Bên trong tòa nhà đỏ khủng khiếp nhất khu A của Tân Hỗ, Hàn Phi vậy mà lại mạo hiểm bị vô số quỷ quái phát hiện, muốn tiêu diệt vật nguyền rủa đang tỏa ra hận ý.
Đang đi cùng hắn, sắc mặt của Vương Sơ Tình trở nên xanh mét. Anh ta không thể ngờ được Hàn Phi lại đột nhiên nổi điên, làm ra chuyện như vậy.
Vương Sơ Tình muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn. Anh ta tận mắt chứng kiến toàn thân Hàn Phi tỏa ra sương đen, giống như một con quái vật chui ra khỏi vực sâu lao về phía bàn ăn.
Bàn ăn cực lớn giống như mặt hồ nước. Khi hai tay Hàn Phi tóm lấy những thông báo tìm người kia, nguyền rủa đáng sợ lan rộng trên hai cánh tay của hắn, âm thanh cảnh báo của hệ thống trong đầu không ngừng vang lên!
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã bị nguyền rủa, ô nhiễm tinh thần tăng lên 33!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã bị nguyền rủa sâu sắc, ô nhiễm tinh thần tăng lên 35!"
Nhân cách tham lam của Cao Thành bị kích hoạt toàn diện, mảnh vỡ trên gương quỷ bay tứ tung. Biết rõ mình không phải là đối thủ của đứa trẻ trong vật nguyền rủa kia, nhưng hắn vẫn không chút do dự muốn so tài với đối phương.
"Đó vốn dĩ không phải là tình yêu thuộc về anh, đánh cắp thứ không nên động vào, anh cũng giống như bố mẹ ruột của mình thôi, đều là những tên trộm đê hèn vô liêm sỉ."
Đứa trẻ trên thông báo tìm người mở miệng ra, giọng nói của nó dần dần truyền vào trong tâm trí của Hàn Phi.
Nghe thấy thanh âm này, sương đen trong vực sâu hoàn toàn sôi trào, bóng tối do nhân cách tham lam biểu hiện ra muốn mãnh liệt xé nát vật nguyền rủa. Bọn chúng va chạm với nhau trong tâm trí của Hàn Phi, nguyền rủa và lòng tham mang thế giới tinh thần của Hàn Phi ra làm chiến trường.
Ô nhiễm tinh thần tăng vọt, đại não của Hàn Phi tựa hồ như bị xé nát. Có điều khi bọn họ va chạm với nhau, có lượng lớn mảnh vụn ký ức rơi ra từ trên thông báo tìm người.
Đống thông báo tìm người bản thân chỉ là một thứ rất bình thường, chỉ là bởi vì bên trên có tồn tại ký ức của một tồn tại đặc biệt nào đó, nên mới trở thành vật nguyền rủa tỏa ra hận ý.
Nói ra cũng thật kỳ lạ, những ký ức rơi xuống từ trên thông báo tìm người biến thành những bông hoa tàn nhẫn màu đỏ tươi, bọn chúng nở rộ trong tâm trí của Hàn Phi, để lại những hình ảnh không thể xóa nhòa trong ký ức.
Đứa trẻ trong bức ảnh đen trắng dường như đã sống lại, nó là người duy nhất trong gia đình có đôi mắt bình thường.
Từ khi còn rất nhỏ nó đã phát hiện ra một chuyện, bố mẹ mù của mình vẫn thường lén lút xé bỏ những thông báo tìm người trên tường, bọn họ không thể nhìn thấy, nhưng vẫn luôn giả vờ rất nhiệt tình.
Sau khi gỡ bỏ thông báo tìm người, bọn họ cũng chưa bao giờ đi tìm đứa trẻ bị mất tích, chỉ vô cùng kiên nhẫn và nghiêm túc xé bỏ những thông báo đó, sau đó ném vào nhà vệ sinh.
Đứa trẻ có đôi mắt bình thường không thể hiểu những gì bố mẹ mù làm, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là bố mẹ của mình, lúc đó nó vẫn rất tin tưởng tất cả những gì đối phương nói, nên không vạch trần những gì bọn họ làm.
