Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 830 - Chương 830: Trao Đổi Với Quỷ Quái

Chương 830: Trao đổi với quỷ quái Chương 830: Trao đổi với quỷ quái

Sự xuất hiện của quỷ mẫu đã chạm đến linh hồn của Hàn Phi. Bản thân hắn không hiểu nhiều về tình yêu của bố mẹ, chỉ là trong thế giới kí ức của điện thờ, thông qua quá khứ của Gương Thần và Phó Sinh, mà cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc đến từ bố mẹ.

"Quỷ mẫu ăn quỷ, bà ấy trông thì có vẻ đứng về phía Cao Hưng, nhưng đêm qua lại không hề làm hại đến Cao Thành và mình. Có lẽ trong lòng bà ấy, Cao Thành và Cao Hưng đều là con trai của mình."

Khi vực sâu tham lam va chạm với nguyền rủa trên thông báo tìm người, Hàn Phi đã nhìn thấy những mảnh ký ức của Cao Thành và Cao Hưng. Trong lòng cả hai người, quỷ mẫu đều là một người cực kỳ dịu dàng.

"Những tín đồ áo đen xuất hiện cùng quỷ mẫu kia, hình như toàn bộ đều là người sống. Cảm giác như quỷ mẫu đứng về bên phía con người, bà ấy đang dùng phương thức của mình để cố hết sức giúp đỡ kẻ yếu."

Hàn Phi muốn tiếp xúc nhiều hơn với quỷ mẫu, bà ấy sẽ là chìa khóa để hắn hiểu về thế giới này.

Sau khi nuốt xong miếng thịt cuối cùng, trạng thái của Hàn Phi hiển nhiên tốt lên rất nhiều, nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường, 22 điểm ô nhiễm tinh thần đối với hắn mà nói đã là phạm vi có thể chấp nhận được.

"Lão Vương, tôi thật không ngờ anh lại thú vị như vậy." Hàn Phi dựa vào bàn ăn nhìn Vương Sơ Tình, mọi người chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, ai ngờ đối phương lại liều cả tính mạng của mình để mang hắn từ Thực Vị Các trở lại trường học.

“Tôi chỉ muốn hoàn thành giao dịch với cậu.” Lạnh lùng đáp lại một câu, Vương Sơ Tình giữ khoảng cách ba mét với Hàn Phi, trong mắt tràn đầy cảnh giác.

"Chúng ta ở lại trường học, sẽ vĩnh viễn phải đối mặt với vấn đề bốc thăm trúng thưởng này. Anh có hứng thú cùng tôi làm chuyện đại sự không? Sau khi thành công, thì có thể giải quyết triệt để vấn đề an toàn cho học sinh lớp anh rồi." Hàn Phi giống như một con quỷ đi mê hoặc người sống, giọng nói của hắn đã làm xáo trộn tâm trí của Vương Sơ Tình.

"Cậu không phải chuẩn bị nổi loạn chống lại trường học đấy chứ?"

"Tôi chỉ có thể nói với anh rằng, người phụ trách lớp 1 Diêm Lam đã tham gia." Giọng nói của Hàn Phi rất thấp, nhưng cũng đủ để Vương Sơ Tình nghe thấy: "Bộ dạng cái chết của Từ Huy hẳn là anh cũng đã nhìn thấy rồi phải không? Anh ta là bị một quyền đấm xuyên lồng ngực, trong trường học còn ai có thể làm được chuyện đó nữa?"

"Hiệu trưởng ở đây, mấy người vĩnh viễn sẽ không bao giờ thành công." Vương Sơ Tình lạnh lùng trả lời.

“Cũng có nghĩa là, nếu như hiệu trưởng chết, thì anh sẽ gia nhập cùng chúng tôi?” Trong mắt Hàn Phi đang bùng cháy dã tâm thôn phệ mọi thứ.

"Tôi chưa từng nói như vậy đâu đấy!" Sợ đến toát mồ hôi lạnh, Vương Sơ Tình cảm thấy Hàn Phi đúng là một tên điên.

