Hàn Phi còn muốn hỏi mèo trắng thêm vài vấn đề nữa, nhưng lúc này trên con đường bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Không nói một lời, hắn lập tức chạy ra ngoài.
"Chuyện gì vậy?"
Giữa con đường đất để lại một vũng máu, Thịt Kho Tàu của Chân Lý Tất Nhiên ôm lấy cánh tay, vẻ mặt lo lắng: "Tiểu quỷ mang Giáo Viên Chủ Nhiệm đi rồi!"
"Giáo Viên Chủ Nhiệm? Người chơi có thiên phú quỷ ngữ?" Trước tiên Hàn Phi kiểm tra vết thương cho Thịt Kho Tàu: "Bọn họ chạy theo hướng nào?"
"Không biết, vừa rồi chúng tôi chuẩn bị trở về vườn hoa của ngôi nhà cổ, quả bóng da kia dường như cứ đi theo Giáo Viên Chủ Nhiệm, đến khi có người chơi chú ý tới, bóng da và Giáo Viên Chủ Nhiệm đều đã biến mất!" Phần mặt của Thịt Kho Tàu méo mó: "Chúng tôi men theo con đường đuổi theo, đám quỷ hài tử bắt đầu cản trở."
"Nhiều người chơi như vậy, tại sao quỷ hài tử lại cứ phải mang người quỷ ngữ đi?" Kích hoạt thiên phú bị động trốn tìm, Hàn Phi quan sát môi trường xung quanh. Hắn phát hiện dấu giày của Giáo Viên Chủ Nhiệm: "Mọi người hãy chăm sóc tốt cho chính mình, tôi đi về phía trước xem một chút."
Một đường đuổi theo, Hàn Phi đi đến ngoại vi của thôn.
Nếu như nói bên trong thôn ít nhiều có có chút hơi người, thì bên ngoài thôn hoàn toàn là một vùng quỷ vực. Những cái cây cổ nghiêng nghiêng hình thù kỳ lạ mọc chen chúc với nhau, bên trong những bụi cây cao nửa người ẩn giấu đầy gai nhọn, ngước mắt nhìn ra có thể thấy tận mấy ngôi mộ, trên con đường duy nhất còn ném đủ các loại đá và cây khô.
"Diêu Cường có thể tìm được một nơi địa linh nhân kiệt như này cũng không dễ dàng gì."
Đi tới nơi dấu giày của Giáo Viên Chủ Nhiệm biến mất, vừa mới vạch cỏ ra, Hàn Phi đã nghe thấy tiếng bóng da đập trên mặt đất.
Quay đầu lại, mấy đứa trẻ ăn mặc rách rưới vây xung quanh Hàn Phi. Bọn chúng đi tới mà không phát ra bất kì âm thanh nào, hắn còn không biết bọn chúng tới từ bao giờ.
Người bình thường nhất định sẽ giật nảy mình, nhưng tố chất tâm lý của Hàn Phi quá mạnh mẽ. Hắn chẳng những không cảm thấy sợ hãi, ngược lại từ đáy lòng còn cảm thấy những đứa trẻ này rất mộc mạc, nhìn qua không giống những người có ý xấu.
Sờ sờ đầu đứa trẻ gần mình nhất, Hàn Phi sờ khiến cho đứa trẻ đơ ra. Đối phương sụt sịt nước mũi, ngẩng khuôn mặt bẩn thỉu lên, dùng đôi mắt to sáng ngời nhìn hắn.
"Các cháu có muốn chú chơi cùng không? Chú biết chơi rất nhiều trò chơi." Khí chất lãnh đạo của vua trò chơi lấn át đám trẻ con trong thôn, những đứa trẻ kia không dám trả lời, chỉ do dự lắc đầu.
"Không muốn chú chơi cùng các cháu, chẳng lẽ các cháu muốn giết chết chú?" Hàn Phi dịu dàng sờ đầu thằng bé, nhưng lời nói ra lại khiến cho mấy đứa trẻ kia vốn đã có một trái tim lạnh lùng lại giảm nhiệt lần nữa, tốc độ lắc đầu của bọn chúng càng nhanh hơn.
"Không chơi với chú? Cũng không muốn giết chú? Vậy các cháu tìm chú làm gì?"
Đứa trẻ cầm quả bóng da vẫy tay với Hàn Phi, nó dẫn hắn chui vào một bụi cây. Sau khi đi được chừng 10 mét, Hàn Phi nhìn thấy "Giáo Viên Chủ Nhiệm" đang bất tỉnh trên một nấm mồ cũ.
