Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 852 - Chương 852: Hắn Có Một Sự Nhiệt Tình Quá Mức Với Công Việc

Chương 852: Hắn có một sự nhiệt tình quá mức với công việc Chương 852: Hắn có một sự nhiệt tình quá mức với công việc

Sau khi tỉnh dậy trong thế giới ký ức điện thờ, Hàn Phi chiếm giữ cơ thể của Cao Thành và kiểm soát hành vi của gã.

Ở một số khía cạnh, hắn có rất nhiều điểm tương đồng với Cao Thành, chẳng hạn như lòng tham vô tận, dã tâm muốn giết chết thần linh, căm hận thế giới đổ nát này, nhưng sau tất cả hắn không phải là Cao Thành.

Giống như trước đây Hàn Phi chiếm giữ thân thể của Phó Nghĩa vậy, đến phút cuối cùng Phó Nghĩa vẫn sẽ ra ngoài gây chuyện. Gã không tin tưởng Hàn Phi, chẳng qua là lợi dụng hắn để xoa dịu mối quan hệ giữa mình và tất cả những người tình mà thôi, chờ khi thời cơ đã chín muối thì mới ra ngoài để tận hưởng thành quả.

Ban đầu có lẽ Cao Thành cũng có kế hoạch tương tự, nhưng trong quá trình dung hợp với Hàn Phi, gã dần dần đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác với Phó Nghĩa.

Đối với Cao Thành, Hàn Phi còn làm tốt hơn chính mình. Vì để thỏa mãn dã tâm, hoàn thành nguyện vọng cuối cùng, gã có thể giao mọi thứ của mình cho hắn.

Hận ý của Cao Thành đối với thần linh đã trở nên mạnh mẽ đến mức, chỉ cần có thể tiêu diệt nó, phải trả bất cứ giá nào cũng được.

Bây giờ đánh thức cậu bé, giúp nó gặp lại quỷ mẫu, đây chính bài kiểm tra cuối cùng của Cao Thành đối với Hàn Phi, cũng là nỗi vấn vương cuối cùng của gã.

Nhiệm vụ cốt lõi của điện thờ này không chỉ liên quan đến vận mệnh của Hàn Phi, cũng sẽ thay đổi vận mệnh của chính Cao Thành.

"Tôi sẽ dẫn anh đi gặp mẹ, để bà ấy đích thân nói với anh những suy nghĩ thực sự trong lòng bà."

Chỉ dựa vào Hàn Phi thì có cố gắng thế nào cũng không thể đánh thức được cậu bé, cậu bé đứng ở giữa ánh sao và vực sâu, phong tỏa bản thân lại.

Thở dài một cái, ý chí của Hàn Phi rời khỏi tâm trí: "Chả trách Cao Hưng lại coi hoa song sinh là tác phẩm quan trọng nhất. Cao Hưng và Cao Thành là hai bông hoa song sinh có vận mệnh đan xen với nhau, một bông hoa hoàn toàn nuốt chửng bông hoa kia thì mới có thể nở rộ. Gã muốn tái hiện lại sự tuyệt vọng đó trên người mình và tiếng cười điên cuồng."

Trong hiện thực, vận mệnh ban đầu của Cao Hưng đã được định sẵn là bị Cao Thành nuốt chửng. Gia đình, hạnh phúc, cuộc sống của gã, bao gồm cả đôi mắt, nhưng sau đó phát sinh biến cố nào đó, Cao Hưng ngược lại đã hoàn toàn nuốt chửng Cao Thành.

"Mình và tiếng cười điên cuồng cũng là hoa song sinh, nhưng cả hai người dường như đều tương đối phật hệ, đều muốn trao mớ hỗn độn này cho nhau."

Nằm ở trên giường, nhìn thành phố ngoài cửa sổ bị bóng tối bao trùm, Hàn Phi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Ánh sao chữa trị nhẹ nhàng bao phủ lên người mỗi một lệ quỷ, vực sâu tham lam dần dần bình tĩnh lại, đến nước đen tích tụ rất nhiều tuyệt vọng cũng rút đi một chút.

Sáng hôm sau khi tỉnh lại, chỉ số ô nhiễm tinh thần của Hàn Phi đã giảm xuống 39. Đối với hắn mà nói, đây đã là một chỉ số tương đối an toàn rồi.

