Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 834 - Chương 834: Nhìn Lên Vì Sao, Trông Xuống Vực Thẳm

Chương 834: Nhìn lên vì sao, trông xuống vực thẳm Chương 834: Nhìn lên vì sao, trông xuống vực thẳm

Ý thức của Hàn Phi đứng bên cạnh vực sâu nhân tính. Lặng lẽ ngẩng đầu lên, hắn nhìn vì sao cô đơn một mình trong đêm tối, đó chính là nhân cách thuộc về hắn.

Tất cả những ký ức và trải nghiệm, tất cả những lựa chọn và hành động, mọi thứ trong quá khứ đã hình thành nên Hàn Phi.

Ngôi sao kia bây giờ vẫn còn rất mờ tối, nhưng bất luận đêm tối có thay đổi như thế nào, nó vẫn đều ở đó.

Quỷ quái than khóc tụ tập trong vực sâu tham lam, cảm xúc tiêu cực không ngừng tích tụ lên men, nhưng vì sao bên trên vực sâu lại tỏa ra một tia sáng yếu ớt dịu dàng. Tất cả những người đã từng được Hàn Phi cứu chuộc, những thân ảnh vô hình đó đã nâng đỡ cho vì sao trong đêm tối.

"Đây chính là nhân cách của mình?"

Nhìn lên vì sao, trông xuống vực thẳm.

Quỷ quái không cách nào rời khỏi vực sâu nhân tính. Bọn chúng đang sợ hãi vì sao, sương đen của tham lam cũng không còn mất kiểm soát nữa, mà bị ngôi sao sáng trấn áp trong vực sâu.

Mở rộng vòng tay, Hàn Phi gột rửa mình trong ánh sáng của nhân tính. Vết thương tinh thần sắp thối rữa trong tâm trí hắn đang dần dần lành lặn, sức mạnh chữa trị đang từ từ ảnh hưởng đến mọi thứ.

"Ngay cả khi không có máu quỷ, mình cũng có thể tự mình giải trừ ô nhiễm tinh thần, nhân cách này mạnh thật!"

Hiện tại ánh sáng của ngôi sao yếu ớt, cho nên tốc độ chữa trị rất chậm, vẫn là hiệu quả của máu quỷ nhanh hơn. Nhưng cùng với việc nhân cách của Hàn Phi càng ngày càng mạnh, sức mạnh của chữa trị cũng càng ngày càng tăng.

"Thật thoải mái."

Ý thức của Hàn Phi ngồi ở bên bờ vực sâu, hai chân hắn treo lơ lửng trên không, hai tay chống đỡ cơ thể, cực kỳ thoải mái cảm thụ ánh sao.

Nhân cách hệ chữa trị rất đặc biệt, hơn nữa nhân cách này không phải bẩm sinh. Nó có được là nhờ Hàn Phi vượt qua mọi khó khăn, từng bước dùng hành động thực tế có được!

Hắn không nhận được ân trạch của bất kỳ ai, nhân cách của hắn là bằng chứng cho linh hồn của chính mình, là một món quà do vô số người được hắn cứu chuộc tặng.

"Đã đến lúc thử chữa trị cho người khác rồi, có thể số lần sử dụng năng lực này càng nhiều thì sẽ càng mạnh."

Không đụng đến những thứ mà Mã Tỉnh lưu lại, Hàn Phi không muốn liên quan gì đến cái chết của anh ta. Trên thực tế hắn vẫn đang cố gắng cứu, đáng tiếc cuối cùng Mã Tỉnh đã lựa chọn tự sát.

Thu hoạch phong phú, Hàn Phi trở lại với vẻ ngoài "yếu đuối", hắn chật vật bước ra khỏi hiệu thuốc An Khang. Vương Sơ Tình vẫn luôn ở bên ngoài, người giáo viên này thật là chí cốt.

“Mã Tỉnh chết rồi sao?” Thấy Mã Tỉnh không cùng Hàn Phi đi ra, Vương Sơ Tình đã đoán ra được kết cục của đối phương.

"Tối nay chúng ta không hề gặp Mã Tỉnh, sự mất tích của anh ta không liên quan gì đến chúng ta hết." Liên tục xua tay, Hàn Phi nghiêm túc trả lời.

Thấy Hàn Phi không để lộ ra bất kì biểu cảm sơ hở nào, Vương Sơ Tình gật đầu chiếu lệ: "Cậu nói đúng, bây giờ có thể trở về trường học chưa?"

“Chờ một chút.” Đi tới trước mặt Vương Sơ Tình, Hàn Phi nhìn chằm chằm vào anh ta hồi lâu: “Cái chết của vợ có ảnh hưởng rất lớn đến anh, để lại trong lòng anh một vết sẹo rất khó có thể chữa lành.”

“Chuyện của tôi cậu bớt thăm dò đi.”

