Thầy giáo Vương Sơ Tình rất không ưa Hàn Phi, nói chính xác hơn là tất cả mọi người trong trường học đều không thích hắn. Khi mọi người nhìn thấy hắn xuất hiện ở phía sau lớp của mình, toàn bộ đều cau mày, nhưng lại ngại đôi co với một "người sắp chết".
Cũng là lợi dụng tâm lý này của mọi người, Hàn Phi lết khắp tất cả các lớp học của giáo viên khác.
Trong trường học tổng cổng có tám lớp, giáo viên dạy lớp sáu Từ Huy đã bị sát hại, giáo viên dạy lớp bốn bị thương nặng ở một bên mắt. Ngoại trừ hai người này ra, trong số các giáo viên còn lại, người khiến Hàn Phi để ý đến nhất là giáo viên chủ nhiệm lớp hai — Ảnh Diễm.
Giáo viên này dường như có hai nhân cách, một người ẩn mình trong bóng tối, một người nhiệt tình như ngọn lửa. Anh ta và Cao Thành chính là hai thái cực, rất nổi tiếng trong trường học, nghe nói hiệu trưởng cũng rất thưởng thức anh ta, vẫn luôn coi anh ta như người kế vị để bồi dưỡng.
Hàn Phi ở ngoài cửa lớp 2 lâu nhất. Sau khi thầy giáo Ảnh Diễm phát hiện ra hắn, chẳng những không đuổi hắn đi, ngược lại còn mỉm cười với hắn, ra hiệu cho hắn có thể vào nghe.
Mặc dù da mặt rất dày, nhưng Hàn Phi cũng ngại không dám vào trong. Sau khi quan sát một thời gian thì hắn rời đi.
Để không ảnh hưởng đến các học sinh trong lớp, Hàn Phi cầm chiếc ghế nhỏ của mình, đi vòng quanh trường học. Hắn cố gắng tìm ra tất cả những bí mật ẩn giấu trong trường.
Thời gian ban ngày trôi qua thật nhanh, khi trời sắp tối, một chiếc ô tô cải tiến màu đen lái vào khuôn viên trường. Chủ nhiệm Quạ vội vàng gọi tất cả giáo viên đến phòng họp trong tòa nhà văn phòng.
Đan Nhãn, người phụ trách lớp 4 đang bị thương nặng, cũng được y tá trong phòng y tế đưa đến. Để ngăn chặn nguyền rủa lan rộng, anh ta đã phải trả giá bằng đôi chân và một cánh tay của mình để trốn thoát khỏi tòa nhà đen.
Trong bảy người giáo viên vẫn còn sống, ngoại trừ Hàn Phi, hiện tại anh ta là người yếu nhất.
Sau khi mọi người đã yên vị, tất cả đều nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống ở cuối phòng họp, đó là chiếc ghế của hiệu trưởng.
Một bầu không khí lạnh lẽo lan tràn trong tòa nhà văn phòng, không hề nghe thấy tiếng bước chân, nhưng cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên má trái bị cắn đến biến dạng bước vào phòng, trên người có nhiều vết thương hôi thối, giống như những cái miệng không bao giờ khép lại được.
“Hiệu trưởng, địa điểm và lộ trình của lần kiểm tra này đã xác định chưa?” Chủ nhiệm Quạ đứng dậy giúp hiệu trưởng kéo ghế ra. Trong ánh mắt anh ta nhìn hiểu trưởng ngoại trừ kính nể ra, còn có sự kiêng kỵ sâu sắc.
"Đã xác định rồi, chuẩn bị bốc thăm." Khi hiệu trưởng nói chuyện, cái miệng giống như bị xé rách, vết thương trên người cùng khóe môi đều đã được dùng kim chỉ khâu lại. Không có kim chỉ kia, ngoại hình của ông ta thậm chí còn xấu xí và đáng sợ hơn.
