Hiệu sách ở trung tâm của thôn có một vị khách kì lạ đến, trong mắt của hắn ngập tràn tia máu, dường như có một con thú đáng sợ đang bị trấn áp ở trong người.
"Hàn Phi,... có cần nghỉ ngơi không?" Giáo Viên Chủ Nhiệm bị Hàn Phi cưỡng ép lôi đến hiệu sách. Với tư cách là người quỷ ngữ, anh ta đã nhận thấy vấn đề. Sau khi tới gần Hàn Phi, anh ta nghe thấy tiếng kêu khóc của vô số âm hồn, số quỷ mà hắn đã từng giết hình như còn nhiều hơn số người mà anh ta đã từng gặp trong cuộc đời!
Lúc đầu anh ta còn cho rằng mình đã nhầm, lẫn lộn quỷ quái trong ác mộng này với sự khác thường trên người Hàn Phi. Nhưng khi ánh mắt hắn lộ ra sự tham lam, mỗi lần anh ta liếc nhìn hắn đều có cảm giác như đang nhìn chằm chằm vào vực sâu vậy.
Điều đáng sợ hơn chính là, nhìn lâu rồi, linh hồn của chính anh ta hình như cũng sẽ bị Hàn Phi nuốt chửng.
"Nghỉ ngơi cái gì? Trạng thái hiện tại của tôi đang rất tốt." Đẩy giá sách chất đầy tài liệu học tập sang một bên, Hàn Phi đi tới nơi cất giữ "sách giải trí" trong hiệu sách. Có thể trong mắt Diêu Cường tất cả những cuốn sách không liên quan gì đến học tập đều là "sách giải trí", những cuốn sách này đều mang đến cho người ta một cảm giác u ám, như thể có những thứ vô hình ẩn giấu trong đó.
"Một số cuốn sách trong hiệu sách sẽ thò ra cánh tay, kéo người xem vào bên trong, tôi nghi ngờ Diêu Cường cố ý nói điều này vì lo lắng rằng con mình sẽ nghiện một số sách nào đó." Giáo Viên Chủ Nhiệm lật mở một cuốn sách trinh thám, máu đỏ tươi bắn lên mặt anh ta, một con dao rỉ sét rơi ra khỏi cuốn sách: "Mẹ kiếp!"
"Đừng kích động, đây chính là một cuốn sách trinh thám rất bình thường, không thể bởi vì người chết bị giết bằng dao mà nói nó máu me bạo lực, đúng không? Máu vốn dĩ là màu đỏ, đây cũng không có gì là sai cả?" Cầm cuốn sách kia lên, Hàn Phi đơn giản lật xem mấy trang: "Anh cảm thấy một đứa trẻ sau khi xem truyện trinh thám, có thể trở thành tội phạm giết người không?"
Giáo Viên Chủ Nhiệm lắc lắc đầu: “Chắc là không đâu."
“Vậy anh cảm thấy một đứa trẻ khi tận mắt chứng kiến bố mình ngoại tình, luôn phải chịu đựng tình yêu nặng nề vặn vẹo và dị dạng, liệu có bị suy sụp tinh thần không?” Hàn Phi đặt cuốn sách đẫm máu trở lại giá sách.
“Tuổi thơ bất hạnh quả thực sẽ khiến cho nội tâm một người tồn tại ám ảnh.” Dường như Giáo Viên Chủ Nhiệm nhớ tới quá khứ của chính mình.
"Một số người kiêu ngạo và tự phụ đã quen bỏ qua lỗi lầm của mình, sau đó đổ lỗi kết quả tồi tệ của mình cho người khác." Hàn Phi nhìn những cuốn sách trên giá, trong mắt Diêu Cường, chúng giống như nước lũ và thú dữ, lệ quỷ của âm gian: "Khi một người không thể tìm ra nguyên nhân ở chính mình thì sẽ chỉ trích tất cả những thứ liên quan. Những cuốn sách giải trí này đúng là có thể gây ra ảnh hưởng đến những đứa trẻ, nhưng nếu như có một ngày đứa trẻ cầm dao lên, vậy điều chúng ta cần suy nghĩ không phải là đứa trẻ đã đọc những cuốn sách nào, mà là đi sâu vào cuộc sống của nó, để xem nó đã trải qua những gì."