"Các cháu chưa giết chết anh ta à? Thật đúng là một đám trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện." Sau khi khen ngợi bọn nhỏ mấy câu, Hàn Phi đi tới bên cạnh Giáo Viên Chủ Nhiệm: "Một người chơi sở hữu thiên phú linh dị mà lại bị quỷ dọa cho bất tỉnh?"
Sử dụng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi vỗ vỗ mặt của "Giáo Viên Chủ Nhiệm": "Dậy đi, tôi dẫn anh gặp miêu nữ."
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Giáo Viên Chủ Nhiệm từ trên ngôi mộ bò dậy, nép người vào sau lưng Hàn Phi: "Cẩn thận những đứa trẻ kia, bọn chúng rất quỷ dị!"
“Biết rồi.” Cõng Giáo Viên Chủ Nhiệm lên, Hàn Phi tiếp tục đi theo đứa trẻ dẫn đầu về phía trước.
Đi đúng 5 phút, bọn họ dừng lại trước một cái giếng cổ, miệng giếng được đóng chết bằng ván gỗ, bên trên còn đè một tảng đá lớn.
Thằng bé đang đi loanh quanh bên giếng với quả bóng da trong tay, khoa tay múa chân, hình như hy vọng Hàn Phi sẽ mở tấm ván gỗ ra, xuống giếng cứu người.
"Trên miệng giếng có phong ấn, anh đừng bị những con quỷ kia mê hoặc! Bọn chúng muốn lợi dụng anh để mở phong ấn ra. Diêu Cường không lừa gạt chúng ta, thôn này rất tà ác, khắp nơi đều có quỷ âm!" Giáo Viên Chủ Nhiệm nắm lấy cánh tay của Hàn Phi. Anh ta cho rằng Hàn Phi là nòng cốt của đội ngũ, muốn phá giải ác mộng nhất định phải dựa vào năng lực của hắn: “Nếu như anh thật sự muốn mở giếng, vậy hãy để tôi làm cho."
"Anh có từng nghĩ đến một vấn đề không? Diêu Cường quan tâm đến con của mình như vậy, tại sao lại cứ muốn đưa đứa con đã bị trúng tà của mình đến nơi đầy quỷ quái này?" Hàn Phi chỉ ra mấu chốt của vấn đề: "Diêu Cường từng nói rằng ở thành phố lớn còn có nhiều quỷ hơn, lúc đó Diêu Viễn đã trúng tà rồi, vì để trốn tránh quỷ quái anh ta mới chạy đến đây. Nhưng tiếp sau đó trong thôn cũng bắt đầu xuất hiện đủ các thể loại quỷ quái.”
"Anh muốn nói gì?"
"Rất đơn giản, bởi vì hai bố con Diêu Cường đến nên quỷ quái trong thôn mới xuất hiện, rất có khả năng chính bọn họ đã khiến cho thôn này bắt đầu dị hóa." Chuyển đá đè trên giếng ra, Hàn Phi xé bỏ các loại bùa chú trên tấm gỗ xuống: "Những lá bùa này rất giống ở trong phòng của Diêu Viễn, cái giếng này nói không chừng chính là bị Diêu Cường phong ấn."
Lật tấm ván gỗ lên, từ trong giếng có một tia oán khí nhàn nhạt bay ra, Hàn Phi mơ hồ nghe thấy trong giếng có tiếng trẻ con khóc.
Tất cả những đứa trẻ xung quanh đều xúm lại, trông rất lo lắng. “Bên dưới kia tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, có cần trở về lấy đèn hay lửa gì không?” Giáo Viên Chủ Nhiệm cũng muốn mau chóng tìm thấy quỷ.
“Quá phiền phức.” Hàn Phi nhảy lên miệng giếng: “Tôi đi xuống xem một chút."
"Đừng, đừng, đừng!" Giáo Viên Chủ Nhiệm ôm lấy Hàn Phi: "Anh cũng thật là quá khó tin! Làm gì có ai lại nhảy thẳng xuống giếng để xem trong giếng có quỷ hay không? Anh không cần mạng nữa rồi à!"