Hoa máu nở rộ trên vực sâu, nguyền rủa lan tràn khắp người, hận ý khắc cốt ghi tâm kia hóa thành những dòng chữ độc ác nhất, hằn lên trên bề mặt da của Hàn Phi.
Cũng là Hàn Phi có khả năng chống lại các loại nguyền rủa rất cao, nếu đổi lại là người khác thì đã sớm chết vô số lần rồi.
Thông qua biểu cảm chấn kinh của Vương Sơ Tình bên cạnh, có thể thấy khả năng kháng nguyền rủa của Hàn Phi đáng sợ đến như thế nào.
Có điều, nếu không có sự giúp đỡ của các lực lượng khác, Hàn Phi bị nguyền rủa xâm chiếm hoàn toàn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Khi nguyền rủa trong thông báo tìm người bao phủ từng tấc da thịt của Hàn Phi, con mắt giả có được từ Bệnh viện mắt thứ ba trong túi của hắn đã có sự thay đổi.
Dường như quỷ trong con ngươi bị kích thích, không cần hiến tế, chủ động hòa vào trong sương đen tỏa ra từ nhân cách tham lam. Trong tâm trí Hàn Phi xuất hiện mảnh vụn ký ức mới, chỉ có điều góc nhìn của những mảnh vụn ký ức này khác với góc nhìn của những mảnh vụn ký ức tìm người lúc trước.
Ký ức trên thông báo tìm người đến từ Cao Hưng, góc nhìn của những mảnh vụn ký ức gắn trên mắt giả đến từ Cao Thành.
Bên trong bệnh viện mắt thứ ba nhiều năm trước, Cao Thành và mẹ nuôi của mình ngồi nghỉ ngơi bên ngoài phòng bệnh cao cấp. Mẹ nuôi chăm sóc Cao Thành rất chu đáo, y tá cũng ngồi xổm bên cạnh ghi lại các dữ liệu khác nhau của mắt giả, bọn họ đang lên kế hoạch thực hiện ca phẫu thuật phục hồi thị lực lần thứ hai cho Cao Thành.
Phòng bệnh cao cấp ở tầng 2 được ánh sáng mặt trời chiếu rọi, ấm áp dễ chịu; nhưng khu bệnh bình thường ở tầng 1 thì lại chỉ có những mảng màu vụn vặt, đông đúc, hỗn loạn, không khí nồng nặc mùi hôi thối.
Những bệnh nhân đến rồi đi cầu xin các y tá bận rộn, ai nấy đều cau mày, mà trong đám đông có một đứa trẻ gầy guộc đang dắt tay bố mẹ mù của mình. Nó đứng giữa đám đông, có vẻ lạc lõng, lại có vẻ cô đơn bất lực.
Mẹ nuôi đã sắp xếp các bác sĩ và dịch vụ tốt nhất cho Cao Thành, đồng thời cố gắng hết sức để thực hiện ca phẫu thuật phục hồi thị lực cho đứa bé.
Cao Hưng và bố mẹ mù đến bệnh viện, bọn họ đã dành dụm tiền trong một thời gian dài, rồi mới hạ quyết tâm cùng bố mẹ đến kiểm tra một lần, xem có một cơ hội phục hồi thị lực hay không.
Những mảnh ký ức chồng chéo, đan xen, hai đứa trẻ nhìn nhau.
Một người có thể nhìn thấy, nhưng xung quanh lại là một vùng tối đen như mực.
Một người không thể nhìn thấy, nhưng được bao bọc bởi ánh sáng.
Đây chính là cảnh khi họ gặp nhau lần đầu tiên.
Xung đột gay gắt nhất nổ ra giữa vực sâu tham lam và nguyền rủa trên thông báo tìm người. Cả hai không quan tâm đến sự sống chết của Hàn Phi, chỉ muốn xé xác đối phương, xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại của đối phương, để mình trở thành người duy nhất còn lại.
