Từ trong đám người trốn ra, Hàn Phi trở lại bộ dáng yếu ớt. Trông hắn sống dở chết dở, như thể một chân đã bước vào quan tài. Những người ăn mày ven đường nhìn thấy hắn đều phải nhường đường.
"Cao Thành! Đừng có lảng vảng ở đây nữa, hiệu trưởng triệu tập họp buổi sáng!"
Chủ nhiệm Quạ gọi tất cả giáo viên vào phòng họp. Chuyện xảy ra lúc sáng khiến hiệu trưởng rất tức giận, nhưng gã không bị lửa giận lấn át. Việc quan trọng nhất hiện tại là kiểm tra, hoặc có thể nói là hiến tế cho tòa nhà đen.
Việc truy bắt hung thủ phải đặt sau kì kiểm tra, hiệu trưởng yêu cầu toàn thể giáo viên vui vẻ lên, trông chừng kĩ những học sinh trong lớp, tăng cường công tác an ninh bên trong trường.
Sau khi giao phó xong mọi chuyện, hiệu trưởng để Diêm Lam một mình ở lại, để những người khác rời đi trước.
“Cậu giả vờ cũng giống thật đấy.” Đi phía sau Hàn Phi, Vương Sơ Tình nhỏ giọng nói, chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe thấy: “Hay là cậu đừng làm giáo viên nữa đi làm diễn viên đi, tôi thấy cậu rất có tiềm năng đấy."
"Tôi chưa bao giờ giả bộ cả, đều là tình cảm chân thật." Hàn Phi từ trong túi lấy ra thăm trắng: "Tối hôm qua anh còn tiện tay lấy cái gì ở Thực Vị Các đi nữa? Tôi nhớ hình như còn một quả tim của oán niệm."
"Điểm này thì cậu lại nhớ kĩ thật đấy, tim của oán niệm chỉ có oán niệm đặc biệt nhất trong tình huống cực kì hiếm mới có thể hình thành. Nếu cậu muốn thì lấy thăm trắng ra đây trao đổi."
"Đêm mai sẽ kiểm tra rồi, chín giờ tối nay anh tới hiệu thuốc An Khang, tôi đưa thăm trắng cho anh."
Hàn Phi sảng khoái đồng ý, điều này khiến Vương Sơ Tình có chút không quen. Do dự liếc nhìn Hàn Phi, anh ta rất thận trọng hỏi lại một câu: "Cậu không phải định chuẩn bị giết người diệt khẩu đấy chứ?"
"Tôi là loại người đó sao?" Hàn Phi có vẻ không nói nên lời. Hắn vẫn luôn rất giỏi xử lý quan hệ nơi làm việc, nhưng mọi người đối với hắn luôn có thành kiến, hắn cũng không biết vì sao.
Không nói gì, Vương Sơ Tình nhanh chóng rời đi.
"Thầy Vương e thẹn thật đấy."
Trở lại lớp 7, đầu tiên Hàn Phi viết lên bảng đen hai chữ tự học thật to, sau đó hắn cầm chiếc ghế nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài.
Bước xuống bục giảng, Hàn Phi phát hiện học sinh số 4 vô cùng mệt mỏi, nó nằm bò ra bàn ngủ. Hắn gõ nhẹ lên bàn: "Mặc áo khoác ngủ, rất dễ cảm lạnh đấy."
Số 4 cau mày ngồi dậy, bên trong hai mắt tràn đầy tử ý, nhân cách của nó dường như đang bên bờ vực mất kiểm soát.
Rất rõ ràng, số 4 đã sử dụng năng lực nhân cách của mình nhiều lần vào đêm qua.
"Đúng rồi, thầy có một việc vẫn luôn muốn hỏi em." Hàn Phi đặt chiếc ghế ở bên cạnh bàn học, hắn vô cùng nghiêm túc nhìn số 4: "Sức mạnh của nhân cách làm sao để kích hoạt được? Thầy biết nhân cách của mình là gì, nhưng nó vẫn luôn ẩn trong tâm trí của thầy."
Số 4 không nghĩ tới Hàn Phi sẽ hỏi những thứ này, về lý mà nói hắn mới là giáo viên.
