"Giáo viên?"
"Đúng, còn nữa, anh ta đang bí mật điều tra tôi, đã phát hiện ra chuyện giao dịch giữa chúng ta, còn chuẩn bị sẽ nói những chuyện này với hiệu trưởng và tòa nhà đen." Những điều Hàn Phi nói là sự thật, nếu như Mã Tỉnh không đe dọa hắn bằng những bức ảnh, hắn vẫn còn chưa biết đến sự tồn tại của Âm Thương.
"Học sinh và giáo viên là tế phẩm khác nhau, tác dụng cũng không giống nhau..." Đầu lâu trong tay Âm Thương ở trước mặt Hàn Phi gần như sắp dính vào tóc của hắn: "Có điều nếu như anh ta đã biết chuyện giao dịch của chúng ta, vậy thì tuyệt đối không thể giữ lại anh ta nữa.”
"Tôi sẽ nhanh chóng mang anh ta đến." Hàn Phi đẩy đầu lâu ra: "Trường học đào tạo ra một giáo viên phải tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, dùng anh ta chỉ để đổi lấy một oán niệm nhỏ bé, thương vụ này anh đúng là hời to rồi."
Nghe thấy Hàn Phi nói như vậy, cái đầu kia vậy mà lại lộ ra vẻ suy tư, hồi lâu sau mới động đậy môi: "Cậu tế sống vị giáo viên kia cho tôi, tôi sẽ tặng cho cậu một chút tin tức liên quan đến tòa nhà quỷ."
Cánh tay trắng bệch từ dưới áo bào đen lấy ra mấy vật nguyền rủa bị hư hỏng nặng, Âm Thương ném chúng tới trước mặt Hàn Phi: "Nhứng thứ mà trước đây cậu muốn tôi tìm đã tìm được một số rồi. Những vật nguyền rủa này đều là được mang ra từ Bệnh viện mắt thứ ba và thủy cung Biển Sâu, có điều chấp niệm kí hồn bên trên đã tiêu tán, bọn chúng biết đâu có thể mang đến một số trợ giúp cho cậu."
Hàn Phi không ngờ Âm Thương lại thẳng thắn như vậy. Hắn chỉ là thuận miệng nói ra, ai ngờ y lại coi là thật.
"Vé vào thủy cung? Hồ sơ bệnh án?" Khi Hàn Phi chạm vào những thứ này, vực sâu tham lam trong tâm trí lại bắt đầu khuấy động, bóng tối lại âm thầm hiện lên, Âm Thương cũng rất hiểu chuyện lui về phía sau mấy bước.
Tung đồng xu vận mệnh lên, trong tâm trí Hàn Phi nổi lên sương đen. Hắn thôn phệ những vật nguyền rủa kia, mảnh vụn ký ức vụn vặt trên đó lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí của hắn.
Sóng máu cuồn cuộn, tờ bệnh án bị xé thành từng mảnh, hóa thành một buổi sáng nhợt nhạt.
Cậu bé Cao Thành đã hoàn thành giai đoạn điều trị đầu tiên, bác sĩ thông báo cho cậu một tin xấu rằng thị lực của cậu tạm thời không thể phục hồi hoàn toàn, có thể nhìn thấy những mảng màu đơn giản đã là cực hạn rồi.
Mẹ và bác sĩ tiếp tục thảo luận về nhiều khả năng khác nhau, nhưng bác sĩ chỉ lắc đầu.
Cùng lúc đó, người bố mẹ mù đuổi Cao Hưng ra khỏi phòng khám, vị bác sĩ lớn tuổi đóng cửa lại, lấy ra một bản hợp đồng, nhỏ giọng bàn bạc gì đó với người bố mẹ mù.
Vị bác sĩ lớn tuổi đó dường như muốn mua đôi mắt của Cao Hưng, ông ta muốn dùng đôi mắt của nó để thử một ca phẫu thuật mới cho Cao Thành.
Bố mẹ mù có cuộc sống vô cùng khó khăn, nghe thấy báo giá của đối phương, đó là một con số mà cả đời bọn họ cũng không kiếm được. Hai vợ chồng ngồi trên ghế, không nghi ngờ gì bọn họ đã có chút động lòng.
Sau một hồi im lặng, bố mẹ mù nhận lấy hợp đồng, rồi dùng lực xé vụn nó ra, ném những mảnh vụn vào mặt người bác sĩ.
Bọn họ không có tiền để chữa khỏi mắt, cũng đánh mất cơ hội cuối cùng.
Bước ra khỏi phòng khám, bố mẹ mù khẽ gọi cái tên Cao Hưng.
Ánh nắng nhợt nhạt chiếu vào tầng hai của bệnh viện, lúc này Cao Hưng với đôi mắt sáng ngời, đang cùng Cao Thành với đôi mắt đục ngầu ngồi song song trên chiếc ghế dài ở hành lang.