Hoa song sinh nếu muốn nở rộ hoàn toàn, thì một bông trong số chúng sẽ cướp hết chất dinh dưỡng của bông hoa còn lại.
"Đừng phát điên nữa! Mau đi thôi!" Vương Sơ Tình này quả thực rất tốt. Đã đến bước đường nguy hiểm như thế này, mà anh ta cũng không bỏ rơi Hàn Phi một mình trốn thoát. Đương nhiên, cũng có thể là vì lá thăm trắng trong tay Hàn Phi.
Quỷ vẫn luôn ẩn chứa trong mắt giả và Cao Hưng cũng là kẻ thù không đội trời chung. Trận chiến lấy tâm trí Hàn Phi làm nơi giao chiến này, động tĩnh càng ngày càng lớn, những nguyền rủa dày đặc từ trên người hắn lan ra căn phòng riêng.
Bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, tiếng cười của trẻ con truyền đến từ đèn lồng đỏ, cánh cửa của những phòng riêng bị mở ra, những thực khách tham gia tiệc máu dường như cũng đang di chuyển về hướng này.
"Xong rồi! Lần này tôi đã bị cậu hại chết rồi!" Vương Sơ Tình từ phía sau móc ra một con dao quấn trong vải đen. Anh ta vừa đang định chặn cửa lại, thì tất cả dị thường trong tòa nhà lại đột nhiên biến mất.
Tiếng khóc, tiếng cười và tiếng bước chân dường như chưa từng xuất hiện, thời gian trong tòa nhà đỏ như ngừng trôi.
Trong bầu không khí vô cùng quỷ dị và sự im lặng đến đáng sợ, Vương Sơ Tình nắm chặt con dao trên tay, tiến gần về phía cửa. Nhưng anh ta còn chưa đi tới, một sức mạnh không thể tưởng tượng được đã đẩy mạnh cửa ra.
Trên cánh cửa phòng riêng mọc lên những bông hoa tươi, những bông hoa này lại rất nhanh đã héo úa, cùng với cánh cửa phòng riêng hóa thành tro bụi.
Một thân ảnh tiến vào phòng riêng, Vương Sơ Tình không thể nhìn rõ đối phương, mắt của anh ta dường như không thể bắt được con quỷ đó.
Một luồng hơi ấm nhàn nhạt phả lên vai Hàn Phi, vực sâu tham lam sôi sục trong lòng cùng với hận ý vô tận trên thông báo tìm người dần dần bắt đầu lắng xuống. Bọn họ giống như những đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, lại giống như tảng băng dưới ánh mặt trời ấm áp, cái lạnh lẽo và nỗi đau dần dần tan biến.
"Mẹ?"
Chờ khi Hàn Phi tỉnh lại, thông báo tìm người trên bàn ăn đã bị lấy đi, nguyền rủa hận ý trong cơ thể hắn cũng bị giải trừ, chỉ là dường như vẫn còn có người ở trong vực sâu tham lam cố gắng giữ lại, nhưng cuối cùng không bắt được gì.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công chống chọi được với nguyền rủa ký ức của Cao Hưng! Khả năng chống lại nguyền rủa ký ức tăng 20%! Khả năng chống lại tất cả các loại nguyền rủa tăng 5%!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Tiệc máu đã kết thúc! Bạn đã thành công sống sót đến cuối bữa tiệc, hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ! Nhận được nhiều phần thưởng kinh nghiệm! Nhận được một lần cơ hội mở ô vật phẩm!"
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Chỉ số ô nhiễm tinh thần của bạn đã đạt tới 40! Ở bên bờ vực suy sụp tinh thần!"
Nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng Hàn Phi vẫn không cảm thấy vui vẻ chút nào, cảm xúc của hắn hoàn toàn bị vực sâu tham lam ảnh hưởng. Tất cả cảm xúc tốt đẹp tích cực đều bị nuốt chửng, nếu không thể thoát ra càng sớm càng tốt, rất có thể hắn sẽ từ từ rơi vào vực sâu tham lam.
