Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 853 - Chương 853: Người Mẹ Dịu Dàng, Xinh Đẹp, Âm Thầm Chịu Đựng

Chương 853: Người mẹ dịu dàng, xinh đẹp, âm thầm chịu đựng Chương 853: Người mẹ dịu dàng, xinh đẹp, âm thầm chịu đựng

“Anh muốn tự mình làm mẹ của thần á?” Suy nghĩ biến thái như vậy khiến hai người còn lại trong phòng cũng kích động không thôi.

"Chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì khó có thể làm được, lần này tôi dẫn các cậu tới đây, chủ yếu là muốn tìm hiểu thăm dò trước tình hình của quỷ mẫu. Chờ sau khi xác nhận được thực lực của ả, tôi sẽ lại liên hệ với người của thành mới và cục điều tra tiến vào khu A, nói với bọn họ đã tìm thấy một con cá lớn." Người đàn ông được gọi là anh Sửu đã sớm lên kế hoạch cho mọi thứ: "Với tính cách của đám người ở cục điều tra, sau khi phát hiện quỷ quái đặc biệt như vậy, chắc chắn sẽ truy lùng nó bằng mọi cách, để ngăn chặn nó tiếp tục trưởng thành.”

"Một mũi tên trúng ba con chim, chúng ta vừa có thể lợi dụng điều này để tiêu hao lực lượng của cục điều tra, vừa có thể dập tắt những tiếng nói chống lại chúng ta ở thành mới." Người đàn ông có hình xăm hoa mai màu đen trên mặt cười tươi nhất, dường như chuyện anh ta mong đợi nhất là tất cả mọi người đều chết hết vậy.

“Cứ làm từng bước một, chờ khi chúng ta nắm giữ được thành mới, rất nhiều chuyện trước kia đến tưởng tượng cũng không dám sẽ có thể thực hiện được.” Trên mặt anh Sửu lộ ra nụ cười nham hiểm: “Tai họa, phế tích, không có bất cứ quy tắc bó buộc nào, chúng ta sẽ tự mình xây dựng thiên đường của riêng mình."

Ba tên tội phạm vẫn đang chìm đắm trong mộng tưởng, bọn chúng không hề nhận ra tử thần ngoài cửa đã nhắm vào mình.

Anh Sửu cầm đầu đã chuẩn bị rất nhiều cho kế hoạch này, gã ta lấy ra một chiếc áo khoác rách nát từ trong ba lô của mình: "Nhà mẹ đẻ của thần linh rất giàu có, ả đã được nuông chiều từ khi còn nhỏ, cho đến khi tự mình có con rồi mới bắt đầu thử làm một số chuyện, chẳng hạn như tự tay làm món bánh ngọt yêu thích cho con, giúp con phân biệt các màu sắc, hương vị trái cây khác nhau,… Chiếc áo khoác có sắc màu ấm áp, tươi sáng này cũng do chính tay ả tự làm cho con, vừa đẹp vừa bắt mắt, dễ thu hút sự chú ý của mọi người bên ngoài, tốt cho sự an toàn."

Nói xong, anh Sửu lấy ra một con dao sắc bén, gã không chút do dự đâm lưỡi dao vào cổ áo.

Từ chiếc áo khoác rách nát chảy ra máu tươi, trong chiếc áo hình như có vong hồn đang la hét.

“Vật nguyền rủa này sẽ dẫn chúng ta đến gần hơn với mẹ của thần linh.” Anh Sửu mặc chiếc áo vào, ba người cùng nhau tiêu hủy thi thể của người bạn đồng hành, sau đó lấy ra một chiếc túi du lịch lớn từ phòng bên cạnh: “Cầm đủ đồ đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát."

Ba người đeo túi lên rời khỏi viện phúc lợi, Hàn Phi âm thầm đi theo phía sau.

Những tên tội phạm ngoại lai độc ác này rất ít khi bị quỷ quái tấn công, dường như bọn chúng được thế giới điện thờ cố tình bảo vệ, giống như là "cảnh sát" được thần linh dùng để duy trì quy tắc của thế giới này.

Trắng đen đảo ngược, trong tương lai tồi tệ nhất, những kẻ giết người biến thái đã trở thành một quần thể đặc quyền.

