Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 598 - Chương 598: Bàn Ăn Của Thần Sắc Đẹp

Chương 598: Bàn ăn của thần sắc đẹp Chương 598: Bàn ăn của thần sắc đẹp

Người vợ vô cùng lo lắng nhìn về phía bệnh viện cách đó không xa, ngước nhìn bầu trời đêm đã hóa đỏ như máu.

"Anh đang ở đâu?"

Cô nắm chặt điện thoại di động trong lòng bàn tay, dãy số không liên lạc được chính là mối liên hệ duy nhất giữa cô và Hàn Phi.

So với những quỷ quái dị vật trong bệnh viện, trông cô ấy rất bình thường, nhỏ bé. Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn không hề nao núng, từng bước lại từng bước, tiến đến gần bệnh viện đã hoàn toàn dị hóa.

Đi qua cổng lớn, ngay thời điểm người vợ đi vào bệnh viện, trái tim cô như bị cắt ra truyền đến cơn đau dữ dội.

Hận ý khôn tả trào ra từ tận đáy trái tim, như thể có ngọn lửa bùng cháy trong lồng ngực.

Những cảnh tượng khủng khiếp xẹt qua trong tâm trí, tất cả những ký ức bị buộc phải quên đi và không được nghĩ đến đều đã bị đánh thức.

Bụi bặm mang tên thời gian bị hận ý thổi bay, tất cả đau khổ như con dao vừa mới đâm vào trái tim.

Máu nhỏ giọt chảy dài theo vết sẹo xuống, trong đôi mắt đầy lo lắng của người vợ xuất hiện những tia máu màu đỏ sẫm.

"Không nên như thế này."

Cô ép chặt trái tim, từ từ ngã xuống đất, toàn bộ tâm trí hoàn toàn bị tuyệt vọng quá khứ chiếm cứ.

Vô tình nghe thấy điện thoại của Phó Nghĩa và những người phụ nữ khác, thỉnh thoảng bắt gặp anh ta đang đi mua sắm với những người khác trong trung tâm thương mại, người phụ nữ đó thậm chí còn mặc chiếc váy giống hệt mình.

Tăng ca, tăng ca, không về nhà ăn cơm, đi với khách hàng, buổi tối không về nhà…

Tất cả những câu nói, giống như một câu thần chú nào đó cứ văng vẳng bên tai người vợ.

Cô bất giác muốn bịt hai tai lại, đôi môi tím tái khẽ run lên.

Trên thế giới này, cô là người yêu Phó Nghĩa nhất, cũng là người bị anh ta làm tổn thương nhiều nhất.

Một người phụ nữ sẵn sàng cho Phó Nghĩa hết cơ hội này đến cơ hội khác, cuối cùng lại cầm con dao sắc nhọn lên trong đêm khuya.

Cô vẫn còn nhớ tất cả những gì đã xảy ra vào buổi tối hôm đó, cô dìu người chồng say xỉn vào phòng ngủ, như thường lệ thay quần áo cho anh ta, chịu đựng mùi hăng của rượu và nước hoa tỏa ra trên người.

Cuộc sống như này cứ lặp đi lặp lại hết ngày này qua ngày khác, cô vì để cầm được con dao sắc nhọn đó lên, đã luyện tập rất nhiều buổi tối.

Nhưng khi cô bị hận ý nuốt chửng, cầm dao đi đến phòng ngủ, vậy mà lại vì một câu cảm ơn mà thay đổi chủ ý.

Khi hận ý tràn ngập khắp cơ thể, người vợ vẫn còn duy trì được một chút tỉnh táo, trong cuộc hôn nhân mấy năm của cô, chỉ có một tháng gần đây, cô mới cảm thấy mình như đang được sống, cảm nhận được thứ mà người ta gọi là hạnh phúc.

Bàn tay che ngực từ từ dùng lực, cô nhớ lại tất cả hận chôn sâu trong lòng, nhưng cũng không thể nào quên được đêm đầu tiên gặp Hàn Phi.

Một câu cảm ơn mơ mơ hồ hồ đó, là điều cô chưa bao giờ nghe thấy sau nhiều năm vất vả cho gia đình này.

Cũng chính là bắt đầu từ câu nói đầu tiên đó, người vợ đã cảm thấy chồng mình như trở thành một con người khác.

Cuộc sống sau đó, cũng khiến cô chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

Sau một ngày mệt mỏi, cho dù bên ngoài có chuyện gì xảy ra, hắn về đến nhà vẫn luôn tươi cười, như thể cánh cửa nhà có một sức mạnh thần kì, có thể tự động đem mọi cảm xúc tồi tệ chặn lại ở cửa.

