Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 962 - Chương 962: Trò Chơi Tìm Quỷ

Chương 962: Trò chơi tìm quỷ Chương 962: Trò chơi tìm quỷ

Đứa trẻ trúng tà không chịu giao tiếp, người bố trung niên cũng có điều gì đó muốn che giấu, ngôi nhà cũ ở nông thôn này có vấn đề rất lớn.

"Tôi sẽ dẫn mọi người đi làm quen một chút môi trường xung quanh, tất cả những nơi quỷ quái xuất hiện tôi đều đã đánh dấu lại hết." Diêu Cường đuổi Hàn Phi ra khỏi tầng 3, rồi đóng cánh cửa dán đầy bùa chú lại: "Bây giờ là 10:30 tối, đến 0 giờ nửa đêm, con trai tôi sẽ bị quỷ ám vào người, điên rồ cuồng loạn, tốt nhất là mọi người nên tìm được con quỷ hại người kia trước 0 giờ."

"Thời gian nhiệm vụ là một tiếng rưỡi." Hàn Phi khẽ gật đầu: "Cũng vẫn dư dả."

"Để tôi dẫn mọi người đi xung quanh xem xét, quỷ đã từng xuất hiện ở mấy khu vực lân cận!" Đi tới tầng 2 của căn nhà cổ, Diêu Cường gõ cửa phòng ngủ đang đóng chặt vài cái: "Vợ ơi, anh và thầy trừ tà đi ra ngoài một chuyến, có chuyện em hãy gọi cho anh nhé."

Một giọng nữ hơi chói tai từ trong phòng ngủ truyền ra: "Biết rồi, tự anh cẩn thận một chút."

Trở lại tầng 1 của ngôi nhà cổ, trước tiên Diêu Cường chỉ vào TV của phòng khách. Chiếc TV trông có vẻ cũng đã cũ kỹ rồi, bên trên có dán tận mấy tờ giấy niêm phong.

"Quỷ lần đầu tiên xuất hiện là ở trong TV, nó trốn trong những bộ phim hoạt hình vô hại, không ngừng thu hút con trai tôi đến gần! Nó muốn bắt con tôi đi, câu mất hồn phách của con trai tôi!"

Diêu Cường tâm tình kích động, như thể TV là một thứ cực kỳ đáng sợ.

Tiếp theo Diêu Cường lại nằm bò xuống cạnh ghế sô pha, từ dưới ghế sô pha lấy ra một chiếc hộp gỗ đào bị phong ấn.

Niệm chú ngữ, anh ta cẩn thận nhấc bùa dán trên hộp lên, rồi đặt hộp gỗ đào trước mặt những người chơi: "Đây là nơi mà con quỷ kia thích trú ngụ nhất!"

Trên thành hộp được bôi máu chó đen, bên trong chiếc hộp có đặt một chiếc điện thoại di động bị ném hỏng.

"Trước đây chúng tôi đi học trên thành phố, giáo viên thỉnh thoảng sẽ bố trí một số nhiệm vụ, có thể sẽ sử dụng đến điện thoại di động, nên tôi đã mua nó cho con trai, nhưng không ngờ quỷ lại ẩn náu trong đó! Tôi từng tặn mất nhìn thấy bóng quỷ trong điện thoại di động, nó muốn bắt con tôi làm kẻ chết thay!”

Những người chơi đều không ngờ trong chiếc hộp gỗ đào lại đặt một chiếc điện thoại di động bị hỏng. Mọi người đều sôi nổi suy đoán rằng, quỷ trong ác mộng này dường như có thể mượn sự trợ giúp của các tín hiệu và thiết bị khác nhau để tấn công con người.

Sau khi đóng nắp hộp lại, Diêu Cường niệm chú ngữ, dán lại những tờ bùa chú rồi mới đứng dậy, như thể điện thoại di động thực sự là một vật đại hung.

"Đi thôi, tôi dẫn mọi người ra ngoài xem một chút, quanh đây cũng có quỷ! Diêu Cường dẫn người chơi ra khỏi căn nhà cổ, bọn họ rời khỏi vườn hoa, đi tới thôn trang bên ngoài.