Quay sang nhìn đứa trẻ số 1 và số 2, thấy hai người không phản đối, số 4 mới nói: “Nhân cách chính là dấu ấn cả cuộc đời của thầy, là bảo thạch được tạo thành từ tất cả ký ức và trải nghiệm. Nó có thể giúp thầy vượt qua tuyệt vọng, nhưng cũng sẽ đẩy thầy xuống vực sâu."
"Có thể nói dễ hiểu hơn một chút được không? Thầy cũng muốn sử dụng sức mạnh gắn liền với nhân cách của mình." Hàn Phi đã nắm được việc sử dụng nhân cách tham lam, chỉ cần để hắn có thể kích hoạt được nhân cách hệ chữa trị của mình nữa, thì cỗ máy chuyển động vĩnh cửu nuốt chửng quỷ quái sẽ được hoàn thành.
"Thế giới bị tai họa thay đổi, đã không giống như trước kia, khắp nơi đều tràn ngập lắng đọng cảm xúc mãnh liệt. Quỷ là được biến thành từ chấp niệm và cảm xúc tiêu cực, mà nhân cách thì lại là sức mạnh khi còn sống, để chấp niệm và cảm xúc chuyển hóa thành." Số 4 sờ sờ lồng ngực của mình: "Điều động cảm xúc, đừng để bị bất cứ thứ gì quấy rầy, đắm chìm trong thế giới ký ức của chính mình, ôm lấy nhân cách của mình, thầy sẽ có thể chi phối nó, phát huy tiềm năng thực sự của nó."
Đối với một số người, không khó để làm được những chuyện này, chẳng hạn như số 4: "Nếu như thầy thực sự không thể thức tỉnh được nhân cách của mình, vậy thì hãy thử làm những việc tương ứng. Chẳng hạn như nhân cách không biết sợ hãi cần sự không biết sợ hãi, thầy có thể thử thách một số chuyện nguy hiểm hoặc tự đặt mình vào một môi trường cực kỳ nguy hiểm."
"Kê thuốc theo bệnh sao?" Hàn Phi vẫn luôn cho rằng mình có nhân cách hệ chữa trị. Muốn đánh thức loại nhân cách này, có lẽ cần phải chữa trị tinh thần tổn thương của người khác mới được.
Những đứa trẻ trong lớp 7 có một số khiếm khuyết về nhân cách, nhưng Hàn Phi sẽ không đem những đứa trẻ này ra để làm thí nghiệm, hắn cần một mục tiêu để mình có thể thử một cách tùy ý.
"Đại đa số con người cho dù đã đánh thức nhân cách, cũng không thể tùy ý điều động sức mạnh của nhân cách. Bọn họ thường cần ám thị tâm lý, loại ám thị này có thể là một bài hát, một động tác, một đồ vật, v..v..." Lớp trưởng số 5 cũng đi tới: "Những gì chúng em có thể nói chỉ như vậy, còn lại phải dựa vào chính thầy tự mình mò mẫm."
"Cảm giác chữa trị, cộng thêm ám thị tâm lý..." Hàn Phi cũng không quấy rầy bọn nhỏ nữa, hắn cầm chiếc ghế rời khỏi phòng học.
Hàn Phi đang chuẩn bị đi nghe lén các lớp học khác thì đụng phải Diêm Lam. Nữ giáo viên có chiều cao ngang với hắn này, trên người tự mang một loại khí chất người lạ cấm đến gần.
“Cô Diêm chào buổi sáng, hiệu trưởng có làm khó dễ cô không?” Hàn Phi còn chưa kịp nói gì, nắm đấm của Diêm Lam đã lướt qua lỗ tai của hắn đập vào trên tường!
Vết nứt sau lưng Hàn Phi lan ra, âm thanh giòn tan đó khiến người ta lạnh thấu xương.
Gai nhọn kim loại chui vào sống lưng hai bên, Diêm Lam toát ra một luồng khí tức đáng sợ đến sởn tóc gáy, vẻ mặt u ám như dã thú hung ác tiến đến gần Hàn Phi: "Đồ điên nhà anh, rốt cuộc muốn làm gì?"
"Cô từng thấy qua có tên điên nào bị động như tôi không?" Không dám nhúc nhích, hắn nhìn thấy sát ý như sóng thần dâng trào trong mắt Diêm Lam.