Nấu ăn, chơi với con, sẵn sàng lắng nghe con, hắn có thể đứng thẳng lưng nâng đỡ cả bầu trời của gia đình, cũng có thể ngồi xổm xuống, để yêu thương mọi người trong gia đình một cách kiên nhẫn và bình đẳng.

Cái kết của câu chuyện tưởng chừng đã định sẵn, sai lầm phạm phải rồi cũng phải bù đắp, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc ở đây, mỗi ngày đều đấu tranh để thay đổi, hắn muốn dùng thân hình nhỏ bé của mình để ngăn bánh xe số phận lại.

Người vợ cứ nhìn hắn, cô thực sự đã chạm vào hạnh phúc, nhưng lúc đó cô cũng đã nhận ra người chồng trước mặt mình không phải là người chồng trước đây.

Trong cơ thể quen thuộc chán ghét, có một linh hồn xa lạ, tốt đẹp và quật cường đang sống.

"Chúng..." Ngón tay cắt qua da thịt, trong mắt người vợ đã bị hận ý hoàn toàn chiếm giữ, nhưng cô lại không hề đánh mất lý trí.

Máu từ tim chảy ra, từng giọt lại từng giọt nhuộm đỏ quần áo, người vợ đứng dậy từ trong hận ý vô bờ bến, cô nhìn bệnh viện đã hoàn toàn dị hóa, mở miệng nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau về nhà”.

Bước đi trên mặt đất như làn da người, chạm vào những vết sẹo lớn trên bức tường, ánh mắt của người vợ rơi vào một tòa nhà nào đó nằm sâu trong bệnh viện.

Cô bước qua hành lang tối tăm, hận ý sôi sục trong lòng càng thêm mạnh mẽ, nhưng những hận ý đó căn bản không thể ảnh hưởng đến cô.

Trông đôi mắt gần như hoàn toàn bị tia máu chiếm trọn, thậm chí còn có một chút dịu dàng rất hiếm thấy.

Bệnh viện không có chủ nhân không thể ngăn được hận ý đến gần, người vợ đi qua lối đi dành để vận chuyển bệnh nhân, dừng lại trước cửa tòa nhà số 7 đã hoàn toàn dị hóa.

Lửa đen bao trùm toàn bộ tòa nhà, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, tòa nhà số 7 đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.

Trong tòa nhà tràn ngập những vong hồn đang đau khổ than khóc, bài ca phúng điếu, cầu nguyện và tiếng gầm thét tuyệt vọng vang lên trong ngọn lửa, kiến trúc sâu nhất của bệnh viện này giống như một điện thờ khổng lồ.

"Anh ở đây sao?"

Người vợ không sợ lửa đen, cô cúi đầu đi về phía tòa nhà.

Khi đến gần tòa nhà, người phụ nữ đứng trên mái nhà đã nhảy xuống dưới!

Ngọn lửa màu đen bao trùm lấy cơ thể cô, nguyền rủa chết chóc lưu truyền khắp người phụ nữ toàn bộ bị kích hoạt.

Sự va chạm của hận ý dường như là một loại tín hiệu nào đó, tất cả những hận ý khác nhau đã bùng phát!

Trong số bọn họ, có hận ý được hình thành bởi ham muốn độc quyền và thống trị, cũng có hận ý dị dạng vì tình yêu mãnh liệt, còn có hận ý cảm thấy bất công vì cảnh ngộ bi thảm của con gái mình.

Trong thế giới dị hóa này, hận ý tột độ là sức mạnh đáng sợ nhất. Và không ai có thể nghĩ rằng sẽ có nhiều thù hận như vậy tề tựu trong bệnh viện hoàn toàn dị hóa!

Chỉ là một lần va chạm, bầu trời đêm phía trên bệnh viện đã bị xé toạc, trái đất dị hóa thành máu thịt sụp đổ xuống.

Người phụ nữ nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng không thể cùng lúc ngăn chặn được quá nhiều hận ý như vậy, cô ấy không bị thương đơn giản chỉ bởi vì mục tiêu của những hận ý kia căn bản không phải là cô ấy, mà là tòa nhà phía sau.

Tòa nhà số 7 vốn giống như một cái điện thờ khổng lồ bị đục thủng một lỗ lớn, vô số máu thịt bị xé nát, tất cả hận ý đều nhìn thấy hành lang bên ngoài phòng cấp cứu.

