Nhìn thoáng qua đều là màu đỏ như máu, mười hận ý đó chia cắt tất cả vẻ đẹp trên thế giới này, bọn họ giống như thần linh truỵ lạc, ngồi quanh bàn ăn cuối cùng.
Cơ thể bị xiềng xích xuyên thủng, Hàn Phi nằm trên đế tượng thần vỡ nát, thần văn màu vàng và quỷ văn màu đen đồng thời cùng lưu chuyển trong máu thịt của hắn, xuyên qua vết thương trên ngực, mơ hồ có thể nhìn thấy trái tim đang đập rực lửa.
Hàn Phi đã hoàn toàn không thể động đậy, hắn lắng nghe bài ca phúng điếu của thế giới ký ức, lời cầu nguyện của vô số linh hồn thông qua xiềng xích truyền vào cơ thể.
Chờ sau khi tất cả những lời cầu nguyện hoàn thành hợp nhất với cơ thể của hắn, có lẽ hắn sẽ trở thành vị thần mới của thế giới ký ức điện thờ này.
Tiếng cưa điện ầm ầm vang lên bên tai, trên đời này thứ sắc bén nhất chính là yêu cực độ và ghét cực độ, Ái Tình là người đầu tiên đến gần bàn ăn, cô ta muốn dùng cưa điện trong tay mình chia Hàn Phi thành mười phần.
Lưỡi cưa quay với tốc độ cao mang theo hận ý thấu xương chém về phía Hàn Phi!
Ái Tình đã bị máu che hai mắt, cô ta cười và khóc một cách điên cuồng, như thể muốn cưa vụn luôn cả những ký ức mà Phó Nghĩa để lại cho mình!
Nhìn chiếc cưa điện trước mặt, Hàn Phi muốn giãy dụa, nhưng hắn căn bản không thể khống chế được cơ thể của mình, hiện tại hắn thậm chí còn không thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
Đồng tử bất an co giật, Hàn Phi đã tưởng tượng ra hình ảnh của level hạn chế, game mà hắn làm đã biến thành hiện thực, hắn đã vượt qua cửa ải cuối cùng.
“Có lẽ tôi không thể có được tất cả tình yêu của anh ấy, nhưng ít nhất quyền giết chết anh ấy tôi không muốn phân cho bất kì ai.” Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên xuất hiện, ngay cả khi Lý Quả Nhi trở thành hận ý, biểu cảm của cô ấy vẫn rất đáng yêu rung động.
Cùng lúc cưa điện đưa xuống, Lý Quả Nhi buông lỏng xiềng xích, toàn thân cô ấy bị hận ý bao bọc, vẻ mặt bệnh hoạn, liều mạng đâm vào Ái Tình.
Đây thực ra cũng là thái độ của cô ấy đối với tình yêu, bốc đồng, bộc trực, yêu một cách triệt để, yêu đến không màng tất cả.
Hai hận ý va chạm với nhau, đều ra đòn chí mạng, tòa nhà số 7 bắt đầu sụp đổ diện tích lớn, cũng thổi bùng lên hận ý trong lòng tất cả mọi người.
Đỗ Xu đã phát hiện ra Hàn Phi đang dung hợp với ước nguyện của người đã khuất, trở thành một nguồn mới của xiềng xích, cô ta biết rõ điều này có ý nghĩa gì, vì vậy cô ta không chút do dự, nắm lấy xiềng xích muốn kéo Hàn Phi về phía mình.
Khuôn mặt hoàn hảo của cô ta đã bị nứt, lộ ra bộ mặt thật của linh hồn, khuôn mặt vốn chỉ duy trì bằng cách nuốt vô số "thuốc" đã bị xé nát, bản thân cô ta thực ra rất bình thường.
Sau khi có được sự hoàn hảo, sự bình thường đã trở thành nỗi đau không thể nguôi ngoai, để duy trì sự hoàn hảo trước đây, cô ta chuẩn bị nuốt sống Hàn Phi!
Trong từ điển của Đỗ Xu căn bản không có hai từ chia sẻ, Phó Nghĩa chỉ là món đồ chơi của riêng cô ta mà thôi.