"Anh có muốn chữa lành vết thương trong lòng, sửa chữa khiếm khuyết của nhân cách không?" Hàn Phi muốn hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ, thầy Vương chính là một "bệnh nhân" rất tốt.

"Sửa chữa khiếm khuyết của nhân cách?" Vương Sơ Tình vô cùng cảnh giác giữ khoảng cách với Hàn Phi: "Cậu là một tên trong bụng toàn những thứ xấu xa. Nếu như cậu dám lấy tôi làm mục tiêu, vậy thì cậu hãy chuẩn bị trước cho việc đồng quy vô tận với tôi đi."

"Tôi có thể có suy nghĩ xấu xa gì chứ? Tôi chỉ muốn tặng anh một tình bạn trong sáng mà thôi." Hàn Phi không ngờ tới mình sở hữu nhân cách hệ chữa trị, vậy mà lại bị đồng nghiệp nói là trong bụng toàn những thứ xấu xa. Hắn thật sự không hiểu, còn có một chút ủy khuất.

“Ha ha, lời này cậu cứ giữ lấy để nói với thi thể của thầy Mã đi.” Vương Sơ Tình dùng vải đen quấn chặt con dao lại: “Tôi phải trở lại trường học rồi, cậu đi cùng không?”

Ngữ khí của thầy giáo Vương rất lạnh lùng, nhưng anh ta quả thật là có chút lo lắng cho sức khỏe của Hàn Phi, cho nên mới hỏi thêm một câu.

"Chúng ta cùng nhau trở về rất dễ bị nghi ngờ, anh đi trước đi."

“Đừng có chết ở bên ngoài đấy, hi vọng ngày mai vẫn có thể gặp lại cậu.” Vương Sơ Tình đưa cho Hàn Phi cái hộp chứa tim của oán niệm và một ít máu quỷ, rồi rất nhanh biến mất trong đêm tối.

"Dạo này muốn cứu người khó khăn như vậy sao?" Hàn Phi vừa mới thức tỉnh nhân cách hệ chữa trị, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí thời gian. Đêm nay hắn muốn nghiêm túc săn bắn trong khu vực nguy hiểm, mau chóng thích ứng nhân cách của mình, nhân tiện nuốt một số quỷ quái, tăng cường thực lực.

"Chỉ có bốn con quỷ mà cũng dám gọi là vực sâu? Mình phải tìm cách lừa nhiều quỷ vào trong hơn mới được."

Quỷ quái sở hữu năng lực đặc thù khó mà có được, nuốt chúng có thể thành công hay không lại có xác suất nhất định, cho nên Hàn Phi chuẩn bị lấy số lượng để thắng. Hắn muốn phát huy hết ưu thế thuộc tính vận may của mình ra ngoài.

Lấy ghi chép của Cao Thành ra, Hàn Phi tìm kiếm những tòa nhà mà gã ta đã khám phá trước đó. Ngoài ba tòa nhà quỷ, Cao Thành còn từng tiến vào tòa nhà đen nằm ở khu 3C -- Bệnh viện tâm thần thứ 3 Tân Hỗ.

"Trong nhật ký nói rằng bệnh viện tâm thần được phân thành tòa chính và tòa phụ, hận ý vẫn luôn ở trong tòa chính, trong tòa phụ tồn tại lượng lớn quỷ quái hiếm gặp mà bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy. Hơn nữa còn có rất nhiều vị thuốc quý có thể chữa lành những tổn thương tinh thần.”

"Tòa phụ tính nguy hiểm không cao, một phần quỷ quái vẫn có thể giao tiếp, Cao Thành dường như còn quen biết với một con quỷ trong số đó."

Ánh mắt dựng trên một trang nhất định của cuốn nhật ký, Hàn Phi ghi nhớ kĩ cái tên được viết trên đó - Tang Nữ.

Theo miêu tả của Cao Thành, đối phương là nữ y tá trưởng của bệnh viện tâm thần, gã đã từng giúp đỡ qua đối phương.

"Giao dịch với Âm Thương, còn có quan hệ với quỷ của tòa nhà đen, tên Cao Thành này thật không đơn giản. Đáng tiếc bất kể gã có cố gắng như thế nào, đều chỉ là món đồ chơi trong tay của Cao Hưng. Đối phương để lại cho gã một hy vọng, sau đó lại bóp vỡ nó, cảm giác thất vọng này là thứ dễ đánh bại nội tâm của một người nhất."

Để nhanh chóng củng cố bản thân, cuối cùng Hàn Phi đã đưa ra lựa chọn.

"Nếu muốn thực sự hiểu các quy tắc của thế giới, thì phải đi tiếp xúc với hận ý. Ngoài ra bệnh viện tâm thần chắc hẳn có rất nhiều bệnh nhân cần được chữa trị, năng lực nhân cách của mình chắc chắn có thể tỏa sáng ở đó."

