Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 961 - Chương 961: Ác Mộng Tầng Thứ Bảy Trừ Tà

Chương 961: Ác mộng tầng thứ bảy trừ tà Chương 961: Ác mộng tầng thứ bảy trừ tà

Vô thức cắn một miếng táo, lúc này Hoàng Doanh mới phản ứng lại. Hàn Phi có lẽ đã lên kế hoạch để Thẩm Lạc ở lại game trong một thời gian dài rồi.

"Đây là lần đầu tiên anh ăn giỏ trái cây do chính mình mang vào bệnh viện đấy."Đọc chương dịch mới nhất tại: vipTruyenGG.com

"Thẩm Lạc sẽ không để ý đâu, trước đây tên ngốc này còn uống cà phê tình yêu người ta tặng cho em, em cũng có nói gì đâu." Hàn Phi nhớ lại đủ những chuyện đã xảy ra ở trong điện thờ bệnh viện phẫu thuật thẩm mỹ: "Thoắt cái đã lâu như vậy rồi."

Sau khi xác nhận kết nối bình thường, không có bất kì vấn đề gì, Hàn Phi mới rời khỏi bệnh viện. Hắn đi một mạch về nhà và đăng nhập trò chơi.

Đi ra từ trụ sở của cư xá Hạnh Phúc, dưới ánh mắt theo dõi của rất nhiều người chơi, Hàn Phi đi đến trước cửa trụ sở guild game Chân Lý Tất Nhiên.

Những người chơi xung quanh đều đang tò mò, phó hội trưởng của cư xá Hạnh Phúc tìm Chân Lý Tất Nhiên để làm gì? Chẳng lẽ là hai guild game hàng đầu sẽ tiến hành một giao dịch bí mật?

“Hàn Phi!” Thẩm Lạc không có gì nổi bật ngây ngốc đứng ở cửa lớn của guild game Chân Lý Tất Nhiên. Hơi ngượng ngùng, vừa nhìn thấy Hàn Phi anh ta đã chạy tới: “Tại sao [Cuộc sống hoàn hảo] lại không thể đăng xuất được? Cảm giác bầu không khí của trò chơi ở đây cũng hoàn toàn khác so với trước đây, mọi người đều rất lo lắng, cách bọn họ nhìn tôi cũng hơi đáng sợ.”

"Anh có tài năng thiên bẩm, là rồng phượng trong thiên hạ. Với người như anh, cho dù có muốn che giấu bản thân, cũng định sẵn sẽ bị vận mệnh đặt lên đỉnh núi." Hàn Phi đại khái nói với Thẩm Lạc về tình hình trong khu thành chủ, sau đó dẫn anh ta đến một điện thờ cách xa trụ sở của cư xá Hạnh Phúc nhất: "Tôi cần anh đi làm một việc vô cùng nguy hiểm, nhưng chuyện này chỉ có anh mới có thể làm được."

Hàn Phi nói khiến Thẩm Lạc bắt đầu căng thẳng: "Chuyện gì?"

"Mỗi bốn tầng ác mộng qua cửa, thì ác mộng tầng thứ năm sẽ cho anh một lựa chọn, có hai cái giường, một giường bình thường, một giường quỷ." Hàn Phi giơ ngón tay lên.

“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ lựa chọn giường quỷ, một chút dụ dỗ này còn chưa lay chuyển tôi được.” Thẩm Lạc vỗ ngực biểu thị không thành vấn đề.

"Không, tôi cần anh lựa chọn giường bình thường. Với thiên phú của anh, chỉ cần nằm thẳng cẳng là được. Chờ sau khi anh lựa chọn thành công, hãy cho tôi biết những gì anh nhìn và nghe thấy." Hàn Phi nói ra ý tưởng thật sự của mình.

"Chắc chắn muốn làm như vậy sao?" Thẩm Lạc gãi gãi đầu: "Không tốt lắm đâu? Tôi cũng muốn góp một phần nhỏ của mình vì mọi người."

"Những cống hiến mà anh sắp làm, đã vượt quá 90% người chơi trong thành này rồi. Tôi hy vọng anh được mọi người ghi nhớ đến. Anh là người đặc biệt nhất, là người đặc biệt duy nhất, là món quà của vận mệnh dành cho Mộng." Hàn Phi đưa Thẩm Lạc đến tòa nhà bị sương xám bao phủ bên cạnh, nơi đây là một trung tâm mua sắm.

