kế hoạch của Phó Nghĩa cũng coi như đã thành công, anh ta vốn dĩ chính là muốn chiếm giữ tất cả mọi thứ.

Đối với anh ta mà nói biến cố duy nhất là ở chỗ, trong kế hoạch Hàn Phi sẽ bị chính mình giết chết, bây giờ không những không hồn phi phách tán, mà ngược lại còn chiếm gần hết cơ thể anh ta, giành được quyền chủ động tuyệt đối.

Sau khi tượng thần ban đầu bị phá vỡ, những người gởi gắm hy vọng vào thần linh đã vô cùng hoảng sợ, bọn họ đã lộ ra nguyên hình.

Không có cách nào để trốn thoát, đây là điều họ không muốn đối mặt nhất.

Nhưng chẳng bao lâu, khi một số lượng lớn xiềng xích xuyên vào trong cơ thể Hàn Phi, những người đó sẽ lại có nguồn gởi gắm mới.

Bọn họ truyền ký ức đau khổ và tuyệt vọng cho Hàn Phi thông qua xiềng xích, hắn cũng có thể sử dụng xiềng xích của điện thờ để thay đổi ký ức của bọn họ, để bọn họ sống trong một sự an ủi giả tạo.

Khi bọn họ tiếp tục truyền đau khổ trong linh hồn cho Hàn Phi, ngoại hình của bọn họ lại trở nên mơ hồ hơn, mất đi ngũ quan của mình một lần nữa, mất đi con người thật của chính mình.

Năng lực có thể thay đổi kí ức của điện thờ này, Phó Sinh cũng đã từng sử dụng trong cư xá Hạnh Phúc.

Để giúp những người hàng xóm xoa dịu nỗi đau, tìm lại lý trí, cách làm của Phó Sinh là sửa đổi kí ức của bọn họ, phong ấn những điều tồi tệ trong sâu tâm trí.

Càng ngày càng có nhiều xiềng xích chui vào người Hàn Phi, hắn bị kéo xuống dưới tuyệt vọng của vô số người.

Đối mặt với tất cả mọi thứ, tiếng cười điên cuồng không hề phản kháng, thậm chí hắn còn vô cùng hưởng thụ.

Khi cả người giấy màu máu cùng Đại Nghiệt đều sợ hãi, tiếng cười điên cuồng mở rộng cánh tay, chủ động ôm lấy tất cả tuyệt vọng.

Vô số xiềng xích quấn lấy hắn, tiếng cười cuồng loạn vang vọng khắp trong hành lang bệnh viện.

Bị ảnh hưởng bởi dị hóa, mọi thứ trong bệnh viện đều lộ ra nguyên hình.

Vết thương đóng vảy dưới lớp băng của bệnh nhân mọc lên da mới; mặt của bác sĩ vỡ vụn rơi ra, trở thành một con rối la hét; quỷ màu đen biến thành những con quái vật dị dạng.

Ngoài bọn họ ra, còn có một số hận ý đang dần trở nên mạnh mẽ hơn trong bệnh viện.

Tại cổng tòa nhà số 1, mẹ ruột của Phó Sinh mặc đồ đỏ, người gầy như que củi nhưng trong lòng đầy oán hận khiến người ta kinh ngạc, miệng phát ra tiếng kêu xé ruột xé gan.

Một cánh cửa nào đó trên tầng ba của tòa nhà số 1 từ từ được đẩy ra, một người phụ nữ đeo kính bước ra ngoài. Cô tháo cặp kính còn nguyên vẹn trên mặt ném đi, từ trong túi tìm ra một tròng kính cũ đã bị vỡ nứt, bên trên còn có nhiều vết máu.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc kính cũ hỏng, hận ý và tình yêu đan xen vào nhau, cô nhẹ nhàng đặt cặp kính vào giữa môi: "Trưởng nhóm, em vẫn đang đợi anh..."

Cuối hành lang vang lên tiếng cưa máy, một người phụ nữ cao lớn đi trong bóng tối, trong đôi mắt cô ta tràn đầy tia máu, miệng lẩm bẩm một cái tên.

Trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Phó Ức quen thuộc đột nhiên tỉnh dậy, cô bé nhìn về phía giường.

Mẹ của mình đang đứng trong phòng, trên tay cầm một tấm ảnh đã ố vàng, trong mắt cô chảy ra đầy huyết lệ.

Trong phòng giám sát của tòa nhà số 1, một người phụ nữ trưởng thành gợi cảm đặt chân xuống khỏi ghế sô pha, cô ấy im lặng theo dõi camera giám sát của tòa nhà số 7, đột nhiên bật cười.

Hận ý lúc có lúc không được cô giấu kín trong lòng, cô mặc trang phục công sở đi về phía sâu trong bệnh viện.

Tại phòng cấp cứu tòa nhà số 2, một nữ giáo viên điềm đạm nho nhã đang trông bên cạnh học sinh, cô ấy cúi đầu, mái tóc đen che đi khuôn mặt đau khổ lúc này của cô.

Lừa dối và hận ý khiến cô méo mó, nhưng nghĩ đến con trai của người đó, còn có chuyện cuối cùng mà đối phương đã làm, nữ giáo viên cuối cùng không đi ra khỏi phòng bệnh, mà lựa chọn tiếp tục chăm sóc học sinh bị thương.

Cửa hông bệnh viện, chiếc xe điện của người giao hàng đổ xuống đất, một người phụ nữ trong chiếc váy màu vàng dính máu che trái tim của mình, từng bước tiến về phía trước: “Em biết anh chỉ đang chơi đùa mà thôi, nhưng em vẫn cảm thấy rất kì lạ, tại sao trái tim em dường như đã chết, đã không còn đập kể từ sau khi rời xa anh."

Dị hóa của bệnh viện vẫn đang tiếp tục, còn bên trong đêm đen cách xa bệnh viện, một chiếc xe cảnh sát phóng nhanh qua.

Ngô Sơn lo lắng cầm điện thoại di động liên tục gọi cho Hàn Phi, khuôn mặt anh ta đầy máu, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

"Điện thoại của anh ấy không gọi được nữa rồi?! Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra bao giờ!"

Nhấn nút để lại lời nhắn, Ngô Sơn hét vào điện thoại: "Đỗ Xu đã phát điên rồi, cô ta trốn khỏi công viên vui chơi rồi! Hàn Phi! Nhanh chóng ra khỏi bệnh viện! Giờ cô ta đã trở thành một con quái vật rồi! Mau đi đi!"

Ngô Sơn chưa kịp nói xong, đột nhiên phát hiện trên màn hình điện thoại di động xuất hiện một khuôn mặt hoàn hảo của một người phụ nữ, anh ta sợ tới mức lập tức ném điện thoại đi.

Khi chuẩn bị dừng xe, anh ta liếc nhìn vào kính chiếu hậu, có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trong xe mình...

Màn đêm phía trên bệnh viện đã bị hận ý nhuộm đỏ, nhưng bên trong vô số quái dị, vẫn có một người phụ nữ ăn mặc rất bình thường xuất hiện ở lối vào của bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo.

Trên người cô không có một tia hận ý, trong mắt chỉ có lo lắng và sốt ruột.

"Tại sao lại đột nhiên nói lời từ biệt, các con vẫn đang chờ anh về nhà..."

Bình Luận (0)
Comment