Tia máu bò khắp nhãn cầu, Hàn Phi rõ ràng trông giống như một con quỷ bò ra khỏi vực sâu, nhưng lại nói ra điều mà rất nhiều người sẽ không bao giờ nghĩ tới.
Giá sách rung chuyển, từng quyển sách rơi xuống, đủ các thể loại cánh tay từ trong sách vươn ra, kéo xé linh hồn của Hàn Phi, muốn kéo hắn vào trong sách, nhưng bọn chúng không thể lay chuyển được ý chí của hắn.
"Ác mộng tầng thứ bảy rất đặc biệt, ở đây dục vọng sẽ biến thành quỷ, đủ các thể loại cám dỗ đều là công cụ giết người, thôn làng nhỏ này sẽ khiến người chơi lạc lối trong vẻ ngoài đáng sợ của nó. Chờ khi thời gian đã tiêu hao hết, con quỷ thực sự sẽ nuốt chửng tất cả mọi người." Để mặc cho những cánh tay trong cuốn sách lôi kéo, Hàn Phi dựa lưng vào giá sách: "Ác mộng này còn có một thiết lập ác độc hơn. 30 người chơi tiến vào ác mộng, lòng người khó đoán, chờ khi sinh mệnh bước vào lúc đếm ngược, vì để có thể sống sót mọi người đều sẽ trở nên điên cuồng, diễn đủ loại kịch xấu xí và tàn ác. Đến lúc đó sống sót sẽ trở thành cám dỗ lớn nhất, khát vọng mạnh mẽ nhất và là con quỷ đáng sợ nhất.”
Nghe Hàn Phi phân tích như vậy, Giáo Viên Chủ Nhiệm toát mồ hôi lạnh: "Càng muốn sống sót, quỷ sẽ càng đáng sợ? Cho nên bây giờ có phải chúng ta không còn nhiều thời gian nữa đúng không?"
"Sự thật bị che giấu ở nhiều nơi trong thôn, nếu muốn đưa ra bằng chứng để vạch trần những lời nói dối của Diêu Cường, thì buộc phải trải qua những hiện tượng linh dị bên trong thôn. Đặc biệt cần chú ý là không thể chống lại những hiện tượng linh dị này. Bởi vì một khi đối đầu xảy ra, ngược lại sẽ chứng thực cho những gì Diêu Cường nói, chứng minh đám quỷ quái này quả thực vô cùng nguy hiểm." Hàn Phi nói ra điểm mâu thuẫn nhất của ác mộng này. Nếu như không có hắn, những người chơi gần như không có khả năng thông qua ác mộng tầng thứ bảy.
"Tôi hiểu rồi, cậu bé mà anh cõng lên từ dưới giếng chính là đạo lý này! Cậu bé là bạn của Diêu Viễn, nếu không khiêu khích cậu bé, cậu bé có thể giúp chúng ta thuyết phục Diêu Viễn, nói với nó rằng mọi thứ đều là lời nói dối được thêu dệt bởi bố của nó!" Giáo Viên Chủ Nhiệm bỗng hiểu ra: "Không ngờ còn có thể làm như vậy, trừ tà này chính là loại bỏ tà trong lòng người."
Biết là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Cho dù biết rõ cách phá vỡ cục diện, người chơi bình thường cũng rất khó có thể sao chép phương thức qua cửa của Hàn Phi.
"Trong thôn giao cho tôi đi thăm dò, anh lập tức trở về ngôi nhà cổ, nói ra tất cả các suy đoán cho những người chơi khác, để mọi người không nên hoảng loạn." Cơ thể của Hàn Phi bị những cánh tay trong sách làm cho bị thương, càng ngày càng nhiều cánh tay duỗi ra, nhưng hắn vẫn bình tĩnh trò chuyện với Giáo Viên Chủ Nhiệm.
"Anh không cần tôi giúp đỡ ư?"
“Không cần.” Hàn Phi tóm lấy một cái cánh tay trong sách: “Ý chí của tôi ngay cả quỷ thần cũng không thể lay chuyển được.”
Vừa dứt lời, Hàn Phi lập tức sử dụng nhân cách tham lam. Cánh tay trong sách không kéo hắn đi, mà ngược lại tất cả đều bị hắn nhổ lên "cả gốc"!