“Anh nói như vậy, tôi thấy hơi xấu hổ rồi, ha ha ha.” Thẩm Lạc khiêm tốn lắc lắc đầu: “Rất ít người khen tôi như vậy, mọi người đều cảm thấy vận khí của tôi có hơi hơi xui xẻo một chút, nên không thích chơi cùng với tôi cho lắm.”

"Nhưng lần này anh sẽ trở thành anh hùng." Những gì Hàn Phi nói cũng đều là sự thật, hắn đích thân mở cửa cho Thẩm Lạc: "Chúng ta đã thêm bạn bè trong game rồi, chờ sau khi anh rời khỏi ác mộng điện thờ, có thể liên lạc với tôi."

"Được, tôi nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của anh." Thẩm Lạc bước vào sương xám, Hàn Phi cũng đang định rời đi thì đột nhiên có một cánh tay từ trong sương xám vươn ra, nắm lấy bả vai của hắn. Hàn Phi rút dao vung về sau, vung được một nửa mới nhìn thấy là Thẩm Lạc: "Sao anh lại ra ngoài?"

“Vừa rồi anh nói, ác mộng tầng thứ năm có một lựa chọn, nhưng ngộ nhỡ tôi không vượt qua được bốn tầng đầu tiên thì sao?” Một nửa người của Thẩm Lạc ở trong sương xám. Anh ta còn chưa qua cửa bất kì mộng cảnh nào, hoa văn cánh bướm trên người đã lúc ẩn lúc hiện, thậm chí hòa vào cùng sương xám, giống như cá gặp nước vậy.

“Tin tưởng chính mình, anh nhất định có thể làm được.” Hàn Phi thu hồi dao đồ tể, rồi tự tay đẩy Thẩm Lạc một cái, sau đó đóng cửa lớn của tòa nhà lại.

Trở lại gần bệnh viện của khu thành chủ, Hàn Phi trò chuyện một chút với các thành viên dự bị của cư xá Hạnh Phúc. Bọn họ đưa cho hắn một danh sách, tất cả người chơi ra vào bênh viện ngày hôm qua đều ở trong danh sách, số lượng nhiều vô cùng, nếu đi tra từng người một sẽ mất rất nhiều thời gian.

"Vất vả rồi, mọi người trở về trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được." Khi những người chơi khám phá được càng nhiều tầng, những người nương nhờ Mộng cũng sẽ nhiều lên, đây là sự thật không thể thay đổi. Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Lạc đã khiến Hàn Phi thả lỏng được một chút. Không bao lâu nữa hắn sẽ biết những người nương nhờ Mộng kia sẽ sở hữu năng lực gì trong ác mộng rồi.

Những người hàng xóm được đưa ra từ thế giới tầng sâu vẫn còn trong ác mộng. Hàn Phi cũng không muốn làm chậm tiến độ quá nhiều, vì vậy một mình hắn bước vào bệnh viện bị sương xám bao phủ.

Từng bước một tiến về phía trước, khi Hàn Phi sắp đi qua đại sảnh của bệnh viện, cảm giác không trọng lượng truyền đến, đêm tối buông xuống.

"30 người? Ác mộng này cần nhiều người chơi đến vậy sao?!"

Mở hai mắt ra, Hàn Phi nghe thấy xung quanh truyền đến tiếng bàn tán. Hắn nhìn quanh thì thấy có tổng cộng đúng 30 người chơi đang tụ tập trong một vườn hoa. "Không phải ác mộng bình thường chỉ cần năm người thôi sao?"

"Chẳng lẽ đây là ác mộng có độ khó cao? Mọi người qua cửa đạt tới tầng nào là cao nhất? Chết tiệt, có phải là mình đã bị liên lụy vào ác mộng cao cấp rồi không?!"

"Mọi người, hãy bình tĩnh! Ba người chúng tôi là thành viên của tổ công lược Chân Lý Tất Nhiên, trước đó vừa đánh qua ác mộng tầng thứ năm. Nếu như chúng tôi đoán không lầm, có lẽ nơi đây là tầng thứ sáu!" Vì để mọi người không hoảng loạn, người chơi của Chân Lý Tất Nhiên đứng ra trước tiên, cho dù có bị những người chơi khác mắng mỏ, cũng phải nỗ lực đoàn kết mọi người lại với nhau.

Thẳng thắn mà nói, chính bản thân bọn họ cũng sợ hãi, chưa từng gặp ác mộng có 30 người chơi cùng nhau tham gia.

"Đừng hoảng loạn! Chúng ta hãy dùng tốc độ nhanh nhất thông báo qua về level và năng lực thiên phú của từng người! Để thuận tiện hợp tác!" Làm gương trước, ba người chơi của Chân Lý Tất Nhiên tự nói đầu tiên.