Cởi chiếc mũ đen đội trên đầu xuống, hiệu trưởng ngồi xuống ghế ở chính giữa phòng họp, từ trong vali lấy ra tám phong thư giống hệt nhau: “Trong lần kiểm tra này đã xảy ra một vấn đề nhỏ…”
"Anh là ám chỉ Từ Huy người phụ trách lớp 6 bị sát hại à?" Chủ nhiệm Quạ vội vàng nói: "Tôi đã sắp xếp người đi điều tra rồi, chậm nhất một tuần sau sẽ có kết quả."
“Không liên quan gì đến cậu ta.” Lắc lắc đầu, hiệu trưởng bỏ tám phong thư vào trong một cái hộp đen, sau đó đặt chiếc hộp lên bàn trong phòng họp: “Lần kiểm tra này có hai lớp phải đến tòa nhà đen."
"Hai lớp?!" Tất cả giáo viên sắc mặt đều thay đổi. Tòa nhà đen cực kỳ nguy hiểm, đừng nói là học sinh, ngay cả giáo viên đi vào cũng sợ không thể sống sót đi ra, điểm này người phụ trách lớp 4 Đan Nhãn cảm nhận rõ nhất.
"Tôi đã rất cố gắng để giúp mọi người rồi, nhưng thật đáng tiếc..." Hiệu trưởng chỉ vào hộp đen: "Bắt đầu bốc đi, ít nhất mọi người vẫn còn có thể lựa chọn."
Các giáo viên nhìn nhau, nhưng không ai đi đến.
Loại bốc thăm đơn giản này trực tiếp quyết định sự sống chết của học sinh cả một lớp và chính bản thân mình, đương nhiên phải cực kỳ thận trọng.
“Mọi người còn chờ cái gì nữa?” Ngữ khí của hiệu trưởng âm trầm. Ông ta không thích những người không nghe theo lời của mình.
"Haizzz, để tôi trước vậy." Đan Nhãn chẳng còn gì để mất, anh ta nhờ y tá cõng mình đến bên hộp đen, duỗi cánh tay duy nhất còn lại của mình ra: "Lớp tôi bây giờ chỉ còn năm đứa trẻ, nếu như tôi bốc trúng tòa nhà đen, có lẽ vẫn cần một lớp khác vào cùng với tôi."
Việc kiểm tra có liên quan đến vận mệnh của tất cả mọi người, ngay cả Diêm Lam không biết sợ hãi cũng trở nên căng thẳng. Cô ta không sợ chết, nhưng không muốn những đứa trẻ trong lớp của mình bị hiến tế đến tòa nhà đen.
Nhìn qua mọi người, Đan Nhãn mò lấy ra một phong thư. Anh ta mở nó ra trước mặt mọi người, bên trong là một thăm tre đỏ như máu.
"Máu đỏ! Là tòa nhà đỏ!" Đan Nhãn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Anh ta ngả người trên lưng y tá, như thể rất vui vì cuối cùng mình cũng có thể sống thêm một thời gian nữa.
Cất thăm tre màu đỏ đi, cuối cùng Đan Nhãn cũng lộ ra nụ cười trên mặt: "Thật ngại quá, mọi người, tôi đã lấy mất một chỗ trong tòa nhà đỏ của mọi người rồi."
“Trong tòa nhà đỏ cũng có chỗ rất nguy hiểm, anh đừng vui mừng quá sớm.” Mã Tỉnh hờ hững đáp lại một câu, ánh mắt của anh ta rất kinh khủng, cơ bắp trên cánh tay cũng vì căng thẳng mà vô thức căng lên.
“Đừng ồn ào nữa, trước khi trời tối phải bốc thăm xong.” Hiệu trưởng vẫn luôn quan sát các giáo viên trong phòng họp và nhìn biểu cảm của từng người khi bốc thăm.
Ánh mắt u ám quét qua các gương mặt, cuối cùng hiệu trưởng tập trung vào Hàn Phi. Cao Thành trước mắt tựa hồ cùng trước kia không giống nhau, nhưng lại không thể nói được ra là khác ở chỗ nào.