"Toi rồi, còn tồi tệ hơn trước nữa."
Nằm trên mặt đất, Hàn Phi giống như một đứa trẻ bị bố mẹ ruột bỏ rơi, nhìn bọn họ rời đi, lựa chọn một người khác.
Nỗi đau bị bỏ rơi đó như đâm vào tim, mỗi khi hít thở, toàn thân lại run lên khó chịu, sống trở thành một cực hình.
"Để tôi chết đi."
"Cậu chết cái lông ấy! Đừng phát bệnh nữa!" Cõng Hàn Phi lên, Vương Sơ Tình lao ra khỏi phòng riêng. Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến đấu sống chết, nhưng bên trong đại sảnh lại không có một ai, tất cả những chiếc đèn lồng đỏ cũng đều tắt hết: "Vừa rồi xuất hiện chính là quỷ mẫu sao? Tất cả quỷ quái đều nhường đường trốn tránh?"
Nhìn lại Hàn Phi đang sống dở chết dở, Vương Sơ Tình nghiến răng nghiến lợi: "Cậu hãy ghi nhớ thỏa thuận giữa chúng ta đấy!"
Truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo, Vương Sơ Tình cõng Hàn Phi lao vào bếp sau, nơi người ngoài bị nghiêm cấm đến gần, hiện tại không có quỷ quái nào trong đó.
"Cơ hội tốt!"
Tách mặt sàn ra, Vương Sơ Tình mở tủ đông giấu dưới tầng hầm, trong đó có những nguyên liệu đặc biệt được chuẩn bị riêng cho quỷ mẫu.
Ngoài máu quỷ có thể trung hòa ô nhiễm tinh thần ra, còn có tim của oán niệm và một số thứ khác được đoạt ra từ trên người quỷ quái.
"Lời đồn đại là thật, quỷ mẫu thích ăn quỷ, nếm thử đủ các loại quỷ!"
Trong những tòa nhà đỏ bình thường không thể có được những thứ như vậy, nhưng Vương Sơ Tình này cũng không tham lam. Anh ta biết nếu lấy quá nhiều thì chính mình cũng không giữ được.
Sau khi lấy đi một quả tim của oán niệm và đủ máu quỷ cho Hàn Phi, anh ta chạy như điên về phía cửa.
Sau khi chạy đi thật xa, Vương Sơ Tình mới dám quay đầu nhìn lại. Chiếc đèn lồng màu đỏ trong Thực Vị Các không biết từ lúc nào lại được thắp sáng, một người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp màu máu đuổi theo đến cửa, nó đã ghi nhớ bóng dáng của Vương Sơ Tình và Hàn Phi.
"Tim của oán niệm và máu quỷ đối với những quỷ quái khác cũng là đồ tốt, đêm nay rất khó thuận lợi trở lại trường học rồi."
Với vẻ mặt khổ sở, Vương Sơ Tình không biết nên nói Hàn Phi may mắn hay là xui xẻo nữa.
Cắm đầu bước nhanh qua các con phố, để đưa Hàn Phi trở về thuận lợi, Vương Sơ Tình cũng đã phải trả giá rất đắt. Anh ta đã sử dụng nhân cách của mình quá tải, nhiều lần muốn từ bỏ Hàn Phi giữa chừng, nhưng cuối cùng anh ta vẫn có chút không nhẫn tâm.
Ẩn ẩn nấp nấp, đến nửa đêm sau Vương Sơ Tình cuối cùng cũng đưa được Hàn Phi trở lại trường học. Anh ta ném hắn vào phòng y tế, còn mình thì tranh thủ thời gian lục tìm các loại thuốc, để ngăn chặn nguyền rủa xâm nhập vào cơ thể.
"Sống để bị tra tấn giày vò, tại sao còn phải sống?" Tiêu cực đau khổ tuyệt vọng, những cảm xúc này chạy lung tung một cách mất kiểm soát trong tâm trí của Hàn Phi, hắn căn bản không thể khống chế được chính mình.
Trong tình trạng ô nhiễm tinh thần cao độ, linh hồn của hắn đã bị nhiễm bệnh.