Người chơi nam béo nhất tên là Thịt Kho Tàu, level 36, chủ yếu bổ sung thể lực, sở hữu thiên phú bơm máu nhân thể, đã chuyển nghề nghiệp ẩn Vua Bụng Bự, anh ta là thành viên tinh anh của Chân Lý Tất Nhiên.

Người chơi nữ thân hình cao ráo, không thích nói nhiều ở bên trái Thịt Kho Tàu tên là Hạ Băng, level 39, đây là người chơi có level cao nhất trong ác mộng này, năng lực thiên phú là người vô dụng, về phương diện nghề nghiệp cô không công khai, chỉ nói là một y tá.

Đứng ở phía bên phải của Thịt Kho Tàu là một người chơi nam đeo kính, thân hình chỉ cao 1,4 mét, ID của anh ta là Quyên Góp Giáo Viên Chủ Nhiệm Cho Vùng Thiên Tai, tính cách vui vẻ sôi nổi, ngoại hình với tuổi thật có một sự khác biệt lớn. Người này mặc dù chỉ có level 30, nhưng lại sở hữu thiên phú loại linh dị cực kì hiếm thấy quỷ ngữ.

Chân Lý Tất Nhiên không hổ là một trong 10 guild game hàng đầu, đội hình phối hợp của bọn họ rất cầu kì, có một nhà ngoại cảm cộng thêm hai người chơi level cao, để phát huy tối đa năng lực của mỗi người.

Những người chơi khác cũng bắt đầu tự giới thiệu, ánh mắt dần dần tập trung vào Hàn Phi, mọi người đều đã nhận ra hắn.

"Mọi người nhìn kìa! Hàn Phi của cư xá Hạnh Phúc cũng ở đây!

"Chính là anh ấy! Tôi đã thấy anh ấy trong video!"

Bị mọi người nhìn chằm chằm, Hàn Phi cũng không cách nào che giấu được nữa, nên đành phải đi ra ngoài: "Tôi có một tin tốt và một tin xấu muốn nói với các bạn."

"Anh nói đi, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi."

"Tin xấu là chúng ta đã tiến vào ác mộng tầng thứ bảy, nơi này vô cùng nguy hiểm, chỉ cần có chút bẩn cẩn, các bạn có khả năng sẽ vĩnh viễn bị ở lại đây; cho nên tôi hi vọng các bạn có thể nghe lời, đừng làm chuyện dễ khơi dậy sự nghi ngờ." Mặt nở nụ cười, Hàn Phi quét qua những khuôn mặt tái nhợt.

"Tầng, tầng thứ bảy? Tôi vừa mới đánh qua tầng thứ hai, làm sao lại chạy tới đây vậy!"

"Xong rồi, nghề nghiệp của tôi là câu cá, chỉ tò mò muốn vào xem một chút! Trong ác mộng này không có sông, nếu như tôi bị mắc kẹt ở đây, thì thà chết còn hơn!"

“Đừng ồn ào nữa!” Hạ Băng lạnh lùng nói, sau đó nhìn chằm chằm Hàn Phi: “Tin tốt là gì?”

"Tin tốt là các bạn đã gặp được tôi. Chắc là mọi người đã xem kinh nghiệm qua cửa mà tôi chia sẻ trên quảng trường rồi. Tất cả những người chơi cùng tiến vào ác mộng với tôi, ngoại trừ tên nương nhờ Mộng ra, còn lại không có ai chết cả, toàn bộ đều được tôi đưa ra ngoài an toàn." Hàn Phi nói như vậy là vì muốn ổn định sĩ khí của quân đội. Thật ra bản thân hắn cũng biết độ khó của ác mộng tầng thứ bảy, trước đó chính ở tầng này Vô Thường đã bị buộc phải sử dụng lửa đen, kết quả bị điện thờ phát hiện.

Tuy rằng phương thức Vô Thường qua cửa là chạy thẳng một mạch đến, nhưng như vậy cũng đủ cho thấy quỷ ở ác mộng tầng thứ bảy tương đương với hận ý. Nếu đối đầu trực diện, đối với người chơi mà nói thì không có khả năng sống sót.

"Bùm!"

Không cho người chơi thêm nhiều thời gian hơn, trong một căn nhà ở cuối vườn hoa truyền ra tiếng động, cửa chống trộm bị mở ra, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tiều tụy xuất hiện trước cửa. Anh ta mặc một bộ đồ hàng hiệu fake cao cấp, quanh cổ tay có buộc những sợi dây màu đỏ thắt nút, trước ngực có treo một chiếc bùa hộ mệnh.

