Hàn Phi đã sử dụng các kỹ năng diễn xuất bậc thầy, có điều một số lời nói cũng là bộc lộ chân tình. Đáng tiếc ấn tượng về Cao Thành của Diêm Lam trước đây quá tệ, sẽ phải mất một thời gian dài mới thay đổi được hình tượng.
Hai bên đối đầu ở tầng hai khách sạn. Hàn Phi vừa rồi mới đánh thức nhân cách tham lam, nhưng cũng không quá sợ hãi Diêm Lam, nếu thực sự không được thì chạy vào trong tòa nhà quỷ. Diêm Lam muốn bảo vệ những học sinh trong lớp của mình, chắc sẽ không liều mạng đuổi theo đâu.
Gió lạnh thổi tung tiền giấy trên mặt đất, Diêm Lam nhìn Hàn Phi từ trên xuống dưới một lượt, như thể muốn nhìn thấu tâm tư của hắn. Cô ta không hề ngửi thấy mùi dối trá trên người hắn.
“Một kẻ điên tham sống sợ chết, có thể vì mình mà hiến tế người sống của cả một tòa nhà, lại muốn bảo vệ học sinh của mình ư?” Diêm Lam vốn cho rằng Hàn Phi sẽ mang những học sinh của lớp 7 ra để làm con bài thương lượng, nhưng sau khi đi sâu vào tìm hiểu cô ta phát hiện ra tình hình dường như không phải như vậy.
"Cách thời gian kiểm tra vẫn còn ba ngày, tôi không cần cô giúp tôi, chỉ cần đến lúc đó cô đừng xen vào là được." Hàn Phi vô cùng tự tin, như thể đã nghĩ ra cách đối phó với trường học. Trên thực tế hắn không có bất kì kế hoạch nào, nếu như ba ngày sau hắn không bảo vệ tốt cho tất cả học sinh, vậy thì có thể hắn sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi thế giới này, cho nên hắn nhất định phải "tự tin".
"Tôi cho anh thời gian hai ngày, nếu như trước ngày kiểm tra một ngày anh không khiến cho tôi thấy sự thay đổi, tôi sẽ vẫn cướp đi danh sách người sống sót của lớp anh." Cuối cùng Diêm Lam không lựa chọn động thủ với Hàn Phi.
"Côn đồ sẽ đấu đá bừa bãi trong phạm vi các quy tắc, còn kẻ điên sẽ lật đổ bàn chơi, tạo ra các quy tắc mới." Trên mặt Hàn Phi lộ ra một nụ cười ấm áp đặc trưng: "Thời gian hai ngày đối với tôi là đủ rồi."
"Trường học có liên hệ với tòa nhà đen, tôi không biết sự tự tin này của anh từ đâu mà đến?" Diêm Lam quay người lại, kim loại đặc biệt sau lưng cô ta từ từ tan chảy: "Trong trường học quả thực có rất nhiều người chán ghét các quy tắc hiện tại, có điều phần lớn trong số họ sẽ chỉ giúp những người chiến thắng, cơ hội chiến thắng của anh lớn đến mức nào?"
Sau khi nhảy từ tầng hai xuống, Diêm Lam nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Các loại cảm xúc tiêu cực tràn vào trong đầu Hàn Phi, tiếng gào thét của ác quỷ trong vực sâu cũng khiến hắn bắt đầu bất an.
Nhặt ván gỗ vỡ vụn trên mặt đất lên, Hàn Phi đơn giản sửa chữa qua vách ngăn, hắn cũng không dám trở về trường học, mà ở đây đến khi trời sáng.
Thành phố bị bao phủ bởi mây đen mãi mãi không tan, không thể nhìn thấy mặt trời mọc. Thời gian ban ngày bị rút ngắn rất nhiều, những người sống sót đại đa số sẽ trốn ở trong nhà, mãi đến trưa mới ra ngoài.
Sau khi ăn no nê, Hàn Phi đi về hướng trường học. Vừa đi tới cổng trường, hắn đã phát hiện hôm nay trong khuôn viên trường bầu không khí có vẻ không đúng lắm.
Tường cao phủ đầy gai, bên cạnh cửa sắt có hai nhân viên bảo vệ đang kiểm tra tất cả những người còn sống ra vào khuôn viên.
"Có chuyện gì xảy ra à?" Hàn Phi trong bộ dạng bệnh tình nguy kịch, yếu ớt đến mức nói không ra hơi.
“Thầy Cao?” Bảo vệ cũng biết những chuyện xảy ra với Cao Thành, cũng biết đối phương sống không được bao lâu nên lần lượt lùi lại: “Đêm ngày hôm qua người phụ trách lớp 6 là thầy giáo Từ Huy đã bị sát hại, xung quanh trường học dường như xuất hiện quỷ quái chưa biết. Rất có khả năng nó sẽ bám lên trên người giáo viên học sinh, để trà trộn vào bên trong trường học."