"Nhưng biểu cảm của anh đã bán đứng anh rồi." Hàn Phi lấy thăm trắng ra: "Tôi bốc được thăm trắng mà còn chuẩn bị phản kháng, còn các anh bốc được thăm đen, chẳng lẽ vẫn còn muốn phục tùng?"

“Đây là chuyện ngoài giao dịch.” Ánh mắt của Vương Sơ Tình hơi dao động. Nhìn chằm chằm thăm trắng trong tay Hàn Phi, hai hàng lông mày của anh ta nhíu lại với nhau.

Giao dịch với ma quỷ là một chuyện vô cùng nguy hiểm, anh ta mím mím đôi môi nứt nẻ, cuối cùng nhanh chóng bỏ đi mà không nói lời nào nữa.

"Thầy giáo Vương đã cứu mình một mạng, mình phải báo đáp anh ta như thế nào? Dẫn anh ta vào con đường đúng đắn chứ?"

Mang thái độ làm việc phi tang hủy dấu vết của mình ra, Hàn Phi phục hồi lại nguyên trạng tất cả mọi thứ trong nhà bếp. Hắn thu dọn sạch sẽ tất cả manh mối, rồi lẳng lặng trở về căn hộ của mình.

Chung cư của giáo viên rất lớn, có điều giáo viên lựa chọn ở đây vào ban đêm rất ít. Mỗi người đều có nhà kho bí mật của riêng mình ở bên ngoài trường học, ở nơi đó mới có thể ngủ một cách ngon lành.

Đẩy cánh cửa không khóa ra, Hàn Phi hơi nheo mắt lại. Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức âm hàn ác độc.

Ngước đầu nhìn lên, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa trong nhà.

"Chỉ số ô nhiễm tinh thần đã đến 39, cậu còn dám ra ngoài sao? Cậu không sợ chết ở bên ngoài à?" Quay đầu lại, người đàn ông trên ghế sô pha không có ý tốt nhìn Hàn Phi.

“Mã Tỉnh?” Hàn Phi không ngờ người phụ trách lớp 3 Mã Tỉnh lại xuất hiện trong căn hộ của mình. Có điều rất nhanh hắn đã phản ứng lại, Mã Tỉnh và Vương Sơ Tình đều bốc phải thăm đen. Nếu như không muốn chính mình phải tiến vào tòa nhà chết chóc, vậy thì lựa chọn tốt nhất của bọn họ là tìm Hàn Phi người dễ bắt nạt nhất để trao đổi.

“Nguyên nhân tôi tới đây chắc cậu cũng đã rõ.” Đẩy kính mắt lên, Mã Tỉnh lấy ra thăm đen từ trong túi áo: “Dù sao thì cậu cũng không sống được bao lâu nữa, chi bằng đưa thăm trắng cho tôi, học sinh trong lớp cậu tôi sẽ giúp chăm nom."

"Anh cho rằng tôi là loại người có thể vì học sinh trong lớp mà không quan tâm đến sống chết của mình sao?" Trên mặt Hàn Phi lộ ra một nụ cười hiền hòa. Hắn thuận tay đóng cửa lại, động tác nhỏ này đã khiến đồng tử của Mã Tỉnh co rút lại.

Thông thường mà nói, người đang ở thế yếu đuối tuyệt đối sẽ không nhốt mình trong một không gian kín. Hàn Phi dám đóng cửa chứng tỏ hắn có tự tin nhất định, hoặc là nói hắn đã sớm biết Mã Tỉnh sẽ tới.

"Vương Sơ Tình đã tìm tôi trước rồi, nếu anh muốn trao đổi, vậy thì hãy lấy con bài thương lượng của anh ra." Hàn Phi ngồi đối diện với Mã Tỉnh, đồng xu vận mệnh nhảy múa trên đầu ngón tay của hắn.