Mặc quần áo xong, Hàn Phi thử vận động thân thể, sau ba ngày dưỡng thương, hắn đã khôi phục hơn phân nửa.

Sau khi ăn uống no nê, Hàn Phi mang theo thẻ lương nợ 20.000 chạy đến cục điều tra thảm họa. Hắn muốn nhận một số nhiệm vụ liên quan đến quỷ mẫu.

"Thầy Cao, không phải thầy vẫn đang tiếp nhận điều trị hay sao?"

“Nhân loại sắp diệt vong rồi, tôi làm gì có tâm tư nằm ở trên giường dưỡng thương?” Giọng nói của Hàn Phi yếu ớt, nhưng trong lời nói lại lộ ra vẻ kiên định: “Thương nhẹ không ra hỏa tuyến, bây giờ đang đúng thời điểm cục điều tra cần người, tôi không thể lãng phí tài nguyên của cục điều tra được."

Hàn Phi dùng hành động thực tế để giải thích thế nào là tấm lòng, thế nào là khí phách. Bị thương nặng như vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn suy nghĩ về những người sống sót bị quỷ quái bắt nạt, hơn nữa còn điểm danh phải đi đến khu vực nguy hiểm nhất khu A.

Nếu như không phải đã biết trước hắn sở hữu nhân cách tham lam, thì rất nhiều nhân viên của cục điều tra có lẽ sẽ đều cảm thấy hắn là một giáo viên chủ nhiệm có tình yêu tuyệt vời.

Sau khi nhận một nhiệm vụ về Thực Vị Các ở khu A, toàn bộ thành viên tổ điều tra tổ 13 lên đường.

Đi một chiếc xe máy mượn từ các tổ điều tra khác, Hàn Phi men theo con đường an toàn tiếp cận khu A. Khi sắp đến nơi, hắn khóa chiếc xe máy lại bên ngoài khu vực nguy hiểm.

Ngay cả vào ban ngày, âm thanh và mùi vị cũng có thể thu hút sự chú ý của quỷ quái, chứ không phải tất cả quỷ quái đều sợ hãi ánh sáng.

"Đây là lần thứ hai mình đến đây rồi."

Nhìn chiếc đèn lồng đỏ treo trước Thực Vị Các, Hàn Phi vẫn nhớ rõ bộ dạng nhếch nhác lúc trước của mình: "Hôm nay không giống như trước đây, sau khi nhân cách thức tỉnh 6 lần, sở hữu hai hận ý, mình đều có thể hiên ngang đi trong những tòa nhà đỏ bình thường."

Giống như đi ăn ở quầy thịt nướng dưới lầu nhà mình vậy, Hàn Phi rất tự nhiên đẩy cửa Thực Vị Các ra.

"Có ai không?"

Bước vào đại sảnh, những chiếc bàn trải khăn đỏ xung quanh ngồi đầy người giấy, tiếng nhai rợn người từ mọi hướng truyền đến.

Trong đại sảnh nhiệt độ giảm xuống rất nhiều. Điều khiến Hàn Phi cảm thấy bất ngờ là, hắn chẳng những không có khó chịu, ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái, khô nóng trong lòng tiêu tán đi một chút.

Đi qua những chiếc bàn người giấy, Hàn Phi đi thẳng vào bếp sau. Nếu như quỷ trong Thực Vị Các không xuất hiện, hắn sẽ ăn sạch mọi thứ trong bếp.

Thành thục cạy sàn nhà, Hàn Phi gọi Đố Kỵ ra, để nó vào nhà kho tầng hầm của Thực Vị Các chuyển đồ ra ngoài: "Ông chủ, nếu anh còn không ra nữa, thì tôi sẽ lấy hết đồ ở đây đi đấy nhé."

Sau khi tiệc máu kết thúc, trong nhà bếp cũng không có thứ gì quá quan trọng. Chỉ có một lượng nhỏ máu quỷ và các loại thịt không rõ tên, bọn chúng dường như đều là cống phẩm hiến tế thượng hảo.

"Không phải ý chí và linh hồn, không thể nuốt vào vực sâu tham lam được, chỉ có thể sử dụng luôn ở đây được thôi."