"Bọn chúng muốn dụ dỗ tôi, tôi muốn ăn bọn chúng, không phải rất hợp à."
Không để ý đến Giáo Viên Chủ Nhiệm đang đơ ra như phỗng, Hàn Phi ra khỏi hiệu sách và chạy về phía tòa nhà tiếp theo.
Diêu Cường chỉ dẫn những người chơi tham quan một phần nhỏ của nơi này, ác mộng tầng thứ bảy vẫn còn rất nhiều nơi chưa được khám phá.
Giáo Viên Chủ Nhiệm phải một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, sau khi tách khỏi Hàn Phi, anh ta chạy về ngôi nhà cổ.
Thời gian cách 0 giờ nửa đêm càng ngày càng gần, bầu không khí trong ngôi nhà cổ càng thêm ngưng trọng. Vừa bước vào vườn hoa, Giáo Viên Chủ Nhiệm đã nhìn thấy có một số người chơi đang đi tới đi lui.
“Tạm thời đừng đi những nơi khác, con quỷ thực sự đang ẩn nấp ở trong nhà cổ.” Lặng lẽ tới gần những người chơi kia, Giáo Viên Chủ Nhiệm không để cho bọn họ chạy ra ngoài gây thêm phiền toái cho Hàn Phi.
Thấy người chơi bị quỷ bắt đi đã trở về một cách kỳ tích, những người chơi đều rất kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy hơi lo lắng, có khi nào Giáo Viên Chủ Nhiệm đã bị quỷ thay thế rồi không?
Trong ác mộng, tín nhiệm là vô cùng trân quý. Người chơi vẫn luôn phải đối mặt với đủ các khảo nghiệm nhân tính và lựa chọn sinh tử, cuối cùng mọi người vẫn quyết định tin tưởng Hàn Phi và Giáo Viên Chủ Nhiệm một lần, không chạy ra ngoài, toàn bộ tập trung lại bên trong nhà cổ. Trên gác lửng của ngôi nhà có một cửa sổ nhỏ đang mở, người trong cửa sổ phát hiện không có người chơi nào đi vào trong thôn trừ tà thì ánh mắt âm hiểm.
"Đừng xung đột với những con quỷ trong thôn, một khi coi những quỷ quái trong thôn làm mục tiêu trừ tà, thì sẽ rất khó để bọn chúng giúp chúng ta đi bắt con quỷ thực sự." Bước vào nhà cổ, Giáo Viên Chủ Nhiệm đi tìm hai đồng đội của mình trước, sau đó thì thầm nói ra những gì đã xảy ra với mình và Hàn Phi.
Sau khi nghe được suy đoán và phương pháp xử lý của Hàn Phi, Hạ Băng vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng cũng cảm thấy rất khó tin. Đôi khi đưa ra suy đoán không khó, nhưng cái khó là dũng cảm và kiên định thực hiện nó theo suy đoán của chính mình.
Một người chơi bình thường sau khi biết được nhiệm vụ là trừ tà, nhất định sẽ bắt đầu thăm dò bên trong thôn, vì để thu thập chứng cứ và manh mối nhất định sẽ tiếp xúc với quỷ quái trong thôn. Nhưng ai có thể giống như Hàn Phi, cho dù tận mắt nhìn thấy quỷ, vẫn có thể bình tĩnh suy nghĩ, cực kì nhiệt tình dung nhập vào trong quỷ?
Ác mộng tầng thứ bảy vốn là âm mưu của Diêu Cường, để thầy trừ tà nhìn thấy quỷ quái, giúp gã loại bỏ quỷ quái trong thôn, nhưng mọi thứ đã thay đổi bởi vì sự xuất hiện của Hàn Phi.
11 giờ 50 phút, Diêu Cường cầm điện thoại di động trở về nhà cổ. Sau khi nhìn thấy tất cả các người chơi đều chen chúc trong sân, gã vô cùng tức giận: "Tôi bỏ tiền ra mời các người đến đây là để nhổ cỏ à?! Các người có nghe những gì tôi đã nói trước đó không! 0 giờ nửa đêm quỷ sẽ cưỡng chế bám lên trên người con trai tôi, các người không đi tìm quỷ, đều ở hết đây làm cái gì!"