Cơ thể vốn đã tàn tạ của Hàn Phi gần như bị xé nát ra, mắt thấy hắn bị kéo về phía Đỗ Xu, người phụ nữ gầy gò mặc áo đỏ nới lỏng bàn tay đang nắm chặt xiềng xích.
Một cỗ hận ý mạnh mẽ khiến ai cũng phải run sợ phát ra từ trong cơ thể người phụ nữ, mẹ ruột của Phó Sinh nhìn chằm chằm Đỗ Xu, so với Phó Nghĩa, người mà cô muốn giết hơn chính là Đỗ Xu!
Sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của linh hồn Đỗ Xu, mẹ ruột Phó Sinh hét lên một tiếng chói tai, cô mang theo nửa đời hận ý đưa tay đâm về phía trái tim Đỗ Xu.
Cô giáo Lưu cách đó không xa cũng nhìn thấy cơ hội, lấy trong túi xách ra một con dao đỏ như máu.
Học sinh của cô đã dùng"thuốc" từ bệnh viện, trở thành con rối của Đỗ Xu, muốn cứu học sinh của mình chỉ có cách giải quyết cô ta.
Cô giáo Lưu không muốn có liên hệ gì với Phó Nghĩa nữa, cô ra tay là vì học sinh của mình, ít nhất là cô đã tự thuyết phục mình trong lòng như vậy.
Tất cả hận ý đều dồn hết vào con dao sắc nhọn, cô giáo Lưu và mẹ của Phó Sinh đã cùng lúc tấn công Đỗ Xu.
"Các người cũng xứng đứng cùng tôi sao?"
Bị bao vây tứ phía, Đỗ Xu đã nới lỏng xiềng xích, cô ta dung hợp với máu thịt của toàn bệnh viện, hấp thu oán hận từ đáy lòng của tất cả bệnh nhân và bác sĩ.
Đỗ Xu hoàn hảo không tì vết ban đầu, trên cơ thể lại mọc lên những khuôn mặt xấu xí, bản thân cô ta cũng trở thành một con quái vật với linh hồn phát ra mùi hôi thối, đây có thể mới là hình dáng thật sự của cô ta bây giờ.
Hận ý trên người Đỗ Xu cứ thế tăng vọt, nhưng sau khi cô ta hấp thu mất oán hận tích tụ trong bệnh viện, tốc độ dung hợp của Hàn Phi với lời cầu nguyện của tất cả chúng sinh hiển nhiên cũng bắt đầu tăng tốc!
Sau khi tiếng cười điên cuồng và Phó Nghĩa bỏ đi, bản thân Hàn Phi cũng rơi vào tuyệt vọng, nhưng lúc này, một tia hy vọng lại nhen nhóm trong trái tim đang đập của hắn.
Nếu hắn có thể kế thừa trọn vẹn điện thờ, vậy thì sẽ có cơ hội kết thúc đêm đen luân hồi bất tận này trước thời hạn.
"Vẫn còn có cơ hội, vẫn còn có cơ hội!"
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện trong lòng, Hàn Phi lại cảm thấy một cơn đau nhói, sát ý lạnh như dao đâm thẳng vào cơ thể hắn.
Nhãn cầu chuyển động, Hàn Phi nhìn về phía sát ý truyền đến.
Mẹ của Phó Ức đứng bên bờ vực thẳm của tuyệt vọng, đôi tay chai sạn và đầy vết thương đang nắm chặt lấy xiềng xích.
Năm tháng đã làm khô đi vẻ đẹp trước đây của cô, cô rõ ràng cũng trạc tuổi Phó Nghĩa, nhưng lại trông rất già.
Sống một mình với đứa con bị bệnh nan y, cuộc sống, tìm cách chữa bệnh, di chuyển đến nhiều thành phố khác nhau, chịu đựng mọi ủy khuất, tất cả những điều này đều là vì Phó Nghĩa.
Một người mẹ một mình tần tảo nuôi con, rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ nạn, đa phần chỉ có mình cô là rõ nhất.
