Người ta thường chỉ sau khi mất đi mới hiểu được sự trân quý của đối phương.
Hàn Phi đang định truyền những lời mình muốn nói cho Cao Thành, thì cậu bé vẫn luôn không có phản ứng với thế giới bên ngoài đột nhiên chớp chớp mi mắt.
"Anh có thể mở mắt ra tự mình nhìn, mẹ của anh vì anh mà đã phải chịu đựng quá nhiều đau khổ. Bà ấy chưa bao giờ nói những điều này với anh mà vẫn luôn âm thầm chịu đựng."
Bị kẹp giữa hai đứa trẻ, một người là ruột thịt của mình, một người là do chính tay mình nuôi nấng, tình cảm hơn mười năm sớm đã hình thành sợi dây liên kết, quỷ mẫu mới là người khó xử nhất.
Những thay đổi ở trường mẫu giáo vẫn đang tiếp tục. Những vết sẹo xấu xí bắt đầu xuất hiện càng ngày càng nhiều trên làn da trắng nõn của quỷ mẫu. Nguyền rủa khắc sâu vào xương tủy dường như đang cắt đứt linh hồn bà bằng những nhát dao cùn.
Nếu như bà ấy không thu lại ánh mắt, dừng những suy nghĩ nào đó trong đầu lại, thì cơ thể bà ấy sẽ trải qua những thay đổi đáng sợ hơn nữa.
Không đành lòng nhìn tiếp, Hàn Phi đi ra khỏi chỗ ẩn nấp.
Nhưng còn chưa đợi hắn đi đến, quỷ mẫu đã bước tới chỗ cậu bé. Bà cẩn thận nắm lấy bàn tay đang nắm lấy tế đàn của nó.
Vẻ ngoài hung dữ và đáng sợ, hận ý và nguyền rủa vô biên, tạo nên sự tương phản rõ nét với những chuyển động nhẹ nhàng của bà.
Dù có bị tra tấn thành quái vật, thì bà vẫn rất dịu dàng như vậy.
Cậu bé mà anh Sửu điều khiển cũng giật nảy mình. Gã không ngờ quỷ mẫu sẽ đột nhiên xuất hiện, càng không ngờ đến quỷ mẫu lại là một hận ý sở hữu năng lực đặc biệt.
"Chiếc áo này... cháu đã tìm thấy ở đâu vậy?"
Giọng nói mệt mỏi truyền đến từ bốn phương tám hướng, quỷ mẫu dường như đã hòa nhập với toàn bộ tòa nhà, đây là quỷ vực thuộc về bà.
Anh Sửu cũng rất thông minh, biết mình không được để lộ bản thân lúc này nên gã chỉ dứt khoát im lặng không nói, mà kích hoạt bản năng của cậu bé, khiến nó sợ hãi khóc thét lên một cách rất tự nhiên.
Không thể không nói cậu bé mà anh Sửu đã dày công tìm kiếm thực sự rất đáng yêu, dường như sinh ra nó đã có năng lực kích hoạt tình mẫu tử.
Nước mắt lăn dài trên má, anh Sửu cúi đầu, trong lòng gã thì lại đang tính toán một chuyện khác.
Cậu bé chỉ là bàn đạp, mục tiêu thực sự của anh Sửu là quỷ mẫu. Nhưng để chiếm giữ hận ý không phải là một chuyện dễ dàng, đòi hỏi quá nhiều sự chuẩn bị và bước đệm.
“Là chiếc áo này dẫn cháu đến đây à?” Giọng nói của quỷ mẫu rất dịu dàng, rõ ràng đã biến thành quái vật, nhưng chỉ cần nghe giọng nói của bà thôi cũng cảm thấy rất thoải mái. Bà khác hoàn toàn với những quỷ quái khác trên thế giới này.
Cậu bé đang lo lắng không biết nên trả lời như thế nào, sau khi nghe thấy quỷ mẫu hỏi thì lập tức gật đầu.