Những sợi xiềng xích méo mó quấn lấy nhau trên hành lang, bọn chúng mang theo hy vọng của chúng sinh, khoan sâu vào bóng tối dưới mặt đất.

Tất cả hận ý trong bệnh viện đều nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đi qua hành lang, đến bên trong phòng cấp cứu.

Nhìn cái hố to lớn sụp xuống, nhìn vô số linh hồn bị chôn vùi trong bệnh viện, cùng vô số xiềng xích.

Người vợ bước đến trước, cô ấy đưa tay nắm lấy sợi dây xích trên mặt đất, có ghi những lời cầu nguyện và thần văn, cùng kéo nó lên!

Hàn Phi bị vô số xiềng xích xuyên qua không ngừng rơi vào tuyệt vọng, cơ thể dừng một chút, tốc độ rơi xuống cũng chậm lại.

Ở nơi cách người vợ không xa, có một người phụ nữ gầy gò mặc đồ đỏ đứng ở cửa, cô nhìn tượng thần Đỗ Xu bị chém vỡ, sau một hồi im lặng, cũng đưa tay nắm lấy một sợi dây xích.

“Trưởng nhóm, sao gần đây anh lại tránh mặt em?” Người phụ nữ đeo kính mắt cũ kĩ nằm trên mép vực sâu, cô cười ngọt ngào, sau đó dùng hai tay nắm lấy một sợi dây xích.

“Tôi không ngại chia sẻ anh ấy với các cô, nhưng quá trình phân chia phải do tôi làm.” Tiếng cưa điện ầm ầm cắt đứt xiềng xích đang trút xuống đất, dáng vẻ nhiệt huyết chẳng khác gì mối tình đầu.

Người phụ nữ bị nguyền rủa chết chóc bao phủ toàn thân nhìn xung quanh với vẻ nghi ngờ, cảnh bao vây phân thây mà cô tưởng tượng tạm thời đã không xuất hiện.

Chần chừ một chút, người phụ nữ toàn thân đầy nguyền rủa chết chóc này cũng giật lấy sợi dây xích trên mặt đất.

Những cánh tay màu đỏ như máu, mang theo hận ý vô bờ bến, nắm lấy những sợi dây xích tượng trưng cho niềm hy vọng.

Tiếng cười điên cuồng muốn trở thành điện thờ, hấp thụ tuyệt vọng của toàn bộ thế giới ký ức điện thờ.

Hàn Phi chỉ muốn để lại một chút kỷ niệm đẹp cho những người xung quanh, bị bảy hận ý truyền cho niềm hy vọng quý giá nhất trên thế giới này.

Màu máu phá vỡ bầu trời đêm, Hàn Phi chịu đựng tuyệt vọng của toàn bộ thế giới điện thờ, vậy mà lại không tiếp tục rơi xuống nữa.

Tiếng cười điên cuồng lúc này đang đưa tuyệt vọng trong điện thờ vào cô nhi viện màu máu, Phó Nghĩa thì đang cắn xé với ý thức chính của Hàn Phi, bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Máu thịt của Hàn Phi về cơ bản đã bị Phó Nghĩa chiếm giữ, giờ chỉ còn trái tim và một phần nhỏ của đại não vẫn chưa bị anh ta khuếch tán đến.

Khi Phó Nghĩa hoàn toàn chiếm giữ cơ thể, vậy thì ý thức của Hàn Phi rất có khả năng sẽ tiêu tan, anh ta sẽ tiếp quản lại cơ thể tàn tạ này.

Nếu như giữa đường không có tiếng cười điên cuồng xuất hiện, Phó Nghĩa có thể đã thành công, bây giờ đập phá điện thờ, trở thành vị thần mới chính là anh ta.

Đáng tiếc, tiếng cười điên cuồng không chỉ câu được đủ thời gian cho Hàn Phi, còn đem Đại Nghiệt in dấu vào quỷ văn, chỉ cần ý thức của hắn sắp tiêu tan, hắn liền có thể kích hoạt Đại Nghiệt, khiến cơ thể này nổ tung ngay lập tức.

Hắn có thể không thắng, nhưng nếu như hắn thua, nhất định sẽ kéo Phó Nghĩa chết chung, đây chính là âm mưu của tiếng cười điên cuồng.

Ngày càng có nhiều xiềng xích quấn lấy Hàn Phi, khi những xiềng xích đó xuyên vào cơ thể hắn, bệnh viện dưới lòng đất vốn được bao phủ bởi xiềng xích, từ từ lộ ra bộ mặt thật của nó.