Nghe thấy tiếng gọi của người bố mẹ mù, Cao Hưng vội vàng chạy đến, nắm lấy tay bố mẹ, bước xuống tầng.
Đại khái khoảng mười mấy giây sau, cánh cửa của một phòng tư vấn khác được đẩy ra, mẹ của Cao Thành bước ra ngoài, bà nghe được tin dữ nhưng nét mặt vẫn dịu dàng lạc quan. Bà không muốn con mình phải chịu khổ của thế gian, mẹ thì phải bảo vệ con, thẳng lưng lên để che chắn tất cả gió mưa ngoài kia.
Để làm Cao Thành vui, người mẹ quyết định đưa cậu đến thủy cung chơi, so với công viên vui chơi ồn ào, Cao Thành thích thủy cung hơn. Nó thích nghe âm thanh của cá heo và cá voi trắng, những con vật được huấn luyện đó dường như đại diện cho sự dịu dàng của thế giới, bọn chúng thân thiện hơn con người.
Người mẹ lái xe qua trạm xe buýt, ánh sáng có chút chói mắt chiếu trên trạm dừng đông đúc. Nắm chặt tay của người bố mẹ mù, Cao Hưng chịu đựng sự ác ý của người khác khi xếp hàng, cùng bố mẹ ở đến cuối cùng mới lên xe buýt.
Người bố mẹ mù hôm nay có chút không bình thường, hình như bọn họ cảm thấy xấu hổ với Cao Hưng, lấy tiền tích góp của mình ra, bắt xe buýt đến thủy cung mà Cao Hưng vẫn luôn muốn đi.
Sau khi người bố mù trả tiền xong thì ở lại bên ngoài. Anh ta để vợ của mình và Cao Hưng cùng vào thăm quan, như vậy có thể tiết kiệm tiền một vé vào cửa.
Những hình ảnh trong ký ức đều bị vực sâu tham lam nuốt chửng, thủy cung Biển Sâu có thể là một nơi Cao Hưng và Cao Thành lại gặp nhau.
Hàn Phi cẩn thận cảm nhận các loại biến hóa trong vực sâu tham lam. Có lẽ ở trong thủy cung, Cao Hưng lần đầu tiên nhìn thấy mẹ ruột của mình, đáng tiếc mẹ ruột của nó lúc đó hẳn là đang chăm sóc cho Cao Thành bằng mọi cách.
"Mấy tòa nhà quỷ mà Cao Thành khám phá đều có liên quan đến Cao Hưng, gã cố ý tiến vào những tòa nhà đó, có lẽ là vì muốn tìm kiếm thứ gì đó."
Bên trong những mảnh vụn ký ức mà Hàn Phi nhìn thấy bây giờ, Cao Thành và Cao Hưng chỉ là những đứa trẻ bình thường, hai người không có bất kì điều gì khác thường, vì vậy thời điểm Cao Hưng thực sự bắt đầu thay đổi vẫn chưa xuất hiện. Kỳ thật chính Hàn Phi cũng rất tò mò, rút cuộc Cao Hưng đã phải chịu kích thích như thế nào, mới làm ra chuyện giết người như vậy?
"Bệnh viện mắt thứ ba, Viện dưỡng lão Di Dưỡng Thiên Niên, thủy cung Biển Sâu, chắc hẳn là bí mật của Cao Hưng được cất giấu bên trong ba tòa nhà quỷ này."
Khi Hàn Phi tỉnh táo lại, trong tay chỉ còn lại một đống cặn bã. Nhân cách tham lam có thể thôn phệ cả vật nguyền rủa, đây là điều trước đây hắn chưa từng nghĩ tới.
Được sự hộ tống của Âm Thương, Hàn Phi rời khỏi hiệu thuốc, bên ngoài trời đã rạng sáng.
Trên đường phố im lặng chết chóc thỉnh thoảng có thể nhìn thấy những người sống sót trong bộ quần áo rách rưới. Hầu hết bọn họ đều đã mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, hành xử như dã thú, quái vật, kiến và quỷ phát điên, chỉ là không giống con người.
Chạy như điên về phía trường học, khi Hàn Phi còn cách trường học rất xa, đã nghe thấy tiếng cãi vã.
Cổng chính của ngôi trường chật kín người, bọn họ thường ngày dựa vào trường học để sinh sống, vẫn còn duy trì tôn nghiêm cơ bản của một con người, một trong số đó thậm chí còn được nuôi dưỡng nhiều hơn trước khi xảy ra thảm họa.
Những người này có cùng lợi ích với trường học, có thể sống sót ở khu phố cổ Tân Hỗ là nhờ trường học hàng năm hiến tế. Nhưng hiện tại những người này đang cầm đủ các loại công cụ chặn ở cổng trường, lớn tiếng phản đối.