Tiến sâu vào khu vực cốt lõi của khu A, ba tên tội phạm và Hàn Phi đã cùng đến vườn hoa trên cao của thành phố.

Tòa nhà cao tầng trước mặt từng là một trong những khu dân cư sang trọng nhất ở Tân Hỗ, trên đỉnh tòa nhà có xây dựng một khu vườn. Một trường mẫu giáo quý tộc nổi tiếng cũng ở đây, bọn họ sẽ tùy chỉnh các khóa học giáo dục phát triển dành riêng cho từng đứa trẻ.

Cao Thành khi còn nhỏ đã đi học ở đây, cho dù gã không thể nhìn thấy, nhưng dưới sự bảo vệ của bố mẹ, cũng không ai dám kỳ thị gã mà chỉ toàn tâm toàn ý phục vụ.

“Mọi việc suôn sẻ hơn tôi mong đợi.” Anh Sửu vuốt ve vết máu trên quần áo: “Tôi có thể cảm nhận được tình yêu từ người mẹ, cũng cảm nhận được sự lưu luyến đến từ thần linh, tôi đã rất nóng lòng được trở thành mẹ của nó rồi.”

Hàn Phi đi theo ba người bọn chúng là lần đầu tiên tiến sâu vào khu A, nơi này khác hẳn với những gì trong ấn tượng của hắn. So với khu C đổ nát, hầu hết các tòa nhà ở khu A vẫn còn hình dạng ban đầu nguyên vẹn, chưa kể đến việc tất cả các cửa sổ đều bị che kín.

"Nghe nói mẹ của thần linh thích nhất là trẻ con, bởi vì mẹ của mình đã yêu đứa trẻ khác, nên thần linh mới trở nên dị dạng, đáng sợ." Người đàn ông với hình xăm hoa mai trên mặt bỡn cợt nói, từ lời nói của gã không nghe ra một chút tôn trọng nào đối với thần linh.

“Quả thực có lời đồn đại tương tự, cho nên tôi cũng chuẩn bị trước một số thứ, để thu hút mẹ của thần linh hiện thân.” Anh Sửu mở chiếc túi du lịch cực lớn ra, bên trong là một cậu bé có đường nét thanh tú, làn da trắng nõn, dung mạo cực kỳ đáng yêu: "Vì để tìm ra đứa trẻ có thể kích hoạt được tình cảm mẹ con nhất, tôi đã phải tốn không ít công sức đấy."

Gã cởi dây trói trên người cậu bé ra, tay trái cầm kẹo, tay phải cầm dao: “Nhóc con, nếu ngoan ngoãn thì cho ăn kẹo, không nghe lời, tao cào rách mặt mày ra nghe chưa."

Hàn Phi theo sau phía xa cảm thấy có chút không ổn. Hắn muốn đi tới ngăn cản đối phương nhưng vẫn là chậm một bước. Bàn tay đầy sẹo của anh Sửu ấn đầu đứa nhỏ, gã đã sử dụng sức mạnh nhân cách của mình vào đứa trẻ vô tội.

Ngước mắt lên, anh Sửu lẩm bẩm đủ loại từ ngữ kỳ quái. Giọng nói của gã dần dần thay đổi, từ trưởng thành biến thành non nớt, cuối cùng trở nên như một đứa trẻ.

"Bùm!"

Khi cơ thể của anh Sửu ngã xuống đất, cậu nhóc thanh tú dễ thương mở mắt ra, trên mặt hiện lên nụ cười tàn nhẫn: “Ha ha, không ngờ mong muốn chiếm hữu mạnh mẽ cũng có thể trở thành một phần của nhân cách, mình thực sự quá thích thành phố này rồi.”

Người đàn ông hoa mai lặng lẽ liếc mắt nhìn người đàn ông xấu xí ngã dưới đất, đầu óc bắt đầu linh lợi: "Tôi thật tò mò anh làm sao để thức tỉnh nhân cách này? Có thể chui vào trong thân thể của người khác, thật không thể tin được?"