"Hãy rời khỏi đây, chiếc áo này sẽ mang đến bất hạnh cho cháu, đừng để chấp niệm của nó ảnh hưởng." Cơ thể của quỷ mẫu đang tan rã với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Chỉ cần bà quan tâm đến những đứa trẻ khác ngoài Cao Hưng, nguyền rủa của thần linh sẽ kích hoạt. Điều khiến người ta càng không thể ngờ tới là, quỷ oa của quỷ mẫu đã bao trùm toàn bộ tòa nhà. Tất cả quỷ quái và linh hồn của những người sống sót trong tòa nhà đều tương thông với quỷ mẫu. Cơ thể bà xuất hiện vấn đề, tất cả mọi người đều phải chôn cùng, bao gồm cả những đứa trẻ vô tội của trường mẫu giáo và giáo viên.
Tâm tư tên Cao Hưng này thật kỹ càng tỉ mỉ, y lợi dụng sự lương thiện của quỷ mẫu, để trói buộc linh hồn của tất cả mọi người vào với bà.
“Đi mau, đừng tới đây nữa.” Câu này của quỷ mẫu chính là nói với chấp niệm trong chiếc áo kia. Bây giờ bà không có sức mạnh để có thể bảo vệ được Cao Thành, miễn cưỡng duy trì để mình không suy sụp cũng đã không dễ dàng gì.
Vẫn luôn cúi đầu vắt óc suy nghĩ, Anh Sửu đã phát hiện ra điểm này. Đưa ra một quyết định vô cùng táo bạo, gã điều khiển cậu bé phải ngẩng đầu lên, dùng khuôn mặt non nớt không tì vết đó nhìn quỷ mẫu, sau đó bước đi loạng choạng về phía bà. Gã dường như hoàn toàn không quan tâm quỷ mẫu sẽ biến thành như thế nào. Như thể quỷ mẫu chính là mẹ ruột của mình, gã loạng choạng ôm lấy bà.
Vì để không làm tổn thương đứa trẻ, quỷ mẫu cố gắng hết sức để áp chế hận ý mất kiểm soát. Cậu bé dường như không nhìn thấy sự khó xử của quỷ mẫu, mặt dán vào bụng dưới của bà, miệng vô thức gọi mẹ.
Chỉ là hai từ đơn giản nhưng lại có ý nghĩa khác đối với quỷ mẫu. Bà có thể dễ dàng đẩy cậu bé ra, nhưng khi bàn tay vươn ra chạm vào chiếc áo khoác tả tơi kia, bà vẫn không kìm được mà chạm vào đầu nó.
“Về nhà đi, con à, đây không phải là nơi con nên đến.” Nguyền rủa đến từ thần linh không khiến cho quỷ mẫu khuất phục. Đứa nhỏ cũng phát giác điểm yếu của quỷ mẫu, sức mạnh nhân cách đặc biệt vô cùng bí mật chui vào bên trong một vết thương của bà.
Những đứa trẻ khác trong trường mẫu giáo cũng bị liên lụy bởi nguyền rủa. Vì để không làm tổn thương đến mọi người, quỷ mẫu đẩy đứa trẻ ra, đưa nó ra khỏi trường mẫu giáo.
Sau khi ra khỏi phòng, cậu bé vẫn còn khóc rất thảm thiết, nhưng trong đáy mắt nó lại hiện lên một sự hưng phấn, thật sự không nhịn được muốn chiếm lấy thân thể của quỷ mẫu.
"Tin đồn đều là thật! Quỷ mẫu rất đáng sợ, nhưng chỉ cần ả dám làm trái với thần linh, ả sẽ bị tước đoạt mọi năng lực, trở thành hận ý yếu ớt nhất." Anh Sửu cố gắng che đậy suy nghĩ tà ác của mình: "Ả muốn khôi phục thì phải mất một thời gian, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất! Không thể đợi được nữa rồi!"
Anh Sửu có chút kích động giả vờ bởi vì sợ hãi mà chạy nhanh qua hành lang, gã và đồng bọn của mình tập hợp ở dưới tầng.
"Thăm dò thế nào rồi? Đã gặp mẹ của thần linh chưa?"
"Bảo vệ tốt cho thân thể của tôi! Hãy rời khỏi đây trước!"
Ba tên tội phạm rời khỏi khu dân cư cao cấp vườn hoa trên cao với tốc độ nhanh nhất. Bọn chúng tiến vào một tòa nhà bên cạnh, anh Sửu vẫn ẩn giấu bên trong người cậu bé. Gã có vẻ khó khăn lấy loại thiết bị kia ra khỏi túi du lịch: "Chuẩn bị kêu gọi những người khác! Đội ngũ của thành mới Hy Vọng toàn bộ đến khu A! Chúng ta sẽ hành động ngay bây giờ!"