So với phố Bình An, ác mộng này hiển nhiên lớn hơn, khí tức nó phát ra cũng quỷ dị hơn.

"Quỷ quái giỏi đùa giỡn lòng người, đánh vào điểm yếu của nhân tính, mấy thầy trừ tà mà tôi mời đến trước đây đều đã bị trúng chiêu, mọi người nhất định phải cẩn thận." Dường như đã trải qua nhiều lần gặp phải quỷ, Diêu Cường vô cùng chắc chắn về sự tồn tại của quỷ quái.

“Mọi người hãy chú ý đến tòa nhà bên trái.” Diêu Cường nhìn hàng xóm bên trái nhà mình: “Căn nhà cổ đó có một bà lão rất kỳ lạ sinh sống, bà ấy rất thích nuôi mèo, nhưng những con mèo mà bà ấy nuôi đều không bình thường, sẽ biến thành thứ khác vào ban đêm!”

“Mèo thì có thể biến thành cái gì?” Có một số người chơi bắt đầu tò mò, người chơi có tên là Quyên Góp Giáo Viên Chủ Nhiệm Cho Vùng Thiên Tai thậm chí còn nói thẳng: “Sẽ trở thành miêu nữ à?”

"Tôi không biết cậu nói cái gì, nhưng nếu như tận mắt nhìn thấy rồi, có lẽ cậu sẽ không thoải mái như vậy nữa đâu." Diêu Cường tiếp tục đi về phía trước, cuối con đường có một hiệu sách và một siêu thị. Nhìn từ bên ngoài thì đều là những tòa nhà rất bình thường, nhưng anh ta lại giống như sắp đối đầu với một kẻ địch lớn: "Mọi người phải đặc biệt chú ý đến hai tòa nhà này, hình như là chúng được xây dựng trên nghĩa trang, bên trong có ẩn giấu những thứ không sạch sẽ! Có một lần ở trong hiệu sách mua tài liệu học tập cho con, tôi bất ngờ phát hiện từ bên trong tủ sách đang rỉ máu, bên dưới những cuốn sách bình thường có giấu một số cuốn giết người! Thật đấy! Bên trong sách có những cánh tay đầy mùi xác chết, còn có cả những cái đầu lâu đang cười!”

Một quả bóng bên đường lăn từ trên dốc cao xuống, dừng ngay trước mặt Diêu Cường, khuôn mặt vốn đang không tốt sau khi nhìn thấy quả bóng thì trở nên cứng ngắc: “Là tôi nói nhiều quá rồi sao? Quỷ hài tử trong thôn tại sao lại xuất hiện sớm thế này?"

“Quỷ hài tử lại là cái gì nữa?”

"Đó là một đám xác không hồn, bọn chúng bị một loại thế lực nào đó khống chế, chỉ cần bị tóm được, thì cậu sẽ bị kéo vào trong mộ lâu đời!" Thôn trang trong miệng Diêu Cường thật sự là bộ bộ sa cơ, mỗi một căn nhà đều có khả năng tồn tại quỷ quái, dọa cho những người chơi sợ không nhẹ.

"Khu đất hoang bên ngoài thôn mọi người cũng nên chú ý, nghe nói ở đó có sói mặt người ẩn nấp, bọn chúng sẽ ném trẻ con vào trong giếng cạn, để cho quái vật trong giếng ăn.”

"Đèn đường ở phía bắc thôn hỏng rồi, bên kia có ma trơi, âm khí rất nặng, trên người những người già ở đó đều có thi ban! Mùi phát ra từ cơ thể cũng đặc biệt khó ngửi!"

“Còn có ao nước ở phía tây nữa, đáy ao đục ngầu không nhìn thấy đáy, nhưng ban đêm sẽ có bóng đen giống như người xuất hiện dưới nước.