"Sau khi tiếng cười điên cuồng rời đi, hình như mình đã trở nên yếu đuối hơn rất nhiều, chẳng lẽ mình chỉ là hàng giả thôi sao?"
"Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì nữa, nhưng chỉ số ô nhiễm tinh thần trên 30 mà vẫn có thể nói chuyện bình thường, tôi cũng chỉ thấy có mình cậu!" Vương Sơ Tình mở nắp lọ đựng máu quỷ ra: "Uống lượng lớn máu quỷ sẽ phá hủy chức năng của cơ thể, tương đương với tự sát, tôi cũng không biết giới hạn chịu đựng của cậu đến đâu. Nếu như cậu cảm thấy không thoải mái, nhớ bảo tôi dừng tay lại."
Đổ máu quỷ vào miệng của Hàn Phi, Vương Sơ Tình nhận thấy nhiệt độ cơ thể của hắn đang giảm xuống nhanh chóng. Anh ta muốn dừng lại, nhưng ai ngờ hắn lại tự mình giật lấy cái lọ, tiếp tục uống.
"Này! Dừng lại! Dừng lại ngay! Quỷ cũng không dám uống như vậy đâu!"
Dạ dày được luyện tập bởi các thức ăn của Từ Cầm đã có tác dụng quan trọng, Hàn Phi lởn vởn trên bờ vực của cái chết, cho đến khi máu quỷ bị hắn uống hết.
Nhiệt độ cơ thể vẫn đang giảm xuống, tim đập càng lúc càng chậm, Hàn Phi cảm giác mình không giống một con người, mà càng giống một con quỷ mới sinh.
"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Chỉ số ô nhiễm tinh thần của bạn đã giảm xuống..."
Vực sâu tham lam trong tâm trí bị máu quỷ gột rửa hết lần này đến lần khác, lượng lớn tạp chất kí ức và cảm xúc tiêu cực đều bị máu quỷ tiêu hóa, ánh mắt của Hàn Phi dần dần có tiêu điểm.
“Cậu còn chưa chết sao?” Nhìn cái lọ rỗng không, Vương Sơ Tình cảm thấy hơi khó hiểu.
"Có thịt không? Tôi cần thanh trừ ô nhiễm tinh thần, nhưng tình trạng cơ thể của tôi đang càng ngày càng kém." Lúc này Hàn Phi cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào thiên phú nghề nghiệp của đồ tể nửa đêm để khôi phục cơ thể của Cao Thành này.
“Tôi đưa cậu đến nhà ăn.” Giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, Vương Sơ Tình bí mật cõng Hàn Phi đến nhà ăn, mở bếp lấy thịt trong kho ra: “Ăn thịt chín có thể chữa trị tổn thương do máu quỷ mang đến à?"
Anh ta nhìn Hàn Phi ăn ngấu nghiến, những miếng thịt kia giống như không cần tiêu hóa mà trực tiếp biến mất trong bụng hắn vậy.
"Chưa đủ! Tôi vẫn còn rất đói!" Hàn Phi đã có thể cử động cơ thể rồi, hắn mở cửa tủ lạnh ra, đặt đủ các loại thịt lên bếp nướng.
Ăn hết số thịt dành cho cả một lớp, nhiệt độ cơ thể của Hàn Phi mới bắt đầu tăng lên. Hắn mở bảng thuộc tính ra nhìn một chút, chỉ số ô nhiễm tinh thần của mình đã giảm xuống 20.
"Uống máu quỷ, ăn thịt chín, hình như mình đã tìm ra được biện pháp chữa trị rồi, như vậy thì có thể sử dụng nhân cách tham lam một cách vô hạn."
Chuyện xảy ra đêm nay đối với Hàn Phi có ảnh hưởng rất lớn, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in cảm giác khi cánh tay đó đặt lên vai mình: “Đó chính là mẹ sao? Cảm xúc của Cao Thành đang ảnh hưởng đến mình, đến mình cũng muốn đến gần bà ấy.”