"Tôi thứ hai đi." Ảnh Diễm đứng dậy, biểu cảm vô cùng lạnh lùng, nhưng đồng tử khẽ run rẩy vẫn biểu lộ ra sự bất an trong lòng. Phải biết rằng tòa nhà đen chính là từ thay thế của cái chết.
Đưa tay vào trong hộp đen có thể cách ly cảm nhận, Ảnh Diễm lấy ra một phong thư. Anh ta mở nó ra, bên trong vẫn là thăm tre màu đỏ.
"Trường mầm non Tinh Thần khu B1? Trong số những tòa nhà đỏ được coi là độ khó tương đối thấp rồi." Nhìn chữ viết trên thăm tre màu đỏ, Ảnh Diễm lặng lẽ cất đi rồi trở lại chỗ ngồi.
Trong sáu phong thư còn lại thì có hai phong thư đều là thăm đen, giáo viên vẫn chưa bốc thăm thì ánh mắt ngưng trọng, càng không dám hành động hấp tấp.
Rất lâu sau không có ai nhúc nhích, Hàn Phi từ chỗ ngồi đứng dậy. Nhưng hắn còn chưa đi bốc, Vương Sơ Tình cách hộp đen gần nhất đã rời khỏi chỗ ngồi. Thầy giáo này đã đắn đo rất lâu, cuối cùng cũng phải đi bốc phong thư quyết định vận mệnh kia.
Bàn tay có chút lạnh lẽo đưa vào trong hộp đen. Tất cả các phương pháp cảm nhận với bên ngoài đều không có tác dụng, anh ta dừng lại khá lâu, dần dần cầm ra một phong thư.
Nhìn từ bên ngoài, phong thư này không khác gì với các phong thư khác.
Đôi tay hơi run rẩy xé rách phong thư, một thăm tre màu đen thuần túy rơi xuống bàn họp. Trên thăm tre nhỏ viết đầy những chữ ác độc, khí tức nguyền rủa kinh khủng đó sau khi rời khỏi hộp đen đã giải phóng ra bên ngoài.
"Tòa nhà đen khu C3 --- Bệnh viện tâm thần thứ ba Tân Hỗ!"
Vết sẹo trên mặt Vương Sơ Tình bắt đầu méo mó, đến sức lực để nhặt thăm tre lên cũng không có. Tòa nhà đen không phân mức độ khó dễ, bởi vì tất cả các tòa nhà đen đều cực kì nguy hiểm!
"Cầm lấy thăm tre của cậu và quay trở lại chỗ ngồi đi." Hiệu trưởng rất ghét Vương Sơ Tình, trong lời nói có một sự ghét bỏ không thể che giấu: "Hãy nghĩ về lý do tại sao trước đây cậu lại ở lại đây làm giáo viên, rồi xem lại bộ dạng hiện tại của cậu đi!"
Chậm rãi cúi đầu, Vương Sơ Tình nhặt thăm tre màu đen lên, không nói một lời quay trở lại chỗ ngồi. Gân trên cánh tay cầm thanh tre của anh ta nổi lên, sức mạnh của nhân cách vô thức bị kích hoạt.
Sau khi thấy Vương Sơ Tình bốc vào tòa nhà đen, các giáo viên còn lại vừa mừng lại vừa lo, bởi vì năm nay khác với những năm trước, trong số những thăm tre còn lại vẫn còn một thăm tre màu đen nữa.
So với các giáo viên, Hàn Phi trông thoải mái hơn rất nhiều, hắn không chút do dự đi tới hộp đen rồi tùy ý lấy ra một phong thư.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Hàn Phi, mở to hai mắt nhìn hắn xé phong thư.
Thăm tre màu trắng tinh rơi xuống mặt bàn, Hàn Phi cũng có chút kinh ngạc. Hắn ở trong thế giới ký ức điện thờ vẫn luôn rất may mắn. Lời chúc phúc may mắn của Phó Nghĩa lúc trước cho hắn, dường như đã cắm rễ vào linh hồn, có thể có tác dụng trong tất cả các thế giới ký ức điện thờ.
"Tòa nhà trắng khu C3 -- Siêu thị Good Friends."