Hàn Phi lại gọi Vô Thường ra, con quỷ này vô cùng đặc biệt, nó là lệ quỷ đầu tiên mà Cao Thành có được, chưa từng rời xa; bồi dưỡng nó từ tiếc nuối trở thành oán niệm cỡ trung, hiện tại nó cách oán niệm cỡ lớn cũng chỉ còn một buổi tế máu nữa.

"Đây đều là những tế phẩm bên ngoài rất khó thấy được, anh cứ ăn thỏa thích, tế máu cuối cùng tôi sẽ nghĩ cách.”

Mở cuốn nhật ký của Cao Thành ra, Vô Thường và chim Dodo là bạn tốt nhất của gã, cũng là "người" mà gã từng tin tưởng nhất. Chỉ dựa vào điều này, Hàn Phi sẽ không bỏ rơi bọn họ.

Sau khi được Hàn Phi đồng ý, Vô Thường ôm lấy tế phẩm. Nhiệt độ trong phòng bếp lại giảm xuống, những người giấy bên ngoài sột soạt đồng loạt quay đầu lại nhìn hắn.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai ăn quỵt bao giờ à?" Hàn Phi lấy dao tái sinh ra: "Bảo ông chủ của các người ra đây, nếu không tôi sẽ dỡ tòa nhà đỏ này ra đấy."

Ba mươi năm ở Hà Đông, ba mươi năm ở Hà Tây, ba mươi năm đối với Hàn Phi mà nói là quá dài, ba ngày là đã đủ để thay đổi rất nhiều thứ rồi.

Tiếng cọt kẹt rợn người vang lên từ tầng hai, cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một gia đình bảy người từ phòng riêng sang trọng nhất bước ra ngoài. Ông lão đứng đầu tiên chính là ông chủ của Thực Vị Các.

"Thật sự không ngờ mọi người lại biến thành như vậy." Hàn Phi đã từng xem qua gia đình này trên TV trong hiện thực. Gia đình bọn họ đã nhiều thế hệ nghiên cứu kỹ thuật nấu ăn, tinh thông các món ăn lớn, không ngờ sau khi thảm họa xảy ra, bọn họ lại trở thành quỷ vẫn ở trong Thực Vị Các nấu ăn cho những con quỷ khác.

"Tôi không có ý định phát sinh xung đột với mọi người." Cầm dao tái sinh trong tay, Hàn Phi chậm rãi tung đồng xu vận mệnh lên. Vực sâu tham lam lặng lẽ nổi lên sau lưng hắn, khí tức hận ý không chút kiêng dè lan tràn trong đại sảnh: "Lần trước tôi đã tới đây rồi, chắc là mọi người vẫn còn có ấn tượng."

Thể hiện sức mạnh mục đích là để tránh xung đột, khi Hàn Phi thực sự muốn giết người, sẽ không bao giờ rút dao đồ tể ra trước.

"Tôi là con trai của quỷ mẫu, tôi muốn gặp mặt bà ấy."

Một người sống mà lại tự xưng là con trai của quỷ mẫu, chủ nhân của Thực Vị Các không biết nên trả lời câu hỏi của Hàn Phi như thế nào. Quỷ mẫu là một hận ý đặc biệt nhất ở khu A, không ai muốn đắc tội, cũng không ai muốn dính líu quá nhiều với bà ấy.

"Thực Vị Các là nơi mọi người muốn bảo vệ, tôi cũng có thứ mà mình muốn bảo vệ. Nếu như ông không nói, thì tôi chỉ có thể ép buộc để mọi người nói thôi."

Sương đen tham lam bắt đầu lan rộng, hiệu trưởng mở mắt trong vực sâu.

Sau khi nhìn nhau một lúc, ông lão kia vẫy vẫy tay với đứa trẻ nhỏ nhất bên cạnh mình, ông ta lật áo của đứa trẻ lên.

Trên lưng đứa bé viết tên các loại món ăn cùng những điều cấm kị. Những chữ khắc sâu trong quỷ vực này bản thân chính là một loại nguyền rủa, vô cùng khủng khiếp.