Ngoài vô số linh hồn ra, cũng có một số lượng lớn những mặt người tuyệt vọng chìm dưới bệnh viện.

Chỉ có một chút nhan sắc của bọn họ đã bị Đỗ Xu lấy đi, đến trở thành thuốc thậm chí còn không có đủ tư cách, chỉ có thể bị vứt bỏ trong bóng tối vô biên.

Chờ sau khi sợi xích cuối cùng quấn lấy Hàn Phi, bí mật sâu kín nhất dưới lòng đất của bệnh viện đã được phơi bày trước mặt mọi người.

Bên dưới tòa nhà số 7 là vực sâu của tuyệt vọng, nơi đây tối đen như mực, dường như tượng trưng cho cái kết cuối cùng của Phó Sinh.

Phó Sinh đã tìm thấy hộp đen trong tuyệt vọng sâu nhất, chân tướng cuối cùng của bệnh viện chính là cậu đã nhìn thấy hộp đen.

Trên bức tường xung quanh, thỉnh thoảng lại có những khuôn mặt vỡ vụn rơi ra, mặt tê dại bị nghiền nát trong quá trình rơi xuống vực sâu.

Hàn Phi lúc này không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, cơ thể đã hóa thành một quả cầu bị xiềng xích quấn lấy, vô số sợi xích không ngừng xoay tròn siết chặt, dừng lại giữa không trung.

Bảy hận ý kéo lấy sợi xích, hận của mỗi người bọn họ đều khác nhau, duy chỉ có người vợ là thật lòng muốn cứu Hàn Phi.

Khi tình hình của tòa nhà số 7 đang rơi vào bế tắc, một chiếc xe cảnh sát không người lái đã lặng lẽ dừng lại ở lối vào của tòa nhà số 1.

Cửa xe mở ra, một lượng lớn mảnh vỡ thủy tinh rơi xuống đất, một người phụ nữ có thân hình hoàn hảo bước ra khỏi chiếc xe cảnh sát.

Cô ta bước chân trần lên những mảnh kính, mỗi mảnh vỡ đều phản chiếu khuôn mặt cô ta.

"Nếu như không phải mày đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, tất cả mọi thứ đều sẽ không xảy ra."

Người phụ nữ tức giận quở trách khuôn mặt người trong gương, sau đó nhìn về phía bệnh viện đã hoàn toàn dị hóa, khuôn mặt hoàn hảo dần dần méo mó.

Bước chân vào cổng bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ, cơ thể người phụ nữ bắt đầu xuất hiện dị hóa sâu sắc, cô ta dường như kết nối với toàn bộ máu thịt của bệnh viện, lại dường như chính là trái tim của toàn bộ bệnh viện này.

Tất cả những vết máu đều tuôn ra từ cô ta, trên người của bác sĩ, bệnh nhân, nhân viên trong bệnh viện đều có những sợi tơ trong suốt, tất cả những người đã uống "thuốc", vận mệnh của bọn họ đều có liên hệ với người phụ nữ hoàn hảo này.

Khi người phụ nữ này quay lại đây, những bệnh nhân đã uống “thuốc” đều bước ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh nào đó ở tòa nhà số 2, nữ sinh bị hủy dung ngẩng đầu lên, cô bé vừa uống “thuốc” xong, vẻ mặt tê dại, ngồi bật dậy khỏi giường như bị mộng du.

Vặn vẹo cái cổ, cô bé như nghe thấy có một giọng nói đang kêu gọi, đột nhiên mở chăn ra, không màng tất cả muốn rời khỏi phòng bệnh.

Giáo viên hộ tống cô bé đang phải chịu đựng sự giày vò của hận ý, cô ấy vốn không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với Phó Nghĩa nữa, nhưng nhìn học sinh mà mình đang chăm sóc đã bị sợi dây sinh mệnh kéo đi, sau khi chạy ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng về phía tòa nhà số 7.

"Tại sao em cũng muốn đến đó? Đến gần người đàn ông đó?"

Tiếng la hét vang lên, hận ý mới xuyên thấu tận đáy lòng và cả bầu trời.

Đỗ Xu vừa bước xuống xe cảnh sát cũng chú ý đến hận ý đó, trong mắt cô ta toàn là lửa giận.

"Anh ta là của một mình tôi, không ai có thể đem anh ta đi! Kể cả thi thể cũng không được!"