“Hai mươi bảy mạng người kia có phải có liên quan đến anh không?” Giọng nói của Diêm Lam lạnh như băng: “Một quyền đấm xuyên lồng ngực, là anh đang bắt chước tôi gây án!”
"Tôi đâu có tài giỏi như vậy, nhưng hai mươi bảy người tối hôm qua bị giết cũng không phải oan uổng. Bọn họ sau khi có đặc quyền rồi thì không còn để ý đến sống chết của người khác nữa, dùng con cái của người khác làm vật hiến tế để đảm bảo sự an toàn của chính mình, có phải là không công bằng không?"
“Công bằng?” Một âm thanh đáng sợ phát ra từ xương ngón tay của Diêm Lam: “Thành phố này căn bản không có sự công bằng.”
"Trước đây không có, đó là bởi vì tôi còn chưa có hạ quyết tâm." Biểu cảm của Hàn Phi không thay đổi, bình tĩnh, lý trí, đối mặt uy hiếp chết chóc cũng trông rất điềm tĩnh: "Ý định ban đầu khi xây dựng trường học là để bảo vệ những người sống sót, chiến đấu chống lại quỷ quái, nơi đây không phải là nhà ăn của lệ quỷ. Nếu như không ai muốn thay đổi, vậy thì tôi sẽ là cậu bé xé bộ quần áo mới của hoàng đế."
"Hiệu trưởng sẽ giết chết anh!"
“Cô có thể nói ra lời này tôi đã rất cảm động rồi, ít nhất người muốn giết tôi không phải là cô.” Hàn Phi vỗ vỗ cánh tay của Diêm Lam: “Nhân cách không biết sợ hãi là thánh ca đẹp nhất của nhân loại, nhưng chỉ khi chạy trên con đường đúng đắn, cô mới có thể không biết kiêng nể, không biết sợ hãi, vì vậy tôi hy vọng cô đừng lãng phí nó."
Diêm Lam không vạch trần Hàn Phi, cũng không làm tổn thương hắn. Tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy cô đã dao động rồi.
Kế hoạch ban đầu của các học sinh lớp 7 có thể là mượn dao giết người, có điều bây giờ Hàn Phi đã tạo ra một lựa chọn tốt hơn.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Hàn Phi cầm chiếc ghế rời đi. Hắn một bên vừa nghe các giáo viên khác giảng bài, một bên vừa tổng kết những thông tin hữu ích mang về cho lớp 7.
Kỳ kiểm tra càng ngày càng gần, bầu không khí trong trường trở nên căng thẳng hơn, thầy cô nào cũng cố gắng hết sức giảng dạy học sinh, hi vọng có thể giúp các em tăng thêm cơ hội sống sót.
Thời gian ban ngày trôi qua rất nhanh, sau khi các học sinh lần lượt rời khỏi lớp học, Mã Tỉnh chặn Hàn Phi ở hành lang.
"Thầy Cao, gần đây cậu rất thân với thầy Vương thì phải? Hai người thân thiết như vậy từ khi nào?"
"Con người thầy Vương rất nhiệt tình, vừa muốn cho tôi máu quỷ, vừa muốn cho tôi đủ các vật nguyền rủa, thịnh tình này thật khó từ chối mà!" Cười híp mắt nhìn Mã Tỉnh, sau khi cẩn thận quan sát Hàn Phi phát hiện, đối phương quả thực có một khuôn mặt rất thích hợp để làm tế phẩm.
“Vậy thì cậu phải suy nghĩ cho kĩ, cuối cùng là máu quỷ ngon hơn, hay là mạng sống quan trọng hơn.” Mã Tỉnh lấy ra một bức ảnh: “Những thứ tương tự tôi vẫn còn rất nhiều, hiệu trưởng bây giờ đang phát rầu làm thế nào để cho các cư dân của cứ điểm một lời giải thích, hy vọng cậu không trở thành con cừu thế tội đó."
"Đêm nay sau khi trời tối, chúng ta sẽ giao dịch ở hiệu thuốc An Khang, tôi muốn chắc chắn rằng anh đã tiêu hủy mọi thứ." Giọng nói của Hàn Phi càng ngày càng thấp.
"Tại sao phải đến hiệu thuốc An Khang? Cậu không phải định chuẩn bị liên thủ với Âm Thương để giết tôi đấy chứ?" Con ngươi ẩn dưới cặp kính mắt của Mã Tỉnh giống như rắn độc.