"Đây là thực đơn có người đặc biệt dặn làm cho quỷ mẫu à?" Hàn Phi phát hiện tất cả các món ăn đều phải thêm một cảm xúc tiêu cực của sự hối tiếc của con người vào: "Khắc thực đơn lên hậu bối đời sau của ông, là ai làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy?"

Ông lão chỉ lên đỉnh đầu của nó, không dám nói một chữ. Ông ta không nói cho Hàn Phi thông tin liên quan đến quỷ mẫu mà chỉ vỗ vỗ đầu tiểu quỷ.

Hiểu ngầm trong lòng, đứa bé dẫn Hàn Phi lên tầng 3 dành riêng cho quỷ mẫu. Nó chui vào bàn ăn mà quỷ mẫu thường ngồi, từ dưới khăn trải bàn lấy ra một chiếc đèn đã hư hỏng nghiêm trọng.

Dường như biết Hàn Phi sẽ lại tìm đến mình, cho nên sau lần chia tay trước, quỷ mẫu đã giấu vật này ở Thực Vị Các.

"Mình có cần bật nó lên không?" Đang chuẩn bị thử bật đèn, Hàn Phi lại bị tiểu quỷ không ngừng vẫy vẫy tay. Nó kéo Hàn Phi đến bên cửa sổ, rồi chỉ vào mấy tòa nhà sâu trong khu A, sau đó lại chỉ lên bầu trời đầy mây đen.

"Ý của mày là chờ sau khi trời tối, để tao đến mấy tòa nhà đó bật đèn lên à?" Tại cục điều tra thảm họa, Hàn Phi đã kiểm tra rất nhiều hồ sơ điều tra. Mấy tòa nhà mà tiểu quỷ chỉ vào đều có liên quan đến giáo dục con cái, phúc lợi công ích, bản thân không quá nguy hiểm, có thể coi như vùng đệm giữa các tòa nhà đen lớn ở khu A. Ra sức gật đầu, tiểu quỷ có vẻ sợ hãi Hàn Phi. "Vậy thì tao sẽ tin mày một lần."

Trở lại tầng 1, Hàn Phi thu hồi Vô Thường vào vực sâu tham lam: "Những nguyên liệu kia tôi sẽ không lấy không, sau này tôi sẽ dốc toàn lực giữ tính mạng cho cả gia đình ông; đương nhiên, tiền đề chính là mọi người không lừa gạt tôi."

Rời khỏi Thực Vị Các, Hàn Phi đến viện phúc lợi ở ngã tư liền kề. Trong khuôn viên trống rỗng, đủ loại đồ chơi đang tự di chuyển, những bức chân dung hoạt hình trên tường vẫn đang nhấp nháy mắt. Rõ ràng là phong cách vẽ tranh rất đáng yêu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất quỷ dị.

"Lấy Thực Vị Các làm ranh giới, tiến sâu hơn nữa chính là tiến vào sâu trong khu vực cốt lõi của khu A rồi."

Khu A là khu nguy hiểm nhất trong số mấy khu ở Tân Hỗ. Đã có năm tòa nhà đen được xác định, vẫn còn một số lượng lớn các tòa nhà quỷ và tòa nhà cấm tồn tại.

"Khu vực điều tra chính của Cục điều tra là khu C, khu A hoàn toàn bị quỷ quái chiếm giữ. Nếu như mình xảy ra chuyện, thì sẽ không có bất kỳ chi viện nào."

Thu lại khí tức, Hàn Phi đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen lên. Vừa tới gần viện phúc lợi, hắn đã phát hiện một số bất thường.

Bên trong đại viện vẫn còn vứt những thức ăn đang ăn dở được một nửa, còn có những túi dung dịch dinh dưỡng chưa uống hết.

"Dung dịch dinh dưỡng còn chưa đông đặc, đồ ăn cũng rất tươi, có người vừa tới đây trong nửa tiếng trước?"

Những người sống sót trong thành phố sẽ không lãng phí thức ăn, dung dịch dinh dưỡng đắt tiền không phải là thứ mà những nạn nhân thảm họa bình thường có thể mua được.

Đã hỗ trợ cảnh sát phá nhiều vụ án, Hàn Phi rất thông thạo phản trinh sát và phi tang thi thể. Có năng lực quan sát vượt xa người thường, lặng lẽ lẻn vào viện phúc lợi dọc theo góc tường, hắn tìm thấy rất nhiều dấu vết hoạt động của con người ở đây.