Nếu như nói bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ Hoàn Hảo là cung điện được cấu thành từ máu thịt thì Đỗ Xu chính là chủ nhân của cung điện, cô ta chạy trong máu thịt, tất cả mọi thứ đều nhường đường cho cô ta.

Nhìn tòa nhà số 7 sắp sụp đổ, Đỗ Xu đột nhiên bị hận ý nuốt chửng, cô ta hét lên một cách điên cuồng, đem theo ý muốn phá hủy mọi thứ vào phòng cấp cứu.

Tượng thần thuộc về cô ta đã bị chém vỡ, ngay cả phần chân đế của bức tượng cũng sụp đổ, chỉ còn lại vực thẳm của tuyệt vọng bên dưới tòa nhà số 7.

"Các! Người!"

Đỗ Xu vươn tay nắm lấy xiềng xích trên mặt đất, cô ta muốn lại trở thành nguồn gốc của tất cả xiềng xích, chỉ khi hòa nhập hoàn toàn, cô ta mới có thể làm chủ mọi tuyệt vọng, tiếp tục là thần linh trong thế giới ký ức này.

Khi Đỗ Xu nắm lấy sợi dây, những mảnh vỡ nhỏ của kính rơi ra khỏi tóc cô ta, lại một hận ý mờ nhạt khác xuất hiện!

Cảm nhận được khí tức từ cốt lõi của điện thờ, người phụ nữ không mặt vẫn luôn ẩn nấp sau lưng Đỗ Xu xuyên ra từ sau lưng, một phần nhỏ cơ thể của cô ta dung hợp với Đỗ Xu, nhưng cô ta lại không thể hoàn toàn chiếm giữ được.

Tại nơi cách Đỗ Xu hàng chục mét, cô giáo Lưu đã giữ chặt cơ thể học trò của mình, không biết làm cách nào để gỡ "thuốc" ra, để đề phòng học sinh bị Đỗ Xu nuốt chửng, cô cũng đã theo vào tòa nhà số 7 dưới sự dẫn dắt của sợi dây sinh mệnh.

Lại một đôi bàn tay màu máu khác nắm lấy xiềng xích, mười mối hận ý tụ lại trong tòa nhà số 7!

Oán hận ngút trời xé nát bầu trời đêm, Hàn Phi chìm vào vực sâu của tuyệt vọng, bị kéo lên từng chút một!

Xiềng xích dày đặc trên người hắn bị cưỡng bức kéo đi, tầm mắt bị xiềng xích che khuất cũng được khôi phục lại.

Hàn Phi và Phó Nghĩa, hai người đang điên cuồng cắn xé ý chí của nhau, đều mở mắt ra, trong tiếng cười cuồng loạn, cả hai đều nhìn thấy mười hận ý đang tụ tập trong tòa nhà số 7.

Xiềng xích trên tay chạy khắp cơ thể Hàn Phi, không ai trong số mười người phụ nữ chịu buông ra, mỗi người đều có lý do để tuyệt đối không buông tay.

Bên trong không gian chật hẹp, hận ý nồng đậm đến không thể hóa giải lại bắt đầu va chạm vào nhau.

Cùng với tiếng cưa điện, Ái Tình là người đầu tiên xông đến chỗ Hàn Phi!

Hàn Phi toàn thân bị vô số xiềng xích xuyên qua, nằm trên đế tượng vỡ nát, thân thể hoàn toàn bất động, giống như một món ăn được đặt trên bàn.

Miễn cưỡng mở mắt ra, Hàn Phi nhìn xung quanh, mười hận ý điên cuồng lao về phía hắn.

Nụ cười trên khóe miệng chậm rãi đông cứng lại, mãi đến khi Hàn Phi phát hiện mình lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của Đại Nghiệt, hắn mới chợt nhận ra, tiếng cười điên cuồng kia đã mang theo tuyệt vong thu thập được trở lại cô nhi viện màu máu.

Phó Nghĩa trong đầu cũng đột nhiên không có động tĩnh, Hàn Phi một mình nằm trên bàn ăn của vợ, vợ cũ và các bạn gái.

Mím đôi môi khô khốc, Hàn Phi đã không nói nên lời.

Dùng trái tim cảm nhận, tiếng cười điên cuồng và Phó Nghĩa đều không thấy đâu nữa, Hàn Phi chỉ có thể cảm thấy sự phấn khích khó tả của Đại Nghiệt.

Nó phấn khích đến mức sắp chết ngay tại chỗ, cảnh tượng này đối với nó mà nói quả thực là quá đã!

Bình Luận (0)
Comment