“Giáo viên bị giết?” Hàn Phi vô cùng kinh ngạc, thực lực của chủ nhiệm lớp trong trường học đều rất mạnh, muốn giết chết bọn họ là một chuyện vô cùng khó.
Khẽ hít một hơi lạnh, Hàn Phi cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến ba mươi học sinh trong lớp mình. Bọn chúng chỉ vừa mới thức tỉnh một đêm, mà giáo viên trong trường học đã bị giết rồi, cái này cũng quá trùng hợp đi.
"Nếu như thầy có manh mối gì, xin hãy lập tức thông báo cho chúng tôi. Hiệu trưởng đã công bố ban thưởng, chúng ta nhất định phải bắt được hung thủ trước khi cuộc kiểm tra bắt đầu, để cuộc kiểm tra nửa năm một lần có thể thuận lợi tiến hành!" Sau khi hỏi Hàn Phi một số thông tin, bảo vệ cho hắn đi vào trường học.
Bọn họ đều không cho rằng Hàn Phi có khả năng gây án. Một người bị ô nhiễm tinh thần đến 39, có thể bảo đảm tỉnh táo đã là một chuyện rất khó khăn rồi.
Bước vào tòa nhà dạy học, Hàn Phi đang "yếu đuối" leo cầu thang, thầy giáo Mã Tỉnh đeo kính đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn: "Sao giờ này anh mới đến lớp? Suýt nữa tôi còn tưởng hôm qua anh cũng bị hại rồi."
Pha trò không vui chút nào, Mã Tỉnh vươn tay khoác vai Hàn Phi: "Chủ nhiệm Quạ tìm anh rất lâu rồi, chúng ta cùng nhau đi đi."
"Anh ấy tìm tôi làm gì?"
"Có lẽ là muốn xác nhận xem anh còn sống hay không."
Hàn Phi và Mã Tỉnh - người phụ trách lớp 3 bước vào văn phòng. Chủ nhiệm Quạ đang ngồi ở bàn làm việc, trong phòng vẫn còn có một người khác —— Diêm Lam.
"Đến đủ rồi?" Sắc mặt của chủ nhiệm Quạ trông không được tốt lắm, anh ta ném tài liệu trên bàn trước mặt mấy người giáo viên: "Từ Huy tối hôm qua trên đường về nhà thì bị hại, thủ đoạn giết người của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, còn tiêu hủy toàn bộ chứng cứ và manh mối, hẳn là kẻ phạm tội nhiều lần."
"Từ Huy sở hữu nhân cách hệ nghiên cứu, giỏi điều tra, tư duy, quan sát và phân tích, thích các các trò chơi trí tuệ, cũng là người có chỉ số IQ cao nhất và nhạy bén nhất trong tám giáo viên." Chủ nhiệm Quạ hai tay chống cằm: "Tại sao người bị giết lại là cậu ấy?"
"Chẳng lẽ hung thủ muốn nhằm vào trường học của chúng ta? Loại bỏ nhân cách thông minh nhất trước?" Mã Tỉnh cũng nhận ra vấn đề, bình thường Từ Huy sẽ không dễ dàng bị giết như vậy, trừ phi gặp phải chuyện vượt xa tưởng tượng của anh ta, khiến anh ta không kịp phản ứng.
"Còn có hai ngày rưỡi nữa là kiểm tra rồi. Kiểm tra hàng năm đều sẽ phát sinh đủ các loại tai nạn sự cố, giáo viên bị giết cũng không chỉ một hai lần." Diêm Lam hoàn toàn không quan tâm đến cái chết của Từ Huy, trong trường học này ngoại trừ học sinh trong lớp mình ra, cô ta cũng không quan tâm nhiều đến những người khác.
"Hung thủ dường như rất hiểu về trường học của chúng ta." Chủ nhiệm Quạ như có ẩn ý nói: "Tối hôm qua ba người giáo viên các cậu không ở trong trường học, có thể nói cho tôi biết ba người tối hôm qua đã đi đâu không?"
"Căn hộ chung cư của tôi bị trộm đột nhập, trong nhà tất cả đồ đạc đều bị phá hoại, với tình hình hiện tại của tôi, tôi nào dám tiếp tục ở trong trường học nữa." Hàn Phi cười lạnh một tiếng: "Tôi không có năng lực giết người, cũng không có động cơ giết người, ngược lại người bị giết tiếp theo rất có khả năng sẽ là tôi đấy."
Chủ nhiệm Quạ gật đầu, anh ta cũng không nghĩ rằng Hàn Phi là hung thủ.