Biểu cảm của bọn họ sợ hãi lo lắng, như thể cần gấp một lời giải thích từ nhà trường.
Hạ mũ lưỡi trai xuống, Hàn Phi bật công tắc diễn xuất bậc thầy lên, hắn lẻn vào bên trong đám người: "Cô à, tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người lại tụ tập ở đây?"
"Nhà trường hứa sẽ bảo đảm an toàn cho chúng tôi, để chúng tôi giao con cho bọn họ chăm sóc! Ai ngờ bọn họ lại bắt con của chúng tôi để giao dịch với quỷ!" Cơ thể của bà cô run rẩy, bà dùng nạng đập vào bức tường cao của trường học, hai mắt đỏ hoe, trạng thái tinh thần có chút không bình thường.
"Quái vật! Tôi đã sớm nói trong trường học này có một đám quái vật sinh sống! Mấy người còn không tin!" Người đàn ông vô gia cư trên người đầy vết thương cũng bò ra khỏi bãi rác, vung tay lên với vẻ mặt giễu cợt. Nhưng cười xong rồi anh ta lại đột nhiên bắt đầu khóc, như thể người nhà của mình cũng đã từng bị hiến tế cho quỷ, nhưng không ai tin những gì anh ta nói vào thời điểm đó.
Tiếng hò hét và tiếng cãi vã xuyên qua bức tường cao, rất nhiều người bây giờ mới nhận ra rằng hóa ra bức tường cao dày kia không phải dùng để ngăn quỷ, mà là để ngăn những người sống xung quanh khỏi những con mắt tò mò!
Âm thầm gật đầu, Hàn Phi quan sát đám đông biểu tình, trong số đó có những người vô gia cư, những công dân mới chăm chỉ, còn có một số người ăn mặc bảnh bao vẫn sống tốt cho dù trong thảm họa.
Những người đó thuộc về "tầng quản lý", bọn họ chịu trách nhiệm vận chuyển cứ điểm cho người sống. Bọn họ đều biết những hành vi của nhà trường, nhóm người này hưởng thụ đặc quyền, về lý mà nói thì bọn họ nên kiên quyết đứng về phía nhà trường, nhưng bây giờ bọn họ cũng đã chạy đến bên ngoài trường học, kích động đám đông để phản đối.
"Tất cả những người sống xung quanh cứ điểm dường như đều đứng ở phía đối lập với trường học?"
Hàn Phi rất tự nhiên chen chúc bên cạnh một người đàn ông có "đặc quyền", người đàn ông này có vẻ là một chuyên gia phụ trách điều chế thuốc ở cứ điểm.
"Tại sao anh cũng ở đây?"
Người đàn ông trông vô cùng mệt mỏi, trong mắt ẩn chứa sự sợ hãi sâu sắc: “Trường học đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho chúng tôi, nhưng kể từ đêm hôm trước, hai mươi bảy người quản lý trong cứ điểm đã liên tiếp bị quỷ truy sát! Bây giờ lòng người hoang mang, mọi người đều cần trường học đưa ra một lý do!"
Anh ta có chút đau đớn ôm cổ tay: "Phải trả giá nhiều như vậy, chính là để bảo vệ gia đình của mình, nhưng bây giờ tất cả những hy sinh của tôi dường như chỉ là một trò đùa!"
"Hai mươi bảy người quản lý bị quỷ truy sát?" Hàn Phi cũng bị con số này làm cho giật mình, hiệu trưởng và tòa nhà đen có liên hệ, khu vực phụ cận rất ít quỷ quái sẽ lang thang bên ngoài, trừ khi tiến vào bên trong một tòa nhà cụ thể nào đó thì mới gặp quỷ.
Trong hoàn cảnh như vậy, làm sao hai mươi bảy người lại có thể bị giết? Hơn nữa hai mươi bảy người này đều là những người quản lý có đặc quyền?
Rõ ràng kẻ giết người không phải là quỷ, mà là một người muốn lật đổ hiện trạng.
Người đàn ông này có lẽ cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng vấn đề là, ngoại trừ trường học ra, còn ai có năng lực chỉ dùng thời gian hai đêm mà giết được nhiều nhân viên quản lý như vậy?
Hiến tế trẻ con, vi phạm lương tâm, phóng đại tính ích kỷ trong nhân tính đến cực điểm, chẳng phải chỉ vì để bảo vệ chính mình hay sao? Nhưng bây giờ trường học đã không thực hiện được lời hứa của mình, những người có đặc quyền tất nhiên sẽ tức giận và bất an.
"Bùm!"
Cánh cổng trường đóng chặt bị đập tung, đám người ùa vào bên trong, Hàn Phi cũng đi theo mọi người vào trường.