Huyết lệ chảy dài trên má, cô luôn nghĩ cho người khác.
Trước đây tin lời lừa gạt của Phó Nghĩa, cô vẫn tin anh ta một thời gian cho đến khi anh ta tái hôn, mà người vợ lại không phải là cô.
Sau khi có con, cô thề sẽ khiến con gái mình trở thành người hạnh phúc nhất trên đời, cô quyết định một mình dành cho con gái tình yêu nhân đôi.
Toàn tâm toàn ý hi sinh tất cả, nhưng sau đó lại gặp phải tai hoạ đột ngột.
Khi nhìn thấy kết quả chẩn đoán lần đầu tiên, người phụ nữ này dựa lưng vào cửa phòng hội chẩn, che miệng lại, khóc không ra tiếng.
Khi bước ra khỏi phòng hội chẩn, cô không nói tình trạng bệnh cho con gái, mà vẫn nhìn con gái bằng ánh mắt yêu thương và ấm áp.
Ngôi nhà không có người bố, người mẹ là người mạnh mẽ nhất, cô không bao giờ khóc trước mặt con.
Từ thắc khắc con gái lâm bệnh, người mẹ đã bắt đầu kìm không được khóc, cô muốn cùng con vượt qua con đường sinh tử.
Con gái của chính mình, nhìn con chào đời, nhìn con dần lớn lên, cuối cùng nhìn con rời khỏi thế giới không hoàn hảo này.
Người mẹ chưa bao giờ khóc trước mặt con gái, lần này huyết lệ nóng chảy ròng ròng, cô từng bước đi về phía Hàn Phi.
Cô luôn sống vì người khác, nỗi hận và đau khổ đan xen vào nhau sâu sắc, tất cả những cay đắng đều bóp chết hạnh phúc của cô.
Hai tay duỗi ra, mẹ của Phó Ức nới lỏng xiềng xích, hai tay của cô đưa về phía cổ Hàn Phi.
“Mẹ!” Một giọng nữ non nớt vang lên từ xa, hai chân Phó Ức bị biến dạng nghiêm trọng nằm trên mặt đất, nắm lấy vết sẹo da thịt, từng chút một tiến lên phía trước: “Đừng giết bố!”
Mẹ Phó Ức dừng lại một chút, hai tay cô dừng ngay trước mặt Hàn Phi, huyết lệ trên má rơi xuống người hắn.
Sau khi tạm thời dừng lại, ngón tay cô ấn vào cổ Hàn Phi: "Không ai có thể thay mẹ tha thứ cho bố, không ai có thể."
“Anh ấy không phải là Phó Nghĩa!” Giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên giữa mười hận ý, giọng nói đã từng dịu dàng đó, lúc này đã kiệt sức khản giọng.
Mẹ của Phó Ức khẽ nhìn sang một bên, người vợ một mình nắm lấy tất cả xiềng xích đã bị vứt bỏ bởi những hận ý khác, cô đem những xiềng xích đó quấn quanh người của mình, khổ sở chống đỡ, cắn chặt răng để ngăn không cho Hàn Phi rơi xuống vực sâu một lần nữa!
Tất cả mọi người hoặc là muốn giết Hàn Phi, hoặc là muốn lấy được hắn, hoặc là muốn chiếm cơ thể của hắn, chỉ có người vợ là nắm hết tất cả xiềng xích, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ lấy thứ gì từ hắn.
Hận ý ngưng tụ trong lòng mẹ Phó Ức khẽ dao động, hay tay nắm cổ Hàn Phi không hề dùng sức.
“Mẹ!” Phó Ức liều mình muốn đến gần bố và mẹ mình, nhưng ngay khi cô bé vừa chạm vào phạm vi bao trùm của hận ý, cơ thể yếu ớt của cô bé đã bị ép lùi lại.
Khi mẹ Phó Ức do dự, người phụ nữ không mặt ẩn sau lưng Đỗ Xu dường như cảm nhận được cơ hội đã đến, cô ta lao về phía Hàn Phi với tốc độ nhanh nhất, cô ta với Đỗ Xu đều có cùng suy nghĩ, đều chuẩn bị nuốt chửng hắn, trở thành chủ nhân mới của điện thờ.