"Tối hôm qua tôi ra ngoài check lộ trình kiểm tra, đây là nhiệm vụ mà hiệu trưởng giao phó, tôi làm gì có thời gian chạy đến bên kia của trường học để giết người." Đẩy kính mắt lên, Mã Tỉnh khẽ liếc mắt với Diêm Lam một cái, người phụ nữ đáng sợ đó cũng là đối tượng mà anh ta nghi ngờ.
"Diêm Lam, tối hôm qua cô làm gì?" Chủ nhiệm Quạ hơi nheo mắt lại, giọng nói của anh ta phát sinh một chút thay đổi.
“Ra ngoài săn bắt, giết quỷ.” Diêm Lam trả lời rất ngắn gọn.
"Thật không?" Chủ nhiệm Quạ mở túi hồ sơ ra, bên trong có một vài bức ảnh chụp thi thể của Từ Huy: "Từ Huy bị đấm từ phía sau xuyên qua ngực, người duy nhất trong trường học có thể làm được chuyện này chỉ có cô, Diêm Lam."
“Nếu như là tôi, trước tiên đánh gãy sẽ không phải là xương sống, mà là xương sườn.” Giọng nói của Diêm Lam không có chút cảm xúc nào: “Tôi chỉ ra quyền trực diện thôi.”
"Cô nói cũng có lý." Chủ nhiệm Quạ tùy ý ném túi đựng hồ sơ vào thùng rác: "Tôi gọi mọi người tới đây chủ yếu là để nhắc nhở mọi người, nhất định không được gây rắc rối nữa. Nếu như Từ Huy đã chết rồi, danh sách trong lớp của cậu ta tôi có thể phân một ít cho lớp của mọi người, nhưng tôi hy vọng mọi người dừng lại đúng lúc."
“Tôi hiểu rồi.” Mã Tỉnh cung kính cúi đầu.
"Hôm nay toàn bộ mọi người hãy ở lại trong trường học, buổi chiều chắc là hiệu trưởng sẽ trở về, đến lúc đó tôi sẽ triệu tập toàn bộ giáo viên bốc thăm, lựa chọn địa điểm kiểm tra cho mỗi lớp." Chủ nhiệm Quạ ra hiệu bảo ba người rời đi, nhưng Diêm Lam vẫn đứng nguyên ở đó: "Cô còn có chuyện gì nữa sao?"
"Từ Huy đã chết, vẫn còn cần bốc thăm à?"
“Đương nhiên.” Chủ nhiệm Quạ vô cùng kiên quyết nói: “Đều trở về lên lớp đi, hãy trân trọng thời gian ở bên nhau cuối cùng của mọi người."
Ba người đi ra khỏi văn phòng, chờ sau khi Mã Tỉnh rời đi, Hàn Phỉ thấp giọng hỏi Diêm Lam: "Bốc thăm là sao?"
Có vẻ hơi nghi hoặc liếc mắt nhìn Hàn Phi, Diêm Lam từ từ giải thích: "Địa điểm kiểm tra của tám lớp đều không giống nhau, trong đó có một tòa nhà trắng, một tòa nhà đen và sáu tòa nhà đỏ. Bốc được tòa nhà trắng về cơ bản là toàn bộ lớp đều có thể sống sót, nhưng nếu bốc phải tòa nhà đen, thì ngay cả giáo viên cũng có khả năng chết ở trong đó."
"Tôi nghe chủ nhiệm Quạ nói rằng những địa điểm kiểm tra này đều là do hiệu trưởng lựa chọn?"
"Đúng vậy, hiệu trưởng có mối liên hệ đặc biệt với tòa nhà đen, cái gọi là kiểm tra, kỳ thật chính là một màn giao dịch." Diêm Lam có chút khó chịu. Giết chết Từ Huy không phải là cô, cũng không phải là Hàn Phi, bởi vì bọn họ cùng ở một chỗ đêm qua, nhưng ngoài bọn họ ra, còn ai sẽ động thủ giết giáo viên của trường học?
“Thì ra là thế.” Đi theo sau lưng Diêm Lam, Hàn Phi không hề có ý định quay về lớp học của mình.
“Anh định theo tôi suốt à?” Nếu như không phải ở trong trường học, có lẽ Diêm Lam đã đấm vào mặt hắn rồi. Cô ta biết rõ là hắn đang diễn, nhưng lại không thể vạch trần đối phương.
"Cái kia... Tôi muốn mượn giáo trình của cô để dạy học sinh của tôi, có tiện không?"
Ôm một chồng dày tài liệu, Hàn Phi hài lòng trở lại lớp 7. Ba mươi đứa trẻ căn bản không cần hắn lo lắng, tất cả đều nghiêm túc tiếp thu toàn bộ kiến thức.