"Nếu trở về lấy đèn, thì thời gian không kịp nữa rồi." Đẩy Giáo Viên Chủ Nhiệm ra, Hàn Phi nhảy thẳng xuống, cảnh tượng này khiến anh ta đơ ra. Hai tay chống lên thành giếng, Hàn Phi di chuyển xuống dưới, tiếng khóc bên dưới càng ngày càng rõ hơn.
Hai chân chạm xuống mặt đất, Hàn Phi mò mẫm trong bóng tối, ngón tay đầu tiên chạm vào một món đồ chơi người máy từ thành phố mang về, sau đó đầu ngón tay chạm vào một khuôn mặt lạnh lẽo.
“Đừng sợ, chú dẫn cháu đi ra ngoài."
Tiếng khóc dần dần nhỏ đi, một lúc sau có một cậu bé yếu ớt hỏi: “Tại sao chú lại bảo cháu đừng sợ, người sợ không phải nên là chú hay sao?"
"Ai đã ném cháu xuống giếng? Diêu Cường nói ngoài thôn có quái vật thân sói mặt người, thứ đó cháu đã từng nhìn thấy chưa?" Hàn Phi không cảm thấy chút sợ hãi nào, oán khí trên người những đứa trẻ này rất nhạt.
"Hoàn toàn không có quái vật thân sói mặt người, người ném cháu xuống giếng chính là Diêu Cường! Chú ta nói cháu và những đứa trẻ trong thôn đều là quỷ, nhưng rõ ràng là chúng cháu không hề làm gì hết!" Giọng nói của cậu bé ở đáy giếng lớn hơn một chút, oán khí cũng bắt đầu tăng lên.
“Chú cũng cảm thấy Diêu Cường không phải là người tốt.” Khó khăn lắm mới gặp được một con “quỷ” có thể nói chuyện, tất nhiên Hàn Phi sẽ không bỏ qua: “Có thể nói cho chú biết, tại sao anh ta lại phong ấn các cháu ở đây không?"
"Gia đình bọn họ từ thành phố chuyển đến đây, cháu và các bạn thấy con chú ta lủi thủi nên muốn kéo cậu ấy chơi cùng. Con chú ta lúc đầu rất nhút nhát, một câu cũng không nói, sau đó mới dần dần hòa nhập cùng chúng cháu. Mọi người đều rất chăm sóc cậu ấy, chơi trốn tìm chưa từng để cậu ấy làm quỷ, cũng chưa từng có ai bắt nạt cậu ấy cả." Cậu bé ở đáy giếng có vẻ ủy khuất: "Sau đó, Diêu Cường nhìn thấy con mình chơi với chúng cháu thì đặc biệt tức giận, mắng chửi chúng cháu một trận. Diêu Viễn rất sợ bố, bỏ đi mà không nói một lời nào."
"Vậy thì cũng đâu đến mức ném các cháu xuống giếng?" Hàn Phi cảm thấy có lẽ là trong này vẫn còn uẩn khúc.
"Cái thôn chỉ lớn từng này, chúng cháu cùng nhau chơi đùa, có đôi lúc Diêu Viễn sẽ nằm bò trên cửa sổ nhìn trộm, cậu ấy rất tội nghiệp, giống như bị nhốt trong ngục giam vậy. Mỗi lần bị bố phát hiện đều sẽ đuổi chúng cháu đi, còn không cho chúng cháu lớn tiếng nói chuyện. Dần dần chúng cháu cũng bắt đầu ghét cả Diêu Viễn, cảm thấy cậu ấy chính là tiểu công tử trong thành phố." Oán khí trên người cậu bé hội tụ lại: "Chẳng bao lâu sau, Diêu Cường niêm phong cửa sổ phòng Diêu Viễn lại, không để cậu ấy bị thế giới bên ngoài quấy rầy, nghe nói bọn họ muốn chuẩn bị cho cuộc thi gì đó? Vì để tránh cho Diêu Viễn bị ảnh hưởng, Diêu Cường còn tung tin đồn rằng chúng cháu đều là những đứa trẻ hoang dã, trên người có mang bệnh.
"Trên thực tế các cháu không phải là quỷ, nhưng Diêu Cường nói các cháu là quỷ, sau đó các cháu đã thật sự biến thành quỷ à?" Hàn Phi mạnh dạn suy đoán.