Chiếm đoạt điện thờ cũng là mục đích ban đầu khi cô ta vào đây, nhân lúc người thợ sơn và giày trắng nhỏ rời đi, độc chiếm điện thờ!
Động tác của người phụ nữ không mặt rất nhanh, nhưng đáng tiếc là Trang Văn vẫn luôn chú ý quan sát cô ta.
Nói thẳng ra, khi Trang Văn nhìn thấy chín hận ý xuất hiện trong bệnh viện, cô đều ở trong tình trạng không biết phải làm sao.
Một người sống phải có tài năng như thế nào mới có thể bị chín hận ý yêu đến chết cùng một lúc như vậy?
Đây đã không phải là chuyện có thể làm được bằng cách chăm chỉ, nó chỉ có thể dùng thiên phú để miêu tả.
Nếu chỉ đơn thuần là một chọi chín, Trang Văn cảm thấy chỉ cần mình cố gắng hết sức, có lẽ cũng có thể cố gắng cứu giúp Hàn Phi được toàn thây, nhưng may mà tình huống xấu nhất đã không xảy ra.
Khi người phụ nữ không mặt muốn nuốt chửng Hàn Phi, đôi tay đầy nguyền rủa chết chóc của Trang Văn đã giữ lấy đầu cô ta, lửa đen lan ra khắp cơ thể, cô vô cùng bạo lực đá vụn nửa thân trên của người phụ nữ không mặt.
Nguyền rủa chết chóc đếm không kể xiết xuyên vào cơ thể người phụ nữ không mặt, Trang Văn được xuất thân trong tòa nhà chết chóc, đồng thời có cả sát ý từ Mười Ngón và nguyền rủa chết chóc của Cánh Bướm, bất cứ người hay quỷ chạm vào cô, đều có xác suất rất lớn sẽ bị hồn phi phách tán.
Người phụ nữ không mặt cũng biết rằng đây là cơ hội cuối cùng, cô ta không che giấu thực lực của mình, lần đầu tiên sử dụng năng lực.
Khuôn mặt không có ngũ quan, dần dần biến thành giống như Đỗ Xu, khí tức của người phụ nữ không mặt ngày càng tăng, cô ta và Trang Văn cùng nhau tán sát.
Bầu trời đêm đầy những vết nứt màu máu, mặt đất toàn là vết thương thối rữa, bệnh viện dị hóa này sắp bị mấy hận ý đâm thủng.
Hận ý lúc này vẫn nắm chặt sợi xích, chỉ còn lại nữ netizen trẻ tuổi nhất, Triệu Thiến lớn tuổi nhất và người vợ.
Khi từng hận ý đến gần bàn ăn, nữ netizen mặc váy vàng cũng từ từ tiến lên phía trước.
Trong số tất cả những người phụ nữ, cô ấy là người nhỏ nhất, bị ảnh hưởng nhiều nhất bởi cảm xúc của tình yêu, cô ấy hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói từ thế giới bên ngoài, đang dần dần bị hận ý chi phối.
Cô không biết mình đã nới lỏng xiềng xích từ lúc nào, nhìn Hàn Phi người đầy vết bầm tím.
Khi cô bị đuổi ra khỏi nhà không còn nơi nào để đi, chính Phó Nghĩa là người đã cứu giúp cô.
Khi cô rơi vào tuyệt vọng, có thù địch rất sâu với mọi thứ, chính Phó Nghĩa đã phá vỡ cái vỏ của cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng người mà cô luôn nghĩ mình đã dùng hết mọi may mắn mới gặp được, cuối cùng lại không ngần ngại bỏ rơi chính mình.
Một cô gái không tin tưởng vào bất cứ thứ gì, sự tin tưởng cuối cùng của cô lại bị người ta coi như rác rưởi tùy tiện có thể vứt bỏ.
Cô như một con mèo hoang không ai muốn, hễ có người lạ đến gần là nhe răng trợn mắt, vô cùng dữ tợn, sau vô số lần bị thương và trốn chạy, cuối cùng cô cũng gặp được một ngôi nhà ấm áp.