“Con bài thương lượng của tôi cậu sẽ không thể từ chối.” Mã Tỉnh lấy từ trong túi ra một túi tài liệu nhàu nát, lớp da ố vàng loang lổ vết máu và dấu tay màu đen: “Bên trong này có chứa những việc cậu đã làm trước đây.”

Đổ thứ bên trong túi hồ sơ ra, Hàn Phi nhìn thấy những bức ảnh và hóa đơn được ghép lại với nhau.

Những thứ này ghi lại một cách chi tiết Cao Thành đã hiến tế người sống và giao dịch với quỷ quái như thế nào.

Trong đó một bức ảnh chụp rất rõ bộ dạng của Cao Thành sau khi trao đổi với quỷ quái xong. Gã đã ăn thịt lệ quỷ khác, trông gã thậm chí còn đáng sợ hơn cả quỷ.

"Đây là cái gì?"

"Đừng có giả ngu nữa, cậu hiến tế người sống cho Âm Thương, để y giúp cậu thôn phệ quỷ quái, từ đó có được một số năng lực của quỷ, cậu thật sự cho rằng mình làm việc rất kín kẽ hay sao?" Mã Tỉnh chỉ vào một trong những bức ảnh: "Tôi chính là trốn thoát từ nhà tù ở thành phố cổ ra. Tất cả các tù nhân trong nhà tù đó đã bị lòng tham của cậu nuốt chửng, cậu đã đem linh hồn của những người sống đó cho quỷ!"

"Anh nói như vậy tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi." Nụ cười của Hàn Phi không thay đổi: "Bọn họ vốn dĩ là có tội, vốn dĩ là đáng chết, tôi chỉ hiến tế những kẻ có tội mà thôi."

"Những người dân xung quanh trường học sẽ tin lời của cậu chắc? Bọn họ sẽ trói một người yếu ớt như cậu vào đống lửa và thiêu chết! Hiệu trưởng cũng nghiêm cấm giáo viên có liên hệ riêng tư với quỷ quái, một khi bị phát hiện, sẽ ngay lập tức hủy đi nhân cách của cậu, biến cậu thành một mẫu vật sống." Ngồi vắt chân, Mã Tỉnh nghĩ rằng mình đã nắm chắc phần thắng: "Cậu đã phạm phải một điều cấm kỵ không thể tha thứ. Bây giờ cách kì kiểm tra vẫn còn thời gian hai ngày, hy vọng cậu có thể suy nghĩ cho kĩ."

“Uy hiếp tôi?” Hàn Phi tung đồng xu vận mệnh ra: “Anh không sợ mình cũng sẽ bị tôi hiến tế cho quỷ quái à?”

"Cậu có thể thử xem."

Căn phòng trong chung cư im lặng chết chóc, bóng tối dường như đang ăn mòn lòng người. Cả Hàn Phi và Mã Tỉnh dường như đều đang cân nhắc có nên động thủ hay không, bầu không khí trong phòng khách vô cùng ngột ngạt.

"Hãy suy nghĩ cho kỹ đi, đêm trước ngày kiểm tra cho tôi đáp án, đến lúc đó tôi sẽ còn tặng cho cậu một lọ máu quỷ nữa, giúp cậu thanh tẩy ô nhiễm tinh thần."

Cuối cùng vẫn là Mã Tỉnh không chịu nổi. Sau khi nói xong câu này, đến ảnh chụp trên bàn anh ta cũng không thu lại mà đi thẳng luôn.

Nụ cười trên khóe miệng dần dần biến mất, sát khí trong mắt Hàn Phi càng nồng đậm, hắn cầm một tấm ảnh lên nhìn: "Âm Thương là cái gì? Bên trong nhật ký của Cao Thành hình như không có nội dung liên quan đến nó."

Tòa nhà trong bức ảnh nằm giữa khu B và khu C, cách trường học cũng không xa. Sau khi do dự một lát, Hàn Phi đốt toàn bộ ảnh đi, lần nữa hắn lại xách ba lô rời khỏi trường học.