Đều là khu C3, nhưng sự lựa chọn của Hàn Phi và Vương Sơ Tình lại giống như thiên đường và địa ngục.
Cầm thăm tre màu trắng, Hàn Phi cảm thấy hai má nóng bừng. Ánh mắt của mấy giáo viên kia giống như dao cứa vào hắn vậy, thậm chí đáy mắt của Vương Sơ Tình còn xuất hiện sát ý.
"Chủ nhiệm Quạ, kết quả bốc thăm có thể đổi được không?"
"Không được, trở về ngồi đi." Hiệu trưởng gõ bàn một cái, lại nhìn chằm chằm Hàn Phi mấy lần: "Cao Thành, giá trị ô nhiễm tinh thần của cậu hiện tại là bao nhiêu?"
"39, hiệu trưởng, tôi hiện tại đang cần gấp máu quỷ, nếu như chỗ anh có, tôi có thể trả bất cứ giá nào để trao đổi." Hàn Phi có kĩ năng diễn xuất bậc thầy, tất cả động tác và biểu cảm đều là hạ bút thành văn.
"Ô nhiễm tinh thần sẽ chỉ biến cậu thành một kẻ điên, nhưng nếu sử dụng quá nhiều máu quỷ sẽ trực tiếp giết chết cậu." Không để ý tới Hàn Phi, hiệu trưởng nhìn về phía giáo viên kế tiếp.
Bốc thăm vẫn đang tiếp tục diễn ra, mỗi phong thư đều là lời mời từ chỗ quỷ quái gửi đến, sau khi mở ra thì không thể thay đổi được nữa.
Vài phút trôi qua, bốc thăm kết thúc, thăm tre màu đen cuối cùng bị Mã Tỉnh người phụ trách lớp 3 bốc trúng.
"Bốc thăm kết thúc, trong hai ngày tới, mọi người phải bắt đầu cho các học sinh trong lớp bắt đầu huấn luyện có mục tiêu, cố gắng nâng cao xác suất sống sót." Đội mũ của mình lên, hiệu trưởng lạnh lùng nhìn các giáo viên trong phòng: "Đừng có giở tiểu xảo, tôi không hy vọng có bất kỳ vấn đề nào phát sinh trước kì kiểm tra nữa."
Xách chiếc vali, hiệu trưởng đi ra khỏi phòng họp, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần trở lại bình thường.
"Ầm!"
Mã Tỉnh không thể chịu nổi nữa một đấm hạ xuống bàn họp. Từ trong mắt kính mà anh ta đeo phát ra tiếng la hét, hai thân ảnh học sinh bị treo cổ hiện lên trên mặt kính: "Xác suất một phần tư? Làm sao tôi lại rút vào tòa nhà đen chứ?"
"Thầy Từ Huy đã bị hại, lớp 6 sẽ do tôi dẫn dắt, mọi người hãy trở về chuẩn bị thật tốt, cuộc họp kết thúc."
"Thật ra tôi rất muốn dùng thăm tre này để giao dịch với mọi người, nhưng hiệu trưởng lại không cho phép ở trong trường học." Hàn Phi dựa lưng vào ghế, thăm tre trắng chuyển động linh hoạt xoay tròn trên đầu ngón tay hắn. Hắn đã gần như là bảo các giáo viên khác rằng, hãy ra ngoài trường học giao dịch với hắn.
"Đúng vậy, dù sao thì cậu cũng sắp chết rồi, làm sao có thể đưa thứ hữu dụng nhất cho người không cần chúng nhất chứ." Sắc mặt Vương Sơ Tình rất tệ, anh ta không có bất kì tâm trạng nói đùa nào.
“Chúng ta đều ở khu C3, đến lúc đó tôi có thể đến giúp anh.” Hàn Phi cất thăm tre trắng vào trong túi, rồi “yếu ớt” trở về lớp 7.
"Mọi người im lặng." Đặt thăm trắng ở trên bàn, Hàn Phi nói chuyện vừa phát sinh ban nãy với mọi người.