“Những người khác thì cháu không rõ, bởi vì tình cảnh của cháu và bọn họ không giống nhau.” Trong giọng nói của cậu bé lộ ra một chút oán niệm: “Cháu cảm thấy Diêu Viễn rất đáng thương, cho nên mới muốn lén lén lút đưa cho cậu ấy vài thứ thú vị trong thôn, ví dụ như cỏ ba lá hiếm thấy, quả bóng lông mèo do mèo nhổ ra, những cuốn truyện tranh mới trong hiệu sách... Nhưng có một lần khi cháu đến đưa đồ, tình cờ phát hiện Diêu Cường đang tranh cãi với ai đó trong điện thoại. Chú ta có vẻ sợ người trong nhà nghe thấy, nên cầm điện thoại rồi ra khỏi nhà, một mình chạy ra khỏi thôn.”
"Cháu đã đi theo à?"
"Cháu hơi tò mò, cho nên cứ nghe lén, kết quả phát hiện hình như Diêu Cường muốn đổi một người mẹ mới cho Diêu Viễn, người kia tên là Thiến gì đó." Cậu bé nói đến đây, oán khí trên người cũng đã đến đỉnh điểm: "Cháu muốn nghe rõ hơn, nhưng cuối cùng bị Diêu Cường phát hiện ra, chú ta đã ném cháu vào trong giếng khô."
"Nhìn theo cách này, Diêu Cường mới là con quỷ đáng sợ nhất." Hàn Phi kéo cơ thể của cậu bé: "Lên đi, chú cõng cháu lên."
"Chờ một chút, thanh niên trong thôn đều đã đi ra ngoài làm việc rồi, chú là ai?" Tự nhiên bị Hàn Phi cõng lên, mặc dù cậu bé cảm thấy hắn là người tốt, nhưng sự nhiệt tình quá mức cũng khiến cho nó có chút thấp thỏm, không phải mình lại gặp phải một tên buôn quỷ đấy chứ?
“Diêu Cường nhờ chú đến trừ tà cho con trai, nhưng bây giờ chú lại cảm thấy tà ác thật sự chính là đang ẩn giấu trong người anh ta!” Hàn Phi vỗ vỗ tay cậu bé: “Ôm chặt lấy cổ chú, chú phải trèo lên trên đây.”
Bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo vòng qua cổ Hàn Phi. Cậu bé cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn, không biết người trước mắt này tại sao lại tin tưởng một con quỷ đến như vậy.
Leo ra khỏi giếng khô, Hàn Phi bị những đứa trẻ vây quanh, thực sự giống như vua trẻ con danh bất hư truyền.
"Cám ơn chú đã cứu cháu." Cậu bé rất lễ phép, từ trên lưng Hàn Phi leo xuống, sau khi do dự một chút, nó lại nói: "Cháu cũng không biết bây giờ mình được coi là người hay là quỷ, nhưng nếu như chú cần bất kỳ sự giúp đỡ nào, có thể đến tìm cháu."
Hàn Phi gật gật đầu. Đang định rời đi thì đột nhiên hắn cảm thấy trong đầu có thứ gì đó bị kích hoạt. Hình như là nhân cách tham lam đã được kích hoạt, lòng tham trong nháy mắt đó suýt chút nữa đã nuốt chửng cậu bé.
“Hóa ra trong ác mộng không khó để nuốt quỷ."
Để không làm bọn trẻ sợ hãi, Hàn Phi nhanh chóng cõng Giáo Viên Chủ Nhiệm chạy đến hiệu sách trong thôn.
"Anh Hàn, nghề nghiệp của anh là gì thế? Quỷ nhìn thấy anh mà giống như nhìn thấy người nhà vậy, năng lực của anh biến thái thật đấy!" Giáo Viên Chủ Nhiệm cũng sở hữu thiên phú loại linh dị, nhưng anh ta cảm thấy mình cách xa vạn dặm so với Hàn Phi.
"Tôi không sử dụng năng lực gì hết, chỉ từ trái tim đến trái tim mà thôi." Hàn Phi không hề cho Giáo Viên Chủ Nhiệm suy nghĩ thật sự trong lòng. Sau khi nhân cách tham lam đột nhiên kích hoạt, đáy mắt hắn mọc ra những tia máu, dã tâm không thể kiểm soát muốn nuốt chửng mọi thứ.
Bởi vì một lời nói vô ý của cậu bé, khiến ngọn lửa trong vực sâu nhân cách của Hàn Phi bắt đầu bùng cháy.
"Trong mỗi một thế giới điện thờ có thể mang ra ba con quỷ, ác mộng này có phải cũng được coi là một thế giới điện thờ cỡ nhỏ không?"