Đủ loại chuyện kinh khủng đều từ trong miệng Diêu Cường phát ra. Những người chơi càng nghe càng sợ hãi, Hàn Phi thì ngược lại. Hắn cảm thấy hơi kỳ lạ, bởi vì giọng điệu của Diêu Cường giống như đang cố ý hù dọa trẻ con vậy. Để tránh cho con cái chạy lung tung, bố mẹ sẽ nói trên núi có sói, đến đó sẽ bị ăn thịt, có lẽ là nói nhiều quá, dần dần giả cũng đã thành thật.

Hầu hết những người chơi mới không có tố chất tâm lý, chỉ mỗi nghe những cảnh tượng mà Diêu Cường nói đã bị dọa sợ rồi.

Bọn họ đoàn kết để giữ ấm, bắt đầu tự thành lập những đội riêng, chuẩn bị mấy người cùng nhau hành động.

Diêu Cường dường như cũng không có ý định hù dọa những người chơi, có thể nhìn ra là anh ta thật tâm muốn hoàn thành trừ tà, giúp con trai mình trở lại bình thường.

Có lẽ người này có đủ thứ vấn đề, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, anh ta rất quan tâm đến con mình.

Ác mộng tầng thứ bảy rất lớn, Diêu Cường mới dẫn người chơi đi được non nửa, điện thoại di động của anh ta lại vang lên. Sau khi nghe điện thoại, anh ta một mình chạy vào góc rồi lặng lẽ rời đi.

"Người gọi cho anh ta tên là Thiến, chắc là nữ, mối quan hệ giữa bọn họ có lẽ không đơn giản." Một người chơi nữ tuổi tác gần 50+ đi đến bên cạnh Hàn Phi: "Tôi tên là Thi Hoa, giáo viên cấp hai đã nghỉ hưu, level 21, thiên phú của tôi có tên là giáo viên coi thi, có thể nghe và nhìn thấy những chi tiết mà người bình thường không dễ dàng nhận thấy."

"Xin chào cô Thi." Hàn Phi lần đầu tiên nhìn thấy người chơi này, đối với những thứ đột nhiên thiện ý hắn sẽ luôn rất đề phòng: "Thoạt nhìn thì cô còn rất trẻ, trẻ như vậy đã về hưu rồi sao?"

"Ừ, sau khi con gái tôi gặp chuyện, tôi không thể dạy học được nữa. Tôi không biết phải đối mặt với bọn trẻ như thế nào, sau đó đã xin nghỉ hưu." Trên người Thi Hoa có một loại khí chất, nghiêm khắc nhưng lại dịu dàng, trang nghiêm nhưng lại không khiến người ta cảm thấy lạnh lùng.

"Xin lỗi."

"Không sao, chuyện xảy ra lâu rồi, tôi cũng sắp quên mất rồi." Thi Hoa không hề để ý: "Tôi cũng đã từng đặt hết kỳ vọng của mình lên trên người con gái, cho nên sau khi bước vào ác mộng này, có một loại cảm giác rất đặc biệt."

Cô do dự hồi lâu mới nói: "Có thể quỷ không ở bên ngoài, mà là ở trong nhà."

Thi Hoa còn muốn nói gì đó, nhưng ba thành viên của Chân Lý Tất Nhiên đột nhiên đi tới, cắt ngang lời cô: "Hàn Phi, tiếp theo chia tổ thế nào? Diêu Cường nói sau 0 giờ nửa đêm con trai anh ta sẽ phát điên. Bây giờ chúng ta chỉ còn lại thời gian khoảng 1 tiếng, diện tích của ác mộng này hơi lớn, có lẽ mọi người cần phải phân ra hành động mới được."

"Quỷ không nhất định là quỷ thật, người cũng không nhất định là người thật, tất cả đồn đại quỷ quái mà chúng ta nghe thấy đều là từ Diêu Cường nói ra, nhưng nếu như quỷ chính là anh ta thì sao?" Hàn Phi nhìn những đội ngũ người chơi đã chia tổ xong: "Kiến nghị của tôi là ba người các anh dẫn theo những người chơi khác ở lại theo dõi chặt chẽ Diêu Cường, việc thăm dò bên ngoài giao cho tôi là được."