"Quỷ quái dường như không có bất kỳ ảnh hưởng nào đối với bọn họ, thực lực của những tên này đủ để nghiền nát đại đa số quỷ quái? Hay là bọn họ giống như hiệu trưởng, là tín đồ của quỷ quái?"

Cả đường lần theo, Hàn Phi đến phòng hoạt động đa chức năng ở tầng 2 của viện phúc lợi. Xuyên qua ô cửa, hắn nghe thấy giọng nói của vài người xa lạ.

“Mười chín ngày nữa sẽ là ngày sinh nhật thần linh, mọi người đã nghĩ ra nên chuẩn bị quà gì cho thần linh chưa?”

"Những thứ nó có, anh đều không có; những thứ nó muốn, anh cũng không thể cho."

"Vậy thì cũng phải tặng, chi bằng chúng ta hãy làm đảo lộn thành mới Hy Vọng thì thế nào? Tổ chức một buổi tế sống với quy mô chưa từng có để chúc mừng sinh nhật của thần linh."

"Những người đồng hành khác sẽ không đồng ý đâu, bọn họ còn muốn biến thành mới Hy Vọng thành thiên đường giết chóc của riêng mình."

Xuyên qua khe cửa, Hàn Phi nhìn vào bên trong. Có ba người đàn ông mặc đồng phục đang đứng trong phòng hoạt động, dưới chân bọn họ còn có hai cái xác bị tra tấn dã man.

“Không phải là quần áo của Cục điều tra thảm họa…”

Hàn Phi đã nhìn thấy bức ảnh tương tự trên thông tin của cục điều tra, nó dường như là đồng phục dành riêng cho công dân có điểm cống hiến cao của thành mới Hy Vọng.

“Sao ba người này nhìn quen quen nhỉ?”

Nhìn chằm chằm hồi lâu, Hàn Phi dựa vào trí nhớ siêu phàm của mình, cuối cùng đã nhớ ra. Hắn từng thấy mấy người này trong phòng hồ sơ của cảnh sát ở hiện thực!

Khi tiếng cười điên cuồng soán thần tiến vào điện thờ, có rất nhiều tội phạm trong tòa nhà chọc trời cũng đi theo vào. Ba người này cũng giống như Mã Tỉnh, đều là những kẻ sát nhân biến thái sở hữu bài quỷ!

"Thần linh ưu đãi cho bọn họ, để bọn họ đều thức tỉnh nhân cách đặc biệt của mình, những tên này dường như đang sống rất tốt ở thành mới Hy Vọng."

Rất nhiều tên sát nhân biến thái đều cực kì giỏi che giấu, cộng thêm việc bọn chúng không hề có chút cảm giác tội lỗi hay liêm sỉ nào. Những kẻ này cho dù ban đêm vừa chặt xác nạn nhân thì ban ngày vẫn có thể trò chuyện vui vẻ với gia đình nạn nhân một cách hoàn hảo. Vì vậy bản chất biến thái của bọn chúng vẫn chưa bị mọi người ở thành mới Hy Vọng phát hiện cũng là chuyện bình thường.

Thần linh cũng cần quà sinh nhật, đặc biệt là một vị thần từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương yêu.

Người đàn ông trông có vẻ lớn tuổi nhất trong ba người nói: “Chúng ta không thể cho thứ thần linh muốn, nhưng chúng ta có thể làm cho thần linh vui vẻ bằng những cách khác. Chẳng hạn như dùng mọi cách để tra tấn những người mà thần căm hận hoặc là giúp đỡ thần linh để y có được sự chấp thuận của người mẹ kia."

"Anh Sửu, anh đã có kế hoạch rồi sao?"

"Sức mạnh nhân cách của tôi ẩn chứa dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, tôi muốn chiếm giữ linh hồn của con quỷ đó, thay bà ta yêu thương thần linh."

Ba người trong phòng đều là biến thái trong hiện thực, bọn họ có ý nghĩ như vậy Hàn Phi cũng không cảm thấy có gì là ngạc nhiên.

Bình Luận (0)
Comment