Tất cả nhận thức của Hàn Phi về thế giới này đều đến từ trường học và nhật ký của Cao Thành, nhưng thế giới này không hề đơn giản như vậy.

Hắn lăn lộn trong thế giới tầng sâu lâu như vậy nên biết rất rõ, không phải tất cả quỷ quái đều bị những cảm xúc tiêu cực và chấp niệm chiếm giữ. Vẫn còn một số lượng rất nhỏ quỷ duy trì được lý trí, bọn chúng được gọi là người quản lý trong thế giới tầng sâu.

Hàn Phi đã khôi phục lại cơ thể nên lá gan cũng lớn hơn nhiều. Tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng trước khi trời sáng, hắn đến tòa nhà hiển thị trong bức ảnh -- Hiệu thuốc An Khang.

"Hiệu thuốc này hình như mình đã từng nhìn thấy ở Tân Hỗ, là một chuỗi hiệu thuốc trực thuộc của Vĩnh Sinh Pharmaceutical, ngành nghề kinh doanh rất rộng." Nhìn biển hiệu quen thuộc, Hàn Phi không khỏi nghi ngờ: "Không biết về Vĩnh Sinh Pharmaceutical và Deep Space Technology sẽ ở hình thức nào xuất hiện trong điện thờ ký ức này? Có lẽ bọn chúng đã trở thành lịch sử rồi."

Cửa trước của hiệu thuốc bị khóa, nhìn từ bên ngoài cả tòa nhà dường như đã bị bỏ hoang từ lâu. Nhưng điều khiến Hàn Phi kinh ngạc là, vừa tới gần, ổ khóa lớn trên cửa chính giữa đã rỉ sét bắt đầu rơi xuống, một nhãn cầu từ từ mở ra.

Nó liếc nhìn Hàn Phi từ trên xuống dưới, sau đó ổ khóa lớn rơi ra, một cánh tay nhợt nhạt đầy lỗ kim nhô ra từ khe cửa.

"Âm Thương?"

Cánh tay không ngừng duỗi ra, cuối cùng đụng phải mặt Hàn Phi. Nhẫn nhịn sự khó chịu, hắn không phản kháng lại.

Vài giây sau, cánh tay đó nắm lấy vai Hàn Phi, kéo hắn vào trong nhà như kéo một chiếc dây thừng.

Chờ khi Hàn Phi tiến vào trong hiệu thuốc, cửa sắt lần nữa đóng lại, hắn bị nhốt ở trong nhà.

"Người đâu?"

Giá hàng bày các loại thuốc bị đẩy đổ, đủ các loại thuốc vương vãi khắp sàn nhà. Có loại dùng để trị chứng ám ảnh sợ quỷ, có loại dùng để giảm bớt các loại rối loạn tâm lý, có loại dùng để chữa những bệnh mà Hàn Phi chưa từng nghe nói qua.

"Loại thuốc này hình như giống hệt với thuốc mình lấy từ phòng y tế." Cầm lấy một lọ thuốc, Hàn Phi đang định xem thử thì nhiệt độ trong phòng đột nhiên bắt đầu giảm xuống. Phía sau lưng có một bóng đen to lớn đang không ngừng mở rộng, giống như một con bạch tuộc khổng lồ sống dưới đáy biển sâu đang há cái miệng đầy răng nanh về phía hắn.

Nắm chặt đồng xu, Hàn Phi quay đầu lại nhìn. Chiếc áo bào đen rách nát đang tung bay trong không khí, mười hai cánh tay mảnh khảnh tái nhợt từ dưới áo đen nhô ra, mỗi cánh tay đều có khảm một con mắt trong lòng bàn tay.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện quỷ quái đặc biệt -- Âm Thương, kích hoạt thành công nhiệm vụ điện thờ ngẫu nhiên -- giao dịch."

"Yêu cầu nhiệm vụ: Hoàn thành một lần giao dịch với Âm Thương."