Chờ sau khi mọi người đã hiểu rõ mọi chuyện, Hàn Phi đi đến bên cạnh chỗ học sinh số 2: "Theo em bây giờ nên làm như thế nào mới có thể giúp chúng ta có được lợi ích lớn nhất?"
"Thăm trắng hay thăm đen đều không quan trọng, kẻ thù lớn nhất của chúng ta bây giờ không phải tòa nhà đen, mà là trường học." Số 2 ngồi trên ghế, nhìn như học sinh ngoan, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại khá độc ác: “Em kiến nghị thầy nên dùng thăm trắng để trao đổi một số thứ mà bình thường không thể đánh đổi, chẳng hạn như lòng người và danh vọng.”
"Vậy theo em ai dễ tấn công hơn?"
"Hiện tại người cần thăm trắng nhất là thầy giáo Vương và thầy giáo Mã, nhưng tính cách của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau. Thầy giáo Mã sau khi vượt qua mức giá tâm lý, có lẽ sẽ lựa chọn giết chết thầy, cho nên thầy giáo Vương vẫn đáng tin cậy hơn." Số 2 gập quyển sách giáo khoa trên bàn lại: "Thầy à, nên làm thế nào thực ra trong lòng thầy đã rất rõ rồi, không cần hỏi em. Nếu như thầy muốn lấy chuyện này để kéo gần khoảng cách giữa chúng ta, vậy thì càng không cần thiết, tín nhiệm không phải chỉ có thể có được thông qua việc kéo quan hệ.”
“Đúng vậy, sao thầy lại như con nít thế, có được chút thành tích là đến khoe khoang.” Số 4 nói chuyện càng không khách khí: “Hơn nữa thành tích cũng là nhờ vào vận may mà thầy mới có được.”
"Mấy đứa nhãi ranh các em, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến các em phải bái phục." Hàn Phi cũng không tức giận. Thông qua đối thoại, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, những đứa trẻ này đã không còn chống đối hắn như lúc trước nữa. Số 4 lạnh lùng chán chường đã chủ động nói chuyện với hắn.
Tan học trước giờ, Hàn Phi trở về căn hộ của mình. Đợi đến khi trời tối, hắn lấy ba lô rời khỏi trường học.
Đêm nay hắn phải đến tòa nhà đỏ Thực Vị Các tìm máu quỷ, hoàn toàn giải trừ ô nhiễm tinh thần.
"Vương Sơ Tình đã nói cho mình biết vị trí của máu quỷ, nếu như mình đoán không sai, đêm nay anh ta cũng sẽ đến Thực Vị Các để hóng mình."
Buổi tối ra ngoài là một chuyện vô cùng nguy hiểm, Hàn Phi đội mũ lưỡi trai lên. Lấy 12 điểm tinh thần, hắn nhanh chóng di chuyển trong ngõ nhỏ.
Sau khi thảm họa phát sinh, Tân Hỗ được chia lại thành mười hai khu. Trong đó nguy hiểm nhất là khu A, nơi đó tồn tại một số lượng lớn các tòa nhà đen, tòa nhà quỷ và tòa nhà cấm, cách trường học cũng rất xa.
Hàn Phi mất hơn hai giờ mới có thể thành công tiến vào khu A. Nơi này không có bất kì dấu vết nào về sự sống của con người, là khu vực bị quỷ quái chiếm giữ hoàn toàn.
"Thế giới tầng sâu? Đây chính là kết quả của dung hợp hay sao?"
Chỉ để đến nơi này thôi, Hàn Phi đã phải sử dụng hai lần đồng xu vận mệnh, hiện tại chỉ số ô nhiễm tinh thần của hắn đã tăng lên 32.
"Trong tầm mắt bắt đầu xuất hiện bóng đen, mình phải nhanh chóng đến đó." Thu lại bản đồ, Hàn Phi nhìn về khu phố phía xa xa.
Những tòa nhà cao tầng đan dệt nên những chiếc lồng giam của chính loài người, thứ lóe lên trong đêm tối không còn là ánh đèn nê-ông nữa mà là những đốm lửa ma trơi và những con mắt tồn tại chưa biết.