Ba người này đều là những tên sát nhân biến thái được khắc trên quỷ bài. Được thần linh “chúc phúc”, bọn chúng vốn đã có sẵn đặc quyền, cộng thêm thực lực tự thân mạnh mẽ, cho nên rất dễ dàng đã tập hợp được một nhóm “kẻ bám gót”.
“Gấp gáp vậy sao?” Người đàn ông mặt hoa mai có chút kinh ngạc.
"Cơ hội không thể bỏ lỡ, một khi bỏ lỡ sẽ không có nữa!" Sau khi ra khỏi tòa nhà lớn, anh Sửu mới hoàn toàn lộ ra bản tính của mình. Gã dùng hai tay giằng xé thịt của mình, giống như phát hiện ra một kho báu vô song nào đó: "Mấy người không hiểu được cảm giác đó đâu, ngay khi tôi vừa mới nhìn thấy là đã muốn chiếm giữ ả! Tôi đã lâu lắm không có ham muốn này rồi! Mẹ của thần linh, trong thành phố này còn ai hoàn mỹ hơn ả không?”
Càng là tồn tại không thể đạt được, sẽ càng kích thích gã.
Anh Sửu với tâm lý cực kỳ biến thái đang thở hổn hển, người bình thường không thể hiểu được lối suy nghĩ của gã.
"Được rồi, vậy thì sẽ tin anh một lần."
Ba người bọn họ lấy ra thiết bị liên lạc dính máu. Những thiết bị cũ kỹ này khác với vòng đen do Deep Space Technology phát triển, dường như được đào bới ra từ trong đống đổ nát, rất dễ bị quỷ xâm nhập.
"Tòa dân cư vườn hoa trên cao ở khu A, nhanh chóng đến đây trong vòng một giờ..."
"Bốn mươi phút! Tôi không thể đợi được lâu như vậy! Không được! Bảo bọn họ đến đây trong vòng nửa tiếng nữa!" Anh Sửu đỏ mắt, trong đầu gã bây giờ chỉ toàn là thân ảnh của quỷ mẫu.
Sắc trời càng ngày càng âm u, không bao lâu nữa, sự yên tĩnh của khu phố đã bị phá vỡ. Một chiếc xe vận tải màu đen tiến vào sâu trong khu A.
Chiếc xe này chắc là thuộc về thành mới Hy Vọng, nhưng hoa văn về thành mới Hy Vọng trên thân xe đã bị xóa đi, bị người ta dùng máu tươi và thịt vụn vẽ thành một nhãn cầu khổng lồ.
"Lão đại, anh gọi chúng tôi tới gấp như vậy để làm gì?"
Chiếc xe tải màu đen chất đầy các loại vật tư và vật liệu hiến tế. Những người này trên danh nghĩa là thuộc về thành mới Hy vọng, nhưng trên thực tế lại vận chuyển tế phẩm cho quỷ và giúp đỡ tà thần.
“Mấy người các cậu tới đây đầu tiên, đúng là thật sự rất may mắn.” Điều khiển cơ thể của cậu bé, anh Sửu đứng ở trên bàn: “Chờ sau khi thành quỷ mẫu, tôi sẽ ban cho mỗi người các cậu một nguyện vọng, cho các cậu cơ hội tùy ý giết người."
Sau khi nghe anh Sửu vẽ ra chiếc bánh lớn, những người mới đến càng khó hiểu hơn. Bọn chúng được gọi vào trong phòng, anh Sửu bắt đầu giao nhiệm vụ cho từng người.
Tổ tác chiến của thành mới Hy Vọng hoàn toàn khác với cục điều tra. Lực lượng chiến đấu hàng đầu tập trung ở một số bộ phận, mà những bộ phận này không ai chịu nghe lời ai, vì để bảo toàn thực lực, không bao giờ cử lực lượng chủ lực thực sự đi dọn dẹp thành phố.
Ngoại trừ bọn họ ra, mạnh nhất chính là đám tội phạm ngoại lai này. Nhân cách biến thái và cực đoan nghiêm trọng đã mang đến cho bọn chúng những năng lực vô cùng đáng sợ.