Nhìn đám người tức giận, Hàn Phi không tiếp tục nói nữa. Hắn cảm thấy hung thủ có khả năng chính là những học sinh lớp 7.
Cuộc truy sát đối với những người có đặc quyền bắt đầu từ đêm hôm trước, vừa vặn trùng khớp với thời điểm học sinh lớp 7 thức tỉnh.
"Thủ đoạn này có vẻ hơi kinh khủng..."
Trong thời gian hai đêm, tất cả những người sống trong cứ điểm đều bị khiêu khích về phía đối lập với trường học. Kích động sự tức giận của những người bình thường, phá hủy hàng rào an ninh của những người đặc quyền, khiến cho những người cao thượng nhặt đạo đức lên, khiến những kẻ đê hèn cảm thấy bị đe dọa bởi cái chết, khiến những kẻ mất trí phát điên, khiến những kẻ ích kỷ cắn xé mọi thứ vì lợi ích của mình!
"Quả nhiên quái vật vẫn phải là quái vật đối phó."
Những cục đá ném vỡ kính phòng học, đám đông tập hợp lại với nhau, lá gan dường như cũng trở nên lớn hơn rất nhiều.
Khi lớp học không còn lấy giáo dục làm mục đích nền tảng thì những chuyện như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra. Giáo viên trong trường cũng đã mường tượng ra cảnh tượng như vậy, nhưng không ai ngờ rằng cảnh tưởng tượng đó lại xảy ra sớm như thế.
Có tiếng sột soạt từ loa phóng thanh trên sân trường, chủ nhiệm Quạ cầm loa chạy ra khỏi tòa nhà giảng dạy. Đứng trên bậc thềm, anh ta hét lớn vào đám đông, hy vọng mọi người giữ bình tĩnh, nhưng căn bản không có ai thèm quan tâm.
“Nếu như không phải dựa vào các người để sinh ra tế phẩm mới, ai mà thèm để tâm đến sống chết của các người?” Hiệu trưởng với nửa khuôn mặt đều là vết sẹo từ trong bóng tối đi ra, gã đứng ở hành lang tầng 2.
Gã không ngăn cản đám đông, mà chỉ lấy từ trong túi ra một lọ đầy chất lỏng màu đen.
"Đáng tiếc, phải lãng phí một ác mộng."
Vung tay ném cái lọ màu đen xuống từ tầng 2, cái lọ được chế tạo đặc biệt phát nổ ở phía trước tòa nhà dạy học. Trong chớp mắt sương đen khuếch trương, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp khuôn viên, một oán linh khổng lồ dị dạng lao về phía đám người.
Cởi mũ đội đầu ra, hiệu trưởng nhảy xuống từ tầng 2. Giày da của gã đạp lên đầu oán linh, cánh tay dị hóa đâm thẳng vào hốc mắt của oán linh, máu hồn bắn tung tóe, oán linh vốn đã bị thương nghiêm trọng đó vào ban ngày căn bản không phải là đối thủ của hiệu trưởng, nó chỉ có thể để gã không ngừng giày vò tra tấn.
"Quỷ quái đã giết những người vô tội kia đến từ khu vực khác, một trong số chúng đã bị tôi bắt sống, chúng ta sẽ nhanh chóng bắt được những con quỷ khác thôi." Toàn thân đầy máu hồn, hiệu trưởng đứng trên đầu lâu khổng lồ của oán linh, uy áp khủng khiếp phát ra từ trên người gã: "Mọi người nhớ kỹ, chỉ có trường học mới có thể bồi dưỡng ra nhân cách đặc biệt có thể giết chết quỷ quái, ở đây chính là hy vọng cuối cùng của tất cả những người sống, đừng dễ dàng tin vào những lời đồn đại! Đừng bị ác quỷ thao túng tâm trí!"
Khóe miệng rách nát hiện lên một nụ cười dữ tợn, hiệu trưởng cúi đầu nhìn mọi người: “Cho tôi thời gian ba ngày, chờ sau khi kết thúc kiểm tra tôi sẽ bắt hung thủ về đây, để nó hồn phi phách tán trước mặt mọi người!"
Oán linh tan chảy dưới ánh mặt trời, hiệu trưởng đã khiến đám đông sợ hãi. Chủ nhiệm Quạ và các giáo viên khác vội vàng bắt đầu xoa dịu mọi người, mất cả buổi sáng mới giải tán được đám đông.
Những người trong cứ điểm lần lượt rời đi, nhưng mầm mống nghi ngờ đã gieo xuống, những người mù quáng tin tưởng vào trường học càng ngày càng ít.
Đứng ở góc của tầng 1, Hàn Phi đã chứng kiến hết thảy. Hắn cảm thấy những đứa trẻ kia nói không chừng thật sự có thể giết chết hiệu trưởng trước khi kiểm tra.