Thăm đen mà Vương Sơ Tình bốc được tương ứng với tòa nhà này, Hàn Phi chủ yếu cũng muốn qua đó thăm dò đường đi một chút, ngộ nhỡ có xảy ra biến cố gì, trong lòng hắn cũng có thể biết rõ.

Theo bản đồ trong ghi chép, Hàn Phi tìm thấy một chiếc xe đạp, rồi đạp như bay trong đêm.

Khi đến nửa đêm sau, Hàn Phi đến trung tâm khu C, bệnh viện tâm thần số 3 Tân Hỗ chỉ cách đó vài trăm mét. Xung quanh tòa nhà đen này là khu cấm, những quỷ quái khác đều đã chạy trốn.

"Quy mô tổng thể của tòa nhà đã tăng gấp đôi so với hiện thực, các tòa nhà khác gần đó hình như cũng bị nuốt chửng. Tòa nhà đen này dường như tự mình trưởng thành khi sức mạnh của hận ý được tăng cường."

Nhìn tòa nhà liên hợp to lớn, Hàn Phi có ý nghĩ lui bước. Đội mũ lưỡi trai lên, hắn chần chừ hồi lâu mới tới gần tòa nhà đen.

Âm thanh của chiếc hộp nhạc không biết từ đâu vọng tới, tòa nhà điên cuồng hỗn loạn này giống như một món quà sinh nhật từ đêm tối cho thảm họa, người mở ra đều sẽ bất hạnh.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã phát hiện tòa nhà đen -- Bệnh viện tâm thần số 3 Tân Hỗ, kích hoạt nhiệm vụ ngẫu nhiên của điện thờ -- Rối loạn."

"Rối loạn: Sau khi vào bệnh viện tâm thần số 3, nói chuyện với 10 bệnh nhân, vẫn có thể duy trì tỉnh táo."

Hàn Phi không nghĩ tới mình chỉ mới tới gần tòa nhà đen, đã kích hoạt một nhiệm vụ, nhận được nhiệm vụ trong thế giới ký ức điện thờ trở thành một chuyện rất đơn giản.

"Âm thanh phát ra từ đâu vậy? Hình như có người đang diễn tấu ở sâu trong tòa nhà? Các bệnh nhân tâm thần đang hát?"

Tránh cửa chính ra, Hàn Phi lặng lẽ vượt qua hàng rào của tòa phụ.

Bên trong và bên ngoài của bức tường dường như là hai thế giới khác biệt. Bên ngoài bệnh viện tâm thần im lặng kinh khủng, bên trong lại tràn ngập các âm thanh kì lạ.

Đôi tai không thể phân biệt được những âm thanh kia rút cuộc là gì. Có tiếng cười, tiếng khóc, tiếng cãi vã ầm ĩ, tiếng nước rơi, tiếng cắt, tiếng bước chân qua lại… trộn lẫn với nhau. Càng kỳ lạ hơn nữa là ngay cả khi bịt tai, những âm thanh này vẫn sẽ xuất hiện trong tâm trí.

Bọn chúng như những căn bệnh nan y vô phương cứu chữa, một khi mắc bệnh sẽ đeo bám suốt đời.

"Người bình thường ở chỗ này lâu, chỉ sợ sẽ bị ép phát điên mất."

Tòa nhà trước mặt giống như một cơn ác mộng điên cuồng, nó sẽ bóp méo mọi linh hồn bước vào bên trong.

"Chỉ cần tránh tòa chính ra là được." Hàn Phi ghi nhớ lại tất cả mọi thứ có liên quan đến Tang Nữ trong ghi chép, khu vực mà đối phương thường xuất hiện là tầng 3 của tòa phụ.

Kìm nén hơi thở, Hàn Phi cầm đồng xu vận mệnh, đẩy cửa kính của tòa phụ ra.

Tim bất giác đập nhanh, cuối hành lang bóng tối đang vặn vẹo, giống như có thứ gì ẩn nấp bên trong, từng chút một bò về phía Hàn Phi.

Lau mồ hôi lạnh trên má, Hàn Phi làm theo thói quen tư thế phòng thủ. Trong tòa nhà khắp nơi đều là tà tính, con quỷ lười biếng trong mũ lưỡi trai run lẩy bẩy, sợ tới mức quên cả nhắc nhở Hàn Phi vị trí của quỷ quái.

"Nhiệm vụ của rối loạn là nói chuyện với 10 bệnh nhân, những bệnh nhân này là chỉ quỷ? Hay là người?"

Nếu nói chuyện quá nhiều với những người điên thực sự, người bình thường cũng có thể sẽ phát điên. Tinh thần rối loạn, nhận thức lệch lạc, khi lý trí bị lung lay, những người vốn ban đầu bình thường sẽ bị lưu lại ở đây.