"Đến nhiều người vậy? Mọi người đã xem thông tin cầu cứu của tôi đăng trên mạng rồi đúng không?" Người đàn ông trung niên từ trong túi áo lấy ra một phong thư dày cộp: "Tình huống cụ thể giống như trên mạng tôi đã nói, hình như con tôi bị trúng tà rồi, có quỷ muốn hại chết nó! Nếu ai có thể trừ tà thành công, số tiền này đều sẽ thuộc về người đó.”

"Trừ tà?"

Đối với đại đa số người chơi, bọn họ đều không có trải nghiệm tương tự.

"Khu vực mà chúng tôi ở có quỷ, tôi có thể rất chắc chắn nói với mọi người, xung quanh thật sự có quỷ. Nhưng tôi không có cách nào giết chết được bọn chúng, hy vọng mọi người có thể đuổi được chúng đi, đừng để chúng hại con tôi nữa." Trong lời nói của người đàn ông trung niên có mang theo một sự bất lực, cũng có thể nhìn ra anh ta thực sự rất yêu con của mình: "Đây là danh thiếp của tôi, nếu có bất kỳ tiến triển gì mọi người có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Người đàn ông trung niên bước vào bên trong đám người, phân phát danh thiếp cho một số người chơi. Anh ta tên là Diêu Cường, tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, nhưng cuộc sống rất tệ, đã gần 40 tuổi mà vẫn chỉ là một lãnh đạo nhỏ cấp thấp của một công ty nào đó.

“Anh nói con mình bị trúng tà, vậy có thể dẫn tôi đi xem con của anh một chút không?” Hàn Phi rất giỏi trừ tà vật lý và trừ tà tâm lý, nhưng hắn luôn cảm thấy ác mộng này không đơn giản như vậy.

“Được, nhưng con tôi sợ người lạ, mọi người chọn vài người đại diện lên tầng với tôi.” Diêu Cường còn chưa nói xong, trong túi áo đột nhiên vang lên tiếng điện thoại.

Lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua số người gọi, anh ta cau mày nhận cuộc gọi: "Bây giờ tôi không có tâm trạng cãi nhau, chuyện của chúng ta sau này nói sau, cúp máy đây!"

Khi Diêu Cường cất điện thoại đi, Hàn Phi cũng hơi nheo mắt lại, vừa rồi hắn nhìn thấy tên hiển thị cuộc gọi --- Thiến.

Sau khi những người chơi thảo luận, năm người đã được chọn để đi cùng Diêu Cường, Hàn Phi cũng nằm trong số đó.

Sau khi đi qua vườn hoa, bọn họ dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ ba tầng. Đầu tiên Diêu Cường mang một chiếc chậu đồng từ trong nhà ra, yêu cầu từng người chơi rửa hai tay trước, mới cho phép bọn họ vào nhà.

Ngôi nhà nhỏ ba tầng nhìn bên ngoài thì rất sang trọng, nhưng trang trí bên trong lại rất bình thường, đổ nát và bụi bặm, trông rất cũ kỹ.

“Căn biệt thự này là năm ngoái tôi thuê, nhà chúng tôi trước đây sống ở trong thành phố, sau này vì chuyện con cái nên trốn về nông thôn, nhưng vẫn không tránh được những con quỷ kia!” Diêu Cường trông có vẻ rất mệt mỏi.

"Thông thường mà nói, nơi có nhân khí càng vượng, quỷ quái sẽ càng ít, nhà anh vì để tránh quỷ mà đặc biệt từ thành phố náo nhiệt chạy trốn đến thôn quê hẻo lánh?" Hàn Phi đưa ra nghi vấn: "Có phải là anh đã bị ngược rồi không?"

"Yêu ma quỷ quái ở thành phố là nhiều nhất! Đủ thứ lộn xộn gì cũng có! Vẫn là nông thôn tương đối sạch sẽ hơn một chút." Diêu Cường thẳng thừng phản bác, anh ta dường như có một hệ thống nhận thức riêng của mình.

Hàn Phi cũng không nói nữa, mấy người chơi bọn họ cùng với Diêu Cường men theo cầu thang đi lên tầng.