"Tôi không có cách nào để chắc chắn rằng anh đã tiêu hủy mọi thứ, vì để phòng ngừa anh tiết lộ ra ngoài, tôi chỉ có thể kéo anh cùng lên thuyền tặc, để anh và Âm Thương hoàn thành một lần giao dịch." Hàn Phi híp mắt: "Ai mà biết được anh có dữ liệu sao lưu hay không? Chờ sau khi tôi đưa thăm trắng cho anh, anh lập tức quay lưng lại thì sao? Hoặc là lần sau lại dùng thứ này để uy hiếp tôi thì phải làm thế nào?"
Những gì Hàn Phi nói rất có lý, Mã Tỉnh cũng bắt đầu suy nghĩ. Hai bên không tin tưởng lẫn nhau, sẽ không có cách nào để tiếp tục hoàn thành giao dịch nếu cứ tiếp tục như vậy.
"Được, đến hiệu thuốc An Khang." Mã Tỉnh vươn tay tóm lấy cánh tay của Hàn Phi. Trong mắt kính của anh ta phản chiếu ra hình ảnh của Cao Thành: "Đừng có giở trò, nếu không tôi sẽ khiến cho cậu chết rất khó coi, học sinh trong lớp cậu cũng không thoát được đâu."
“Nói nhảm nhiều thật.” Hàn Phi hất tay đối phương ra: “Chín giờ tối gặp lại.”
Một mình trở lại căn hộ của giáo viên, Hàn Phi nhớ lại lời nói của số 4. Hắn để ý thức chìm vào tâm trí, tập hợp những mảnh vụn ký ức thuộc về mình lại với nhau. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể hình thành nhân cách chữa trị, ngược lại vực sâu do nhân cách tham lam hình thành ngày càng lớn lên, như muốn nuốt chửng tâm trí của hắn.
"Cao Thành này đã bị Cao Hưng hành hạ giam trong thế giới ký ức điện thờ vô số năm, không thể nhìn bằng con mắt của người bình thường, nói không chừng đang âm mưu gì đó, mình nhất định phải mau chóng thức tỉnh nhân cách của mình."
Xếp từng món vật phẩm vào ba lô, Hàn Phi rời trường học sớm hơn một tiếng.
...
8:55 tối, Mã Tỉnh bao bọc chính mình thật chặt chẽ đến hiệu thuốc An Khang. Vì để không bị lộ thân phận, anh ta cố tình thay đổi diện mạo, phóng thích khí tức thuộc về quỷ quái trong cặp kính mắt ra ngoài.
"Tên khốn Cao Thành sẽ không lừa mình đấy chứ? Tinh thần của cậu ta bị ô nhiễm cao độ, đang bên bờ vực sắp phát điên, hẳn là không thể sử dụng sức mạnh nhân cách của mình nữa, chiến đấu trực diện cậu ta cũng không phải là đối thủ của mình." Sau khi trốn thoát khỏi tòa nhà quỷ, tinh thần của Cao Thành bị ô nhiễm cao độ, đây là chuyện mà mọi người trong trường đều biết. Mặc dù máu quỷ có thể thanh trừ ô nhiễm tinh thần, nhưng uống máu quỷ cũng chính là tự sát mãn tính, sẽ gây ra tổn thương không thể phục hồi cho cơ thể. Từ những điều trên, Mã Tỉnh cảm thấy mình không thể nào thua.
“Thời gian trôi thật chậm.” Trốn trong bóng tối, anh ta có chút cáu kỉnh nhìn xung quanh.
Đúng chín giờ, một bóng người khác xuất hiện ở cuối phố, Vương Sơ Tình đến hiệu thuốc An Khang đúng giờ như đã thỏa thuận với Hàn Phi.
Lão Vương đêm qua vừa cứu Hàn Phi, hai người cũng coi như đã có một tình bạn chí cốt, Vương Sơ Tình cảm thấy Hàn Phi nhất định sẽ giữ lời hứa, để tỏ lòng thành, anh ta không chỉ mang theo tim của oán niệm, mà còn mang nốt máu quỷ mà mình còn lại đến.