"Có lẽ là bởi vì tôi luôn có ý nghĩ này, tôi đã giết chết tất cả những người phụ nữ mà mình từng thích. Phần lớn trong số bọn họ đều không thèm nhìn đến tôi, còn nói chuyện với người đàn ông khác trước mặt tôi nữa. Mỗi ngày tôi đều bị sự đau khổ này hành hạ, suy nghĩ làm sao mới có thể chiếm giữ được bọn họ." Lời nói kinh khủng thốt ra từ miệng cậu bé, mang theo một cảm giác quỷ dị khó có thể diễn tả được.

"Vậy cuối cùng bây giờ anh đã đạt được ước nguyện, có thể hoàn toàn khống chế những người kia rồi."

"Đúng vậy, kể từ sau khi có được năng lực này tôi đã không giết bất cứ ai nữa, tôi biến bọn họ thành những tiêu bản sống thuộc về mình. Khi muốn nhìn thấy bọn họ, thì tôi sẽ đi chiếm lấy bọn họ kakaka." Nụ cười điên cuồng và bệnh hoạn tạo thành một sự tương phản rõ ràng với những đường nét dễ thương trên khuôn mặt của cậu bé.

Cầm chặt dao đồ tể, Hàn Phi bắt đầu từ từ rút ngắn khoảng cách. Những thứ cặn bã này đều phải bị giết chết hết, nếu không thành mới Hy Vọng sớm muộn sẽ đại loạn.

"Mẹ của thần linh chính là ở đây, chúng ta vào trong đi."

Cậu bé bị anh Sửu thao túng khoác lên mình chiếc áo khoác rách nát đó, nó bước đi một mình trong đại sảnh trống trải.

"Theo thông tin do Cục điều tra thảm họa đưa ra, khu dân cư vườn hoa trên cao này được coi là một tòa nhà đen, chỉ là hận ý sống bên trong thích lang thang khắp nơi..." Nói được một nửa đột nhiên anh Sửu ngậm miệng lại, gã ta cảm thấy áo của mình đang bị một loại lực nào đó kéo đi.

Trong tòa nhà lớn có đủ loại quỷ quái sống, kể cả vào ban ngày vẫn rất nguy hiểm, nhưng chiếc áo khoác rách nát đó dường như là lá bùa hộ mệnh tốt nhất trên thế giới, mặc nó lên thì bất kỳ quỷ quái nào cũng đều sẽ bỏ qua bọn họ.

Hàn Phi cũng được lây theo, hắn không chút trở ngại đi tới tầng 5.

"Chính là ở đây! Mọi người đưa cơ thể của tôi rút lui về sau, hình như ả sắp tới rồi!"

Sau khi mở một cánh cửa kính dán đầy hình vẽ của trẻ con, một cảnh tượng kinh tởm hiện ra.

Cái gọi là trường mẫu giáo quý tộc nhuốm đầy máu bùn bẩn thỉu. Mấy cô giáo bị móc mất hai mắt cứ lặp đi lặp lại những câu nói tương tự một cách máy móc.

Trong trường mẫu giáo không có một đứa trẻ bình thường nào, tất cả đều có cơ thể bị khiếm khuyết, mặc những bộ quần áo đắt tiền nhất nhưng phải chịu đựng sự tra tấn dã man nhất.

Ở trung tâm của trường mẫu giáo quý tộc có một tế đàn nhỏ, ở trung tâm tế đàn trồng một bông hoa đỏ đầu người.

Đầu lâu của bọn trẻ treo trên thân, linh hồn của bọn chúng dường như được kết nối lại với bông hoa. Chỉ cần bông hoa kia khô héo, tất cả mọi người sẽ hồn phi phách tán.

Đang từ từ tới gần, đột nhiên Hàn Phi dừng lại. Hắn nhìn những bức ảnh trên tường, những đứa trẻ đó hình như là bạn học của Cao Thành. Bọn chúng vẫn luôn rất quan tâm đến Cao Thành, còn sẵn lòng dẫn gã đi chơi, tham gia nhiều hoạt động khác nhau, hoàn toàn không vì gã bị mù mà bắt nạt.

Những đứa trẻ này tâm địa lương thiện, nhưng những gì bọn chúng làm lại chính là những gì Cao Hưng không muốn nhìn thấy nhất.