Tòa nhà ba tầng này, tầng 1 là bình thường nhất, tầng 2 âm khí rất nặng, ẩm ướt bệnh tật, tầng 3 thì hoàn toàn không giống với nơi mà người bình thường sẽ ở. Trên khung cửa có dán đủ các loại bùa chú khác nhau, dưới nền nhà có rắc đất vàng và muối tinh, trên bản cửa có treo những sợi dây màu đỏ, ở cuối các nút thắt còn buộc những chiếc chuông đồng.

Nhẹ nhàng đẩy cửa tầng 3, chuông đồng kêu lên leng keng, giấy bùa xoành xoạch rơi xuống, Diêu Cường không để người chơi bước vào phòng, mà chỉ đứng ở cửa chỉ chỉ vào trong.

Căn phòng ở tầng 3 vô cùng ngột ngạt, cửa sổ bịt kín bằng ván gỗ, dán bùa giấy màu vàng. Trên bức tường bên trái treo đủ loại giải thưởng, ở góc bên phải có rất nhiều tài liệu học tập và sách bài tập chất đống.

Trong phòng không có bất cứ thứ gì liên quan đến giải trí, chỉ có một chiếc bàn, một chiếc ghế gỗ và một chiếc giường.

“Trúng tà rồi vẫn phải học à?” Không chỉ có Hàn Phi, những người chơi khác cũng không hiểu.

Nghe thấy tiếng cửa, ga trải giường rung lên, một khuôn mặt tái nhợt chui ra từ gầm giường.

“Con trai đừng sợ, bố đã tìm được thầy trừ tà cho con rồi, rất nhanh con sẽ khôi phục bình thường thôi!” Diêu Cường muốn an ủi con, nhưng đứa trẻ dưới giường hình như không nghe hiểu lời của bố, khuôn mặt đờ đẫn, như thể bị mất hồn vậy.

"Trước đây con trai Diêu Viễn của tôi có thành tích học tập rất tốt, đức trí thể mỹ đều phát triển toàn diện, chỉ là do trúng tà! Bởi vì sự quấy nhiễu của những quỷ quái kia mới biến thành bộ dạng này! Mọi người nhất định phải giúp tôi thoát khỏi con quỷ đó!"

Bản thân Diêu Dường sống không được như ý, cho nên đã đặt tất cả hy vọng lên người đứa trẻ, mong con cái thành đạt. Tâm trạng này của anh ta Hàn Phi có thể hiểu được, nhưng hắn cảm thấy người này hình như có phần quá cực đoan rồi.

“Tôi có thể đi vào xem một chút không?” Không đợi Diêu Cường từ chối, Hàn Phi đã bước vào trong phòng.

Thấy có người đi vào, Diêu Viễn lập tức trốn vào gầm giường, nó không muốn gặp bất cứ ai.

Ngồi xổm trên mặt đất, Hàn Phi vừa nhấc khăn trải giường lên đã cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo. Hắn thử giơ tay về phía đứa nhỏ: “Đừng sợ, chúng ta tới giúp cháu."

Hàn Phi đã gặp qua đủ loại quỷ quái, kinh nghiệm phong phú, thậm chí có thể được gọi là bách khoa toàn thư sống của âm gian. Nhưng hắn cũng cần giao tiếp mới biết được Diêu Viễn đã gặp phải quỷ gì.

Cậu bé không trả lời mà chỉ lắc đầu nguầy nguậy, dường như là vô cùng sợ hãi, cơ thể của nó đang khẽ run rẩy.

“Cậu dọa thằng bé sợ rồi đấy!” Diêu Cường nắm lấy bả vai Hàn Phi, lại không thể kéo được hắn đi: “Cậu ra ngoài cho tôi!”

"Gầm giường là nơi tập trung những thứ bẩn thỉu, cậu bé cứ trốn dưới gầm giường như vậy, sẽ thu hút càng nhiều quỷ đến hơn." Một tay đỡ mép giường, Hàn Phi nhấc giường chiếu lên.

Ánh đèn chiếu vào dưới gầm giường, cậu bé sợ hãi bò đến góc tường, thân thể co quắp, trên mặt không có một tia máu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm ai ai ai sẽ chết.

"Anh xem, vừa rồi còn yếu ớt đến cử động cũng rất khó khăn, thế mà bây giờ đã có thể bò nhanh như vậy rồi." Hàn Phi vỗ vỗ bả vai Diêu Cường, trên mặt nở nụ cười tỏa nắng thiện ý: "Yên tâm, tôi sẽ giúp anh bắt con quỷ đó, bất kể nó trốn ở đâu, tôi cũng sẽ khiến cho nó phải hồn phi phách tán.”

Bình Luận (0)
Comment