"Một mình anh làm sao có thể đối phó với nhiều quỷ như vậy?" Thịt Kho Tàu nói lời này không có chút ác ý nào, mọi người gặp phải nguy cơ sinh tử, bất kì quyết định nào cũng đều phải thận trọng.

"Được, vậy tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề." Hàn Phi nhìn ba người chơi nói: "Mọi người quá yếu, trước khi Diêu Viễn phát bệnh, thì ít nhất ngôi nhà cổ đó vẫn an toàn, tôi sắp xếp như vậy là muốn bảo vệ mọi người thôi."

"Mọi người đều là người chơi, cho dù level của anh có cao hơn chúng tôi một chút, lại có thiên phú đặc biệt hơn một chút, chẳng lẽ thật sự có thể lấy 1 chọi 30 à?" Thịt Kho Tàu cảm thấy Hàn Phi có phần kiêu ngạo, Chân Lý Tất Nhiên và cư xá Hạnh Phúc đều là những guild game trong top đầu, mọi người đều là những người chơi hàng đầu, nhất định sẽ có chênh lệch, nhưng có lẽ sẽ không quá lớn.

"1 chọi 30? Anh nói như vậy là hơi coi thường tôi rồi." Không tiếp tục tranh luận, Hàn Phi nhìn sang Thi Hoa: "Cô Thi, quan điểm của tôi cũng giống với cô, bên phía ngôi nhà cổ có thể sẽ phải làm phiền cô chú ý một chút. Nếu như thuận tiện thì tốt nhất là cô có thể tìm cách tiếp cận mẹ của Diêu Viễn, tôi cảm thấy người mẹ cũng có vấn đề.

“Được." Thi Hoa không ở lại trong thôn nữa mà quay về theo đường cũ, còn Hàn Phi thì tách khỏi những người chơi, bắt đầu hành động một mình.

Đi trên con đường tối, Hàn Phi gõ cửa nhà hàng xóm của Diêu Cường.

Cửa gỗ không có khóa, sau khi Hàn Phi gõ vài cái, cánh cửa từ từ mở ra, một con mèo trắng thò đầu ra ngoài.

“Thật dễ thương.” Hàn Phi ôm mèo trắng lên, đối phương vậy mà cũng không phản kháng, cảm giác rất quấn người: “Nghe nói chúng mày sẽ biến thành những thứ khác?” Đi vào trong nhà, Hàn Phi phát hiện bên trong vườn hoa trồng đầy đủ các thể loại rau củ, còn có mèo đang đánh nhau bên trên.

"Có ai ở đây không?"

Trong nhà truyền đến tiếng ho khan, những con mèo đang đánh nhau lập tức chạy về hướng căn phòng nhỏ, rất ngoan ngoãn ngồi canh ở ngoài cửa, như thể đang chờ Hàn Phi vào nhà, nhân tiện đem cả bọn chúng vào.

"Cảm giác nơi đây giống như một homestay nông gia lấy chủ đề về mèo vậy, ấm áp hơn nhiều so với ngôi nhà cổ của Diêu Cường."

Đẩy cửa phòng nhỏ ra, lông mèo màu bạc trên mặt đất tung bay trong không trung, Hàn Phi bắt đầu mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Trong phòng tràn ngập một mùi thối rữa, tiếng ho khan kia cũng trở nên càng ngày càng chói tai, không giống như người có thể phát ra, mà giống một thứ khác đang bắt chước tiếng ho của con người!

"Trong nhà này nhiều lông quá, nuôi mèo ragdoll hay sao?" Đi trên sàn gỗ cũ kỹ, Hàn Phi đẩy từng cái cửa một ra. Hắn không ngừng thăm dò chỗ sâu trong nhà, mùi thối rữa phát ra càng ngày càng nồng hơn.

Khi hắn đẩy cánh cửa gỗ cuối cùng ra, tiếng ho dữ dội biến thành tiếng mèo kêu chói tai, một khuôn mặt toàn là nếp nhăn mọc đầy lông mèo hiện ra trước mắt Hàn Phi.