"Đừng làm chuyện không cần thiết, phải đi lên tầng 3. Nếu như Tang Nữ không có ở đó, sẽ lập tức rời đi." Hàn Phi ý thức được mình đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của tòa nhà đen một cách nghiêm trọng. Chỉ vừa mới tiến vào tòa phụ, hắn đã cảm giác có cái gì đó không đúng.

Loại nguy hiểm đó không cụ thể đến một quỷ quái nào đó, mà toàn bộ tòa nhà đều rất quỷ dị. Nó hoàn toàn bị bao phủ bởi một bầu không khí đáng sợ không thể diễn tả được, mọi thứ dường như đang cố gắng hết sức để khiến mình phát điên.

Những chữ trên tường thoạt nhìn có vẻ bình thường, sau một thời gian sẽ biến thành những hoa văn kỳ lạ mà não bộ không thể nhận ra, đọc lâu sẽ gây ra nhiều loại tâm lý khó chịu.

"Để các học sinh đến loại địa điểm này kiểm tra, chẳng khác nào đưa bọn chúng vào chỗ chết, tương lai này nhất định phải thay đổi!"

Sử dụng năng lực ngôn linh thôi miên bản thân để trấn tĩnh lại, Hàn Phi bước nhanh vào bên trong hành lang.

Ngẩng đầu nhìn lên bậc thang, có một người đàn ông mặc đồng phục bệnh viện đang đứng ở góc cầu thang. Tên này quay lưng lại với Hàn Phi, mặt quay vào tường, giống như một học sinh làm sai điều gì đó, bị phạt đứng xó.

“Nhanh như vậy đã gặp phải quỷ của tòa nhà đen rồi?” Sương đen trong vực sâu nhân tính từ từ nổi lên, Hàn Phi cầm đồng xu tiến lại gần.

Bệnh nhân quay lưng lại với Hàn Phi, dường như không phát hiện ra hắn, trong miệng không ngừng tự nói gì đó với chính mình.

"Tôi không điên, tôi không bệnh, tôi bình thường..."

"Tại sao không đón tôi về? Các người tại sao lại vứt tôi ở đây! Tại sao!"

Cái đầu đập vào tường, máu chảy dọc xuống theo bức tường. Kích hoạt nhân cách tham lam, Hàn Phi dùng sương đen hoàn toàn bao phủ lấy bệnh nhân!

"Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn!"

Trái ngược với dự đoán của Hàn Phi, người điên mặc áo bệnh nhân trước mặt không phải là quỷ quái. Anh ta là một người sống bị giam cầm trong tòa nhà đen.

"Người bình thường vậy mà lại có thể sống sót trong tòa nhà đen? Tại sao hận ý kia lại giam giữ những người sống này? Nó muốn lợi dụng những người sống này để làm gì?" Hàn Phi cau mày. Hận ý trong bệnh viện tâm thần rất đặc biệt, không chỉ cùng với hiệu trưởng xây dựng các quy tắc cho sự cùng tồn tại của người và quỷ, mà còn nuôi những người sống trong tòa nhà đen của mình.

"Đừng sợ, tôi tới để cứu anh." Sương đen cắt đứt với thế giới bên ngoài, hai tay Hàn Phi giữ lấy bệnh nhân. Hắn lần thứ hai thử sử dụng nhân cách hệ chữa trị.

Ánh sao trên vực sâu rơi xuống linh hồn của bệnh nhân. Linh hồn dị dạng khiếm khuyết được bàn tay chữa trị vuốt ve, đủ loại cảm xúc bẩn thỉu và xấu xí hiện ra từ bề mặt linh hồn của bệnh nhân. Anh ta dần dần bước ra khỏi nỗi sợ hãi, trở nên bình thường hơn một chút.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã chữa trị thành công một bệnh nhân."

Sau khi nghe được nhắc nhở của hệ thống, Hàn Phi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau khi hắn rút tay về, bệnh nhân kia liền ngã nhào xuống đất, giống như một con rối mất đi linh hồn.

"Không phải chứ."

Hàn Phi lần này là thực sự muốn cứu người, nhưng bệnh nhân dường như lại chết não rồi.

Ý thức tiến sâu vào trong tâm trí, Hàn Phi phát hiện ánh sao bên trên vực sâu đã sáng hơn một chút. Chính mình sau khi chữa trị vết thương cho linh hồn của đối phương, dường như đã tiện tay hút cả linh hồn của đối phương vào trong nhân cách chữa trị.

"Đây hình như là lựa chọn của chính anh ta. Chấp niệm lớn nhất của anh ta chính là hy vọng người nhà có thể đưa anh ta ra khỏi bệnh viện tâm thần. Có vẻ như mình đã vô tình hoàn thành tâm nguyện của anh ta, đúng, chắc hẳn là như vậy."

Bình Luận (0)
Comment