“Vương Sơ Tình?” Khi Mã Tỉnh nhìn thấy Vương Sơ Tình, ánh mắt anh ta lập tức trở nên rất đáng sợ: “Anh ta cũng đến đây?”
Với vô số suy nghĩ hiện lên, Mã Tỉnh bắt đầu nhanh chóng cân nhắc lợi hại, nhưng chưa kịp nghĩ ra cách nào thì bỗng nghe thấy tiếng tung đồng xu.
Bóng đen mà Mã Tỉnh đang ẩn nấp giống như miệng của một con thú khổng lồ, sương đen vô tận của lòng tham cắn một cái về phía anh ta!
“Cậu dám lừa tôi?!” Từ trong kính mắt trông có vẻ bình thường của Mã Tỉnh chui ra những thân ảnh của học sinh, cổ bị trói bằng dây thừng màu trắng, giống như những con rối do Mã Tỉnh làm ra, điên cuồng lao về phía sương đen.
Là một giáo viên trong trường, Mã Tỉnh sở hữu nhân cách cái tôi đặc biệt, anh ta làm gì cũng tự cho mình là trung tâm, tất cả học sinh và người nhà chỉ có thể xếp thứ hai, toàn bộ đều là đối tượng có thể lợi dụng.
Sương đen trực tiếp nuốt chửng những học sinh đó mà không hề gợn sóng, Mã Tỉnh biết không ổn liền tháo kính xuống: "Một lũ phế vật!"
Ký ức tràn vào đồng tử, trong đáy mắt hiện lên hình bóng của bố mẹ và anh trai, để sống sót sau tai họa, anh ta đã biến bố mẹ và anh trai mình thành những con quỷ đặc biệt.
Người anh trai cường tráng chịu được sự nhấn chìm của sương đen, còn bố mẹ biến thành bóng quỷ bay qua màn sương đen với tốc độ cao.
"Cao Thành! Đừng để tôi tìm được cậu! Tôi cũng sẽ khiến cậu biến thành quỷ!"
Mã Tỉnh còn đang điên cuồng tìm kiếm Hàn Phi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu đau đớn cùng tuyệt vọng của Hàn Phi từ bên ngoài màn sương đen truyền đến: "Cứu tôi! Mã Tỉnh muốn giết tôi!"
Mã Tỉnh người đang bị mắc kẹt trong màn sương đen, trong đầu có một dấu chấm hỏi, chính anh ta đang bị mắc kẹt, tại sao Hàn Phi lại hét lên đau đớn như vậy?
Bên ngoài màn sương đen, toàn thân Hàn Phi bị quỷ quái người giấy màu máu xuyên qua, hắn giãy giụa bò ra khỏi sương đen, không ngừng phun ra những mảnh giấy dính máu từ trong miệng, nguyền rủa đã ngấm trái tim của hắn!
"Mã Tỉnh muốn giết tôi, ngăn anh ta lại ..." Hàn Phi bò về phía trước, ngã xuống cách chỗ Vương Sơ Tình không xa.
Vương Sơ Tình thấy nguyền rủa bao trùm toàn bộ cơ thể Hàn Phi, thậm chí còn xuyên thấu vào trái tim của hắn, kinh ngạc nói: "Ai đã tra tấn cậu thành bộ dạng này?"
Sau khi nhiệm vụ tiệc máu hoàn thành, Hàn Phi có một lần cơ hội mở ô vật phẩm, hắn chọn người giấy màu máu, nguyền rủa chui vào trong tim hắn đến từ Từ Cầm, bộ dạng thê thảm này chính là cái ôm của người giấy màu máu. Nhưng Vương Sơ Tình nào đã thấy cảnh tượng này bao giờ, cả người đã bị dọa sợ.
"Giết chết nhân viên quản lý chính là Mã Tỉnh, anh ta có liên hệ với Âm Thương! Anh ta còn muốn hiến tế những đứa trẻ trong trường học!" Người sắp chết thì luôn nói thật, Hàn Phi "giãy giụa sắp chết" chỉ vào sương đen: "Giết anh ta, nhất định phải giết anh ta!"
Nhìn thấy tình trạng bi thảm của Hàn Phi, Vương Sơ Tình rút con dao bọc trong vải đen ra, lần đầu tiên anh ta rũ bỏ tấm vải đen, lao vào bên trong sương đen của tham lam.