Chủ ngôi nhà dành cho cô sự dịu dàng và tình yêu chưa từng có, hứa hẹn tất cả với cô, cho đến khi cô chuẩn bị theo vào căn nhà nhỏ đó, thì anh ta đột nhiên quay người, đóng sầm cửa lại.
Bị bỏ rơi hết lần này đến lần khác, cô gái ôm chặt trái tim đã chết đứng bên cạnh Hàn Phi.
"Anh có thể trả lại trái tim cho em không?"
Hận ý bị thế giới dị hóa lan ra khắp cơ thể cô gái, đôi mắt cô đỏ như máu, sớm đã không còn lý trí, sở dĩ bây giờ chưa lập tức ra tay, hoàn toàn là vì những chuyện cuối cùng mà Hàn Phi đã làm xẹt qua trong tâm trí.
Ở cổng công ty, Hàn Phi dọn sạch cà phê có độc trên đất để tránh mèo hoang tò mò liếm vào, vào đêm mưa to ấy, hắn đã bế cô đang hôn mê bị sốt đến bệnh viện.
Trước đây chưa từng có người bên cạnh chăm sóc, cô luôn một mình đến bệnh viện.
Đêm đó, khi cô đang sốt cao ý thức mờ mịt, cô mơ hồ nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Hàn Phi.
Những kí ức đó cứ hiện lên trong đầu, lại rất nhanh bị hận ý xóa mất, nhưng có một cảnh tượng vẫn còn lưu lại sau khi bị hận ý rửa trôi.
Nữ netizen đứng cạnh giường bệnh mở kết quả chẩn đoán của bác sĩ cho Hàn Phi, cô là người duy nhất biết rằng hắn sẽ không sống được bao lâu nữa.
Bàn tay đưa về hướng trái tim của Hàn Phi dừng lại, hận ý đã sớm nuốt chửng lý trí của cô, nhưng cô vẫn không muốn ngắt trái tim hắn ra như thế này.
Bây giờ đứng ở phía xa chỉ còn lại Triệu Thiến, từ khi vào phòng cấp cứu cô vẫn chưa đến gần Hàn Phi.
Đôi mắt đẹp ấy quét qua mọi hận ý trong phòng, cuối cùng rơi vào trên người Hàn Phi.
Khi vợ cũ của Phó Nghĩa vẫn còn sống, Triệu Thiến đã quen biết với anh ta, là một tay cô đề bạt Phó Nghĩa, từ một nhân viên nhỏ không ai để ý đến trở thành người thiết kế game hàng đầu của công ty.
Cô luôn cảm thấy mình trưởng thành và lý trí, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, mọi thứ đã bắt đầu đi sai hướng.
"Tôi biết rằng số người phụ nữ mà cậu đã liên lạc trong điện thoại di động không chỉ dừng lại ở mười người, mười người đến đây, chỉ là mười người bị cậu làm tổn thương và đau khổ nhất."
"Tất cả lý trí của tôi đều đang nói với tôi rằng, cái chết mới là kết thúc tốt nhất cho cậu, tôi đáng lẽ nên giết chết cậu, như vậy sẽ không ai bị cậu làm tổn thương nữa, nhưng..."
Ánh mắt của Triệu Thiến phức tạp đau khổ, ánh mắt của cô lại chậm rãi chuyển từ Hàn Phi sang người vợ.
Sau khi những hận ý khác vứt bỏ xiềng xích, người vợ nắm lấy gần như tất cả, cô ấy rõ ràng cũng bị hận ý chiếm giữ, nhưng lại không muốn buông ra.
"Thực ra, khi tôi phân chia tệp tài liệu game cho cậu, tôi đã mơ hồ cảm thấy cậu không phải là cậu ta."
"Phó Nghĩa, người trong đầu chỉ có danh, lợi và tình dục, làm sao có thể kiên nhẫn không tán tỉnh những người phụ nữ khác, và chơi game có độ khó thực vật đại chiến zombies khi đi làm chứ?"