Nhìn đôi mắt già nua như mèo kia, Hàn Phi không ra tay, trong mắt trái của hắn mơ hồ xuất hiện một cái cân hơi hơi nghiêng.

"Xin lỗi đã làm phiền."

Từ trong bộ quần áo trắng rộng thùng thình vươn ra một cánh tay khô khốc, móng tay trên cánh tay đó vô cùng sắc bén, tóm về phía cổ của Hàn Phi.

Nghiêng người né qua một bên, khung cửa sau lưng Hàn Phi lưu lại năm vết cào thật sâu!

Vừa rồi nếu như không tránh được, cái cổ của Hàn Phi phỏng chừng đã gãy rồi. Hai tay bảo vệ trước người, hắn chăm chú nhìn. Người ở chỗ sâu trong nhà công kích mình là một bà lão già tóc bạc trắng, trên người mọc đầy lông mèo, trên mặt và trên người cũng xuất hiện hoa văn kỳ lạ, trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng tuổi thọ của bà dường như cũng không còn mấy ngày nữa, mỗi lần hoạt động đều ho dữ dội.

“Tại sao bà lại biến thành bộ dạng như vậy?” Hàn Phi vốn tưởng Diêu Cường đang nói dối, nhưng hắn không ngờ trong nhà thật sự có “quỷ”.

Bà lão nằm bò trên mặt đất, dùng tứ chi chỗng đỡ cơ thể, linh hồn dường như đã biến thành một con mèo, đôi mắt đầy thù hận và khát khao tấn công mạnh mẽ. Khi một cuộc xung đột mới sắp diễn ra, một tiếng meo meo dịu dàng vang lên, cửa tủ quần áo được mở ra, một con mèo trắng mặc áo liệm đi ra ngoài.

Nó nhảy vào giữa Hàn Phi và bà lão. Sau khi nhìn thấy con mèo trắng, bà lão bị dị hóa kia bình tĩnh lại, nằm rạp xuống đất, dùng đầu đụng đụng vào thân thể của nó.

Cảnh tượng trước mắt dường như là đảo ngược, bà lão biến thành mèo, mèo biến thành bà lão.

“Các người hoán đổi linh hồn à?” Lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, Hàn Phi giơ hai tay lên, biểu thị mình không có bất kì ác ý nào.

Nghe thấy lời của Hàn Phi, con mèo trắng mặc áo liệm gật gật đầu. Ánh mắt của nó cực kỳ lanh lợi, không giống như ánh mắt của một con mèo, mà ẩn chứa các loại cảm xúc của con người!

"Còn có chuyện như vậy sao?" Hàn Phi ngồi ở trước mặt mèo trắng: "Có phải bà sống không được bao lâu nữa, sắp rời khỏi nhân thế, nhưng mèo của bà không muốn bà đi, cho nên mới tráo đổi linh hồn với bà phải không? Nó tiến vào cơ thể của bà để chết thay cho bà, còn bà ở trong cơ thể của nó, sống vì những con mèo đã bầu bạn với bà?" Mèo trắng kia lại gật đầu, ánh mắt của bà vô cùng dịu dàng, nhìn bất kỳ sinh linh nào cũng đều như thể đang nhìn con của mình vậy. Người như này cho dù có thành quỷ, cũng sẽ không đi làm hại người khác.

Thông qua việc không ngừng giao lưu với con mèo trắng, Hàn Phi đại khái đã làm rõ được một số chuyện.

"Diêu Cường không nói dối, nhà hàng xóm quả thực đã xảy ra chuyện linh dị, nhưng anh ta lại che giấu thông tin quan trọng, con 'quỷ' nhà hàng xóm chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại con anh ta."

“Những nơi khác có thể cũng đều có quỷ, nhưng những con quỷ đó có lẽ đều không phải là nguyên nhân khiến con anh ta bị trúng tà.”

Bình Luận (0)
Comment