“Hôm nay vẫn là tự học, mọi người cứ coi như thầy không tồn tại là được.” Hàn Phi đặt tất cả tài liệu ở trên bục giảng: “Nếu như các em cảm thấy tôi ảnh hưởng đến các em, tôi cũng có thể ở trong hành lang.”
Những đứa trẻ có ý thức tự giác như lớp 7 rất ít, những giáo viên có ý thức tự giác như Hàn Phi lại càng ít hơn. Giữa thầy và trò có một sự hiểu ngầm đặc biệt, rất nhiều chuyện chỉ cần một cái nhìn là có thể hiểu được.
"Đây là những tài liệu tôi tìm đến từ các lớp khác, nội dung là thật hay giả cần phải tự mình phán đoán. Tôi để ở đây, hi vọng có thể giúp được các em."
Trí nhớ của Hàn Phi vô cùng tốt, trong chớp mắt hắn có thể đọc mười dòng. Sau khi viết hai chữ to tự học lên bảng, hắn bắt đầu đọc thật nhanh. Đọc xong giáo trình, hắn đưa cho học sinh hàng đầu trong lớp.
Một tiết học rất nhanh đã kết thúc, Hàn Phi viết lên bảng những điểm mà hắn cho là quan trọng.
Chuông tan học vang lên, Hàn Phi cầm một cái ghế nhỏ đi xuống bục giảng: "Hôm nay tiết học kết thúc ở đây, tôi sẽ không quấy rầy các em nữa."
Dưới sự theo dõi của các học sinh, Hàn Phi "chật vật" ôm chiếc ghế rời khỏi phòng học của lớp 7.
Để không ảnh hưởng đến những đứa trẻ đó, Hàn Phi ngồi một mình trên cầu thang. Khi chuông vào lớp vang lên, hắn cầm ghế, âm thầm đến cửa sau của các lớp khác ngồi xuống.
Sở hữu năng lực thưởng thức nghệ thuật, giỏi quan sát người lạ thông qua các biểu hiện vi mô trên khuôn mặt, Hàn Phi muốn xem các giáo viên khác trong trường học như thế nào.
Hắn lúc đầu còn có chút xấu hổ, nhưng sau đó thì dần dần thả mình, hoàn toàn không chút ngụy trang, dán mặt vào cửa sổ phía sau, giống như chủ nhiệm đi tuần tra vậy.
"Phương hướng dạy học chung của trường này là không sai, giúp đỡ các học sinh phát triển sức mạnh nhân cách, từ đó đối với các đối tượng học sinh khác nhau sẽ tiến hành các đào tạo khác nhau."
Nhìn bề ngoài, trường học thực sự đang đào tạo tài năng cho Tân Hỗ để chiến đấu chống lại quỷ quái.
"Kỳ lạ, cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng..."
"Này!" Cửa lớp học bị mở ra, người phụ trách lớp 5 Vương Sơ Tình với sắc mặt u ám đi ra: "Cậu có chuyện gì à?"
"Tôi chỉ muốn nghe anh giảng bài thôi mà." Nhấc cái ghế sau lưng lên, Hàn Phi chuẩn bị đổi phòng học khác.
“Tại sao đường đường là một giáo viên, cậu lại chạy đến phía sau lớp của người khác trong giờ học?” Những vết sẹo trên khuôn mặt của Vương Sơ Tình trở nên méo mó, tướng mạo của anh ta dữ tợn và rất đáng sợ, điều này hoàn toàn không phù hợp với tên của anh ta chút nào.
"Được rồi, thật ra tôi quả thực muốn hỏi anh một số thứ." Hàn Phi thấp giọng nói: "Ở chỗ anh còn máu quỷ không? Ra giá đi."
"Các học sinh trong lớp của cậu có biết cậu đang dùng tính mạng của bọn chúng để giao dịch không?" Vương Sơ Tình coi thường những người như vậy, anh ta không có chút thiện cảm nào với Cao Thành: "Chai máu quỷ cuối cùng tôi đã đưa cho cậu rồi, đi mau đi, đừng có nghĩ đến nữa.”
“Vậy anh có thể nói cho tôi biết, máu quỷ kia anh lấy từ trong tòa nhà nào ra không?” Trên mặt Hàn Phi nở nụ cười âm trầm: “Tôi sắp chết rồi, kẻ điên thì cái gì cũng đều làm được.”
"Tòa nhà đỏ khu B4 — Thực Vị Các." Vương Sơ Tình đóng cửa phòng học lại: "Bên trong đó không chỉ có một oán niệm tồn tại, bây giờ cậu qua đó chính là tự đi tìm cái chết."
Sau khi thầy giáo Vương cảnh cáo Hàn Phi, trong đầu hắn vang lên nhắc nhở của hệ thống.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ — Tiệc máu."
"Tiệc máu: tiến vào Thực Vị Các, tham gia tiệc máu, sống sót đến khi bữa tiệc kết thúc."