"Mười một người, tất cả đều đã thức tỉnh nhân cách từ hai lần trở lên, đây đã là toàn bộ thành viên mà chúng tôi có thể điều động rồi." Người đàn ông mặt hoa mai có chút lo lắng: "Chỉ mỗi chúng ta đối phó với hận ý thôi, thì chật vật quá."
"Đủ rồi, mẹ của thần linh hiện tại đang bị thần linh nguyền rủa, chỉ mỗi khôi phục thôi ả đã phải cần một thời gian rồi. Hơn nữa chúng ta cũng không cần phải giết ả, tôi chỉ cần khi tôi sử dụng sức mạnh nhân cách của mình thì các cậu sẽ dùng mọi cách để chia sẻ áp lực với tôi là được." Anh Sửu nói một cách thần bí: "Tôi nghe nói mẹ của thần linh mặc dù là quỷ, nhưng đã cứu được không ít người sống trong thành phố. Để những người sống đó mặc áo bào đen, ả sống trong căn hộ bí mật của vườn hoa trên cao."
"Cái này thì có liên quan gì đến hành động của chúng ta?"
Trong vườn hoa trên cao có ẩn chứa rất nhiều thứ mà quỷ mẫu quan tâm, đến lúc ấy các cậu có thể bắt những người đó đến, kiểm soát những con quỷ yếu ớt này, để uy hiếp quỷ mẫu, giảm ý chí phản kháng của ả." Hai mắt anh Sửu nhìn chằm chằm vào tòa nhà lớn: "Các cậu yên tâm, quỷ mẫu không nguyện ý khuất phục thần linh, cho nên mới vô cùng thống khổ. Tôi chiếm giữ linh hồn của ả là để giúp ả giải thoát, phản kháng của ả sẽ không quá mạnh mẽ."
Những tên tội phạm đến từ thành mới Hy Vọng vận chuyển đủ các loại vật phẩm từ trên xe tải xuống. Bọn chúng làm việc không từ thủ đoạn, là phong cách đối lập hoàn toàn với Cục điều tra.
Xa xa một góc rèm cửa được vén lên, Hàn Phi đang âm thầm quan sát bọn chúng.
"Thả máu! Cường Vận!"
Cường Vận là tên của một tên tội phạm, gã cởi trần, ăn mặc như một sát thủ cổ đại.
Vén tấm vải đen trên xe tải ra, trên đó có đặt một tế đàn loại nhỏ, trên tế đàn cúng tế một miếng thịt vẫn còn đang đập không ngừng.
Vẫn còn hai người sống sót ở góc xe tải, tay chân của bọn họ bị trói, những chiếc ống bị cắm vào cơ thể.
Đám người anh Sửu dường như coi người sống là máy bơm máu, trước khi hành động đều sẽ tế sống để tăng cường năng lực của tất cả mọi người.
Khi máu tươi được tiêm vào, miếng thịt kia như lớn ra thêm một vòng. Ánh sáng đỏ mà nó phát ra phản chiếu lên những người xung quanh. Ánh mắt của những tên sát nhân biến thái kia tràn đầy sát ý.
"Cường Vận canh giữ tế đàn, Lão Cẩu dẫn người mới đi tìm thứ có thể uy hiếp quỷ mẫu, những người khác đi theo tôi."
Mặc dù nhóm người này đều là những kẻ biến thái, nhưng bọn chúng có khả năng thực thi mạnh mẽ, cũng đã phát triển một sự hiểu ngầm nhất định với nhau.
Chờ sau khi đại bộ phận mọi người đều đã tiến vào tòa nhà dân cư, Hàn Phi lặng lẽ đi ra: "Dưới ảnh hưởng của tế đàn, thực lực của mỗi người bọn chúng đều được tăng lên, tương đương với giáo viên trong trường học.”
Thực lực chung của những kẻ giết người tương tự như Mã Tỉnh, trong đó thực lực của người đàn ông hoa mai và anh Sửu còn cao hơn cả Mã Tỉnh nữa.
"Bọn họ đây là đã điều động toàn bộ lực lượng của khu A à?"
Khi những người đó tập hợp lại với nhau, Hàn Phi không phải là đối thủ của bọn chúng. Nhưng nếu bọn chúng muốn chiến đấu với quỷ mẫu, thì vẫn có chút miễn cưỡng.