"Cậu có biết suốt ngày theo dõi máy tính của cậu nhàm chán đến như thế nào không?"
Nước mắt chảy dài trên khóe mắt, người phụ nữ trưởng thành và gợi cảm nhìn người vợ của Phó Nghĩa: "Có thể lần này tôi lại thua cô ấy rồi, dù sao thì tôi cũng không đủ dũng khí để cùng cậu rơi xuống vực sâu như cô ấy."
Sau khi nới lỏng xiềng xích trên tay, Triệu Thiến đi về phía Đỗ Xu, đôi mắt cô bị hận ý nhuộm đỏ nhìn người phụ nữ đã biến thành quái vật: "Có lẽ giết chết cô ta, sẽ là một kết cục tốt hơn."
Hận ý lấn át hết lý trí, Triệu Thiến ngăn lại tất cả các bệnh nhân và bác sĩ trong bệnh viện chạy về phía Đỗ Xu, muốn cắt đứt mối liên hệ giữa bệnh viện và cô ta.
Chín hận ý nới lỏng xiềng xích, một mình người vợ quấn mười xiềng xích quanh người, nhưng một mình cô ấy không thể chống chọi lại tuyệt vọng của cả thế giới điện thờ.
Cô không những không thể kéo Hàn Phi ra khỏi vực thẳm của tuyệt vọng, mà thậm chí chính mình cũng bị kéo xuống vực sâu.
Bản thân Hàn Phi không sợ chết, nhưng cũng không muốn kéo người vợ xuống vực cùng mình.
“Tại sao không buông tay?” Cơ thể Hàn Phi tàn tạ, hắn thậm chí không nói nên lời, tất cả lời nói chỉ là làm cho đôi môi khẽ run lên.
"Anh căn bản không làm gì cho em cả! Đừng đánh cược tất cả cho chút hạnh phúc giả tạo này!"
Không ai có thể nghe thấy tiếng nói trong lòng của Hàn Phi, hắn nhìn người vợ từ khóe mắt, người vợ với xiềng xích quấn quanh người bốn mắt nhìn nhau với hắn. Cô ấy đang từng bước tiến tới vực sâu, rất miễn cưỡng để lại cho hắn một nụ cười.
Mỉm cười của hận ý?
Cũng có lẽ vì đã đánh mất quá nhiều thứ, đã từng bị đẩy xuống vực sâu nhất của tuyệt vọng, nên sau khi mọi thứ đã thay đổi, người vợ mới muốn nắm lấy tia sáng của sự tốt đẹp ấy như thế này.
Cho dù biết đó là giả, biết sự tốt đẹp ấy chỉ là nhất thời, nhưng cô vẫn không muốn buông tay.
Hàn Phi lúc này thậm chí còn không nói được, không thể ngăn cản chính mình cùng người vợ rơi xuống vực sâu.
Mười hận ý tàn sát lẫn nhau, người duy nhất vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng là mẹ của Phó Ức và nữ netizen nhỏ tuổi nhất, bọn họ là niềm hy vọng cuối cùng của Hàn Phi.
Đôi môi run lên, cơ thể Hàn Phi hoàn toàn sụp đổ, bên trong máu toàn là độc hồn, da thịt bị vô số xiềng xích xuyên qua, tất cả năng lực của hắn đều không thể sử dụng.
Gọi ra bảng thuộc tính, Hàn Phi liều mình nhìn xuống dưới, ánh mắt cuối cùng rơi vào nghề nghiệp trống thứ hai.
Đến bước này, đã không còn cách nào khác nữa.
Liếc mắt nhìn mười hận ý, Hàn Phi đã đưa ra lựa chọn cuối cùng của mình.
Ý thức chạm vào nghề nghiệp trống thứ hai, nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã liên tiếp năm lần hoàn thành vượt mức nghề nghiệp ẩn —— Tiền nhiệm vụ côi phu, mức độ phù hợp với nghề nghiệp này đã đạt đến giới hạn trên 100%! Có chuyển nghề nghiệp thứ hai thành côi phu không!"
"Có!"