Nghe được nhắc nhở của hệ thống, trái tim đang treo lơ lửng của Hàn Phi đã rơi lại vào trong bụng. Có nhiều loại dấu hiệu cho thấy Cao Thành và Âm Thương quen biết nhau, đối phương có xác suất sẽ không ra tay với gã.

Sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi nắm lấy một tay của Âm Thương.

Ngón tay tái nhợt rõ ràng là dùng thuốc quá liều móc lấy da thịt của Hàn Phi. Đau đớn và tham lam không thể khống chế tràn vào ý thức của hắn.

Con quái vật kia không có ý định làm hại Hàn Phi, chiếc áo bào đen trên ngực nó từ từ vạch lên. Nó dùng hai cánh tay túm lấy một cái đầu khô héo của con người từ dưới chiếc áo choàng đen.

Cái đầu lâu toát ra mùi thuốc nồng nặc vươn ra trước mặt Hàn Phi. Cái miệng của đầu người dần dần méo mó, sau đó truyền ra âm thanh khàn khàn: "Thành, lần này cậu mang đến cho tôi cái gì?"

Giọng nói là được phát ra từ trong đầu người, Âm Thương dường như vẫn luôn dùng cách này để giao tiếp với Cao Thành.

"Ở chỗ các anh có sản phẩm gì mới không? Hay là cho tôi xem bảng giá trước đi?" Hàn Phi không thể đoán ra thực lực của Âm Thương, hắn đang do dự giữa cướp và bán.

“Nhắm mắt lại đi.” Âm Thương kéo Hàn Phi vào trong áo bào đen. Sau khi trải qua quá trình không trọng lực ngắn ngủi, nó mang Hàn Phi xuống dưới lòng đất của hiệu thuốc.

"Trong năm gian phòng này nhốt đều là hàng mới." Âm Thương kéo theo cái đầu lâu kia lơ lửng sau lưng Hàn Phi: "Trong gian phòng thứ nhất có giam chấp niệm của một đứa trẻ, nó rất ham chơi, cậu chỉ cần chịu chơi với nó mỗi ngày một giờ là được, nó sẽ không cắn lại cậu. Hiến tế cho tôi hai người lớn, là có thể mang nó đi."

Thông qua mắt mèo trên cửa, Hàn Phi có thể nhìn thấy con quỷ bị nhốt trong phòng. Âm Thương này giống như một chủ nô, coi quỷ như hàng hóa đem đi bán.

Sau khi đi qua cánh cửa của mỗi gian phòng, Hàn Phi vốn không có ý định giao dịch cùng với Âm Thương, ai ngờ nhắc nhở của hệ thống lại đột nhiên vang lên.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện oán niệm đặc biệt — Đố kỵ."

"Đố kỵ (oán niệm loại có thể trưởng thành): Thể tập hợp đố kỵ căm hận mới hình thành, nuôi dưỡng nó bằng nguyền rủa và cảm xúc tiêu cực có thể khiến nó trưởng thành nhanh chóng, quỷ quái này có xác suất cắn lại cực kỳ cao!"

Từ Cầm là thể tập hợp nguyền rủa, Đố Kỵ này là thể tập hợp của đố kỵ căm hận mới ra đời, Hàn Phi cảm thấy thứ này có tiềm năng rất lớn: "Tôi muốn mua con quỷ này, ra giá đi."

"Tôi cần cậu mang đến mười học sinh."

"Không thể nào." Hàn Phi không chút nghĩ ngợi gì đã từ chối.

"Thành, học sinh trong trường học là dùng để hiến tế, chỉ là tôi muốn cậu mang những đứa trẻ hiến tế cho tòa nhà đen bí mật đến cho tôi, cái này hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của cậu."

"Học sinh thì tuyệt đối không được, nhưng tôi có thể mang đến một giáo viên cho anh." Trong đầu Hàn Phi hiện lên khuôn mặt cười của Mã Tỉnh, người phụ trách lớp học uy hiếp hắn, hình như có một khuôn mặt tế phẩm.

Bình Luận (0)
Comment