"Cao Hưng không bị mù, nhưng thời thơ ấu luôn bị nhiều người bắt nạt, còn bên cạnh Cao Thành mù lòa thì lại toàn là bạn bè." Hàn Phi khẽ cau mày khi ngửi thấy mùi máu trong không khí: "Hận ý của Cao Hưng đã sớm không còn giới hạn chỉ ở trên người Cao Thành, y muốn trả thù tất cả mọi người."

“Bông hoa này thật đặc biệt.” Anh Sửu bị bông hoa trước mặt hấp dẫn, mùi máu tanh nồng nặc, sắc đỏ diễm lệ, tất cả đều khiến gã ta mê mẩn.

Đi ngang qua bên người những đứa trẻ, cả giáo viên và học sinh đều không nhắm vào gã, ngược lại còn dường như đang nhờ gã giúp đỡ.

Hoàn toàn không nghĩ đến việc cứu người, anh Sửu nằm bò trên mép tế đàn, nhìn chằm chằm vào những đầu người trên thân hoa đỏ, cố gắng kìm nén ý muốn hái bọn chúng mang về nhà sưu tập.

Ánh đèn trong tòa nhà bắt đầu mờ đi, bên ngoài rõ ràng đã là giữa trưa, nhưng bên trong hình như đã là đêm khuya.

Những đứa trẻ đang nhìn anh Sửu hình như cảm nhận được điều gì đó. Giống như một đàn gà con đang chờ được cho ăn, bọn chúng nhìn về một hướng nào đó, ríu rít nói những lời không ai hiểu được.

Trong hành lang trống rỗng có thể nghe thấy tiếng bước chân. Trên bức tường sạch sẽ mọc lên dày đặc mạch máu. Chúng bò trên những bức tranh vẽ của trẻ con, rất nhanh đã bao phủ toàn bộ sàn nhà.

Trong bóng tối dường như có thứ gì đó đang di chuyển, khi Hàn Phi nhận ra thì đã có một bóng người ở trước cửa trường mẫu giáo.

"Quỷ mẫu?"

Hàn Phi đã từng gặp quỷ mẫu, nhưng bóng người trước mắt không giống quỷ mẫu cho lắm, làn da trắng nõn mịn màng, không có nếp nhăn và vết sẹo nào.

"Mình nhớ quỷ mẫu gặp lúc trước, trên người đầy vết sẹo, giống như con búp bê bị xé nát vô số lần rồi sau đó khâu lại mà." Nín thở, Hàn Phi yên lặng nhìn trộm.

Người phụ nữ bước ra khỏi bóng tối chậm rãi bước vào trường mẫu giáo, trên tay cầm kéo cắt tỉa hoa. Khi nhìn thấy cậu bé bên cạnh tế đàn, cô dừng bước, đôi mắt đầy hận ý dán chặt vào chiếc áo khoác của cậu bé.

Những giọt máu chảy dài trên má, chỉ là nhìn một cái, đôi mắt của người phụ nữ đã đầy vết nứt như thủy tinh, trên người cô cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ.

Người phụ nữ đau đớn hét lên, cô vung tay lung tung, đôi mắt dịu dàng và xinh đẹp vỡ nát trên mặt đất, chỉ còn lại hai lỗ đen trên mặt.

Người phụ nữ này dường như bị thần linh nguyền rủa, đôi mắt của cô chỉ có thể dùng để nhìn con của mình. Chỉ cần cô nhìn thứ không nên nhìn, thì hai mắt sẽ nứt vỡ, vô số vết sẹo sẽ xuất hiện.

So sánh người phụ nữ trước mặt với quỷ mẫu trước kia đã gặp một chút, dần dần Hàn Phi đã hiểu ra.

Khi quỷ mẫu đứng ở bên phía Cao Hưng, cô sẽ trở thành một người phụ nữ hoàn hảo, nhưng khi cô muốn giúp Cao Thành, thì mọi thứ cô có sẽ bị lấy đi mất.

"Ngày đó quỷ mẫu lén lút tới tìm mình, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ? Phải trả cái giá như thế nào?"

Truyền ý niệm của mình vào vực sâu tham lam, Hàn Phi nói với Cao Thành: "Mẹ của anh thực sự rất yêu anh."

Bình Luận (0)
Comment