"Mười một tên biến thái sát nhân sở hữu nhân cách đặc biệt, tế máu bọn chúng hẳn là có thể đủ cho Vô Thường trở thành oán niệm cỡ lớn nhỉ."
Hàn Phi thả chim Dodo ra để nó giám sát hành động của Anh Sửu, trong khi mình thì tiếp cận chiếc xe tải màu đen mà quỷ không biết thần không hay.
"Người mà bọn chúng tín ngưỡng chắc hẳn là Cao Hưng, miếng thịt trên tế đàn rất có khả năng là một phần của tượng thần máu thịt."
Im lặng chờ đợi, cho đến khi quỷ vực được kích hoạt lại lần nữa, Hàn Phi mới hành động.
Đồng xu vận mệnh sấp ngửa trong không trung, một chiếc rìu khổng lồ ngưng tụ sát ý chém về phía Cường Vận!
Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, cho đến lúc chết Cường Vận cũng không ngờ rằng lại có một oán niệm cỡ lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng, phát động tấn công với mình.
"Đừng giãy giụa nữa." Hàn Phi kích hoạt năng lực của những quỷ quái khác. Bệnh Hạch, Đố Kỵ liên thủ, bùng phát cảm xúc tiêu cực của Cường Vận, làm ô nhiễm tinh thần và vận khí của gã.
Mấy oán niệm đột kích cùng một lúc, Cường Vận đến ba giây cũng không chống đỡ nổi, đầu đã lìa khỏi người.
"Hai người đừng sợ, tôi là tổ trưởng tổ điều tra số 13 của Cục điều tra thảm họa Cao Thành, tôi tới cứu hai người đi." Hàn Phi đưa ra chiếc vòng đen trên cổ tay. Hắn muốn rút đường ống trên người cơ thể nạn nhân ra, nhưng cả hai người đều lắc đầu từ chối.
"Sau khi anh cắt đứt đường ống, tế đàn sẽ xuất hiện thay đổi, những người đó sẽ lập tức biết ngay nơi này đã xảy ra chuyện." Một người đàn ông mặc đồng phục màu đen vô cùng yếu ớt nói: "Hai chúng tôi là thành viên đội chấp pháp của thành mới Hy Vọng, anh đừng để ý đến chúng tôi nữa, lập tức báo cáo sự việc ở đây lên trên! Những tên điên đó đã trà trộn vào ban quản lý của thành mới Hy Vọng rồi!"
"Không sao, tôi sẽ mang hai người còn sống sót trở về, để hai người tự mình chỉ ra những tên điên đó." Hàn Phi để Vô Thường nuốt chửng Cường Vận, lệ quỷ ở bên cạnh Cao Thành lâu nhất này đã càng ngày càng gần với oán niệm cỡ lớn rồi.
Chim Dodo trong tòa nhà lớn cũng truyền đến tin nhắn vào lúc này, những tên điên đó đã bắt đầu phát động tấn công với quỷ mẫu.
"Bọn chúng cũng dũng cảm thật đấy."
Sương đen tham lam phun ra từ phía sau lưng Hàn Phi, nhấm chìm tế đàn. Dưới sự điều khiển của hắn, tất cả lệ quỷ đều điên cuồng cắn xé máu thịt trên tế đàn, phá hủy nó bằng phương thức nguyên thủy nhất.
Máu bắn tung tóe, một luồng khí tức cực kỳ khủng khiếp phát ra từ tế đàn, sau khi khóa chặt Hình Phu thì mới tiêu tán.
"Chỉ là một tế đàn thôi, hủy thì cũng hủy rồi. Hai người hãy tìm một nơi ẩn nấp trước, tôi đi rồi về ngay."
"Còn anh thì sao?" Ngồi ở bên trong những mảnh vỡ của tế đàn, người đàn ông mặc đồng phục màu đen lo lắng hỏi Hàn Phi: "Anh muốn đi làm gì?"
"Cục điều tra thảm họa chúng tôi chưa bao giờ sợ hãi tà ác, tôi đi giết hết tất cả bọn chúng." Hàn Phi đứng ở trung tâm của các oán niệm, sau lưng hắn chính là vực sâu tham lam không đáy.