"Anh quan tâm đến con mình như vậy, nhưng chỉ vì nghe điện thoại mà lại bỏ đi khi cậu bé cần nhất, bỏ mặc cậu bé một mình trong căn phòng quỷ ám, một người làm bố như anh hình như cũng chẳng ra gì?" Cậy mình nhiều máu, Thịt Kho Tàu nói một cách rất thật thà.
"Lừa đảo! Các người đừng hòng lấy của tôi một xu!" Tức giận cất điện thoại đi, Diêu Cường đi qua giữa đám người chơi. Khi giày của gã đáp xuống lối vào nhà cổ, nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, khí tức lạnh lẽo như thể bàn tay nhỏ bé của một đứa trẻ, chậm rãi leo lên lưng của từng người chơi. Ánh đèn vốn đã lờ mờ trong nhà bắt đầu lập lòe, từ các góc của nhà cổ bắt đầu rỉ ra một số vật chất màu đen kỳ lạ, giống như máu, lại giống như thứ gì khác.
Giày da của Diêu Cường giẫm lên sàn gỗ cũ kỹ, phát ra tiếng kẽo kẹt vô cùng chói tai. Khi đi đến tầng 2, gã vừa vặn nhìn thấy Thi Hoa từ trong phòng đi ra, khoảnh khắc đó vẻ mặt gã trở nên rất đáng sợ.
"Chị đang làm gì trong phòng của vợ tôi vậy?"
"Tôi chỉ tò mò vợ anh có phải bị quỷ ám hay không thô. Dù sao thì một người phụ nữ bình thường nhìn thấy con trai mình đau khổ như vậy, làm gì còn tâm trạng nào mà cứ ở lì trong phòng không ra."
Không để ý tới Diêu Cường, Thi Hoa đang định đi xuống tầng thì gã ở bên cạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô: “Đừng tưởng rằng mình cái gì cũng biết, các người không biết tôi đã phải đánh đổi những gì đâu!"
“Buông ra!” Giọng nói lạnh lùng của Hạ Băng vang lên sau lưng Diêu Cường, những người chơi khác cũng vây đến.
Mắt thấy tình hình trước mắt sắp vượt khỏi tầm kiểm soát thì căn phòng mà Diêu Viễn ở trên tầng 3 lại đột nhiên vang lên tiếng động kì lạ đúng vào lúc này.
Mấy người vội vàng chạy lên tầng 3, vừa đẩy cửa vào, mọi người đã bị cảnh tượng quỷ dị trước mắt làm cho kinh hãi.
Diêu Viễn trên mặt không có một tia máu, cậu bé với toàn thân dán đầy bùa chú, ngón chân kiễng lên, đầu hình như bị thứ gì đó nắm lấy.
Chuông đồng treo trên cửa không ngừng vang lên, bùa chú khắp phòng bắt đầu chảy máu, gió lạnh đập vào cửa sổ bị đóng bằng ván gỗ, trên mái nhà xuất hiện tiếng bước chân vội vã.
Đèn trên tầng 3 nhấp nháy vài cái, mỗi khi trong phòng chìm vào bóng tối, xung quanh dường như sẽ xuất hiện những thay đổi nào đó.
"Diêu Viễn?" Hướng vào cửa hét lớn một tiếng, Diêu Cường xông vào tầng 3. Nhưng vừa tiến vào, trên người Diêu Viễn bắt đầu xuất hiện những vết máu, bên trong da thịt có hoa văn kì lạ đang chảy, đáy mắt thằng bé cũng hiện ra sự sợ hãi sâu sắc.
“Lúc trước khi Hàn Phi và Diêu Cường cùng đi vào phòng, người mà Diêu Viễn sợ không phải là Hàn Phi, mà là bố của nó?” Lần này Thi Hoa và Hạ Băng đã nhìn thấy rất rõ ràng. Trong mắt Diêu Viễn, bố của mình còn khủng khiếp hơn bất kỳ quỷ quái nào.
“Đừng sợ, bố sẽ cứu con, chắc chắn là con bị trúng tà rồi!” Diêu Cường muốn đi tới ôm lấy con trai mình, nhưng Diêu Viễn lại liều mạng giãy giụa. Như bị bệnh động kinh, thằng bé đang phải chịu đựng sự đau đớn không thể tưởng tượng nổi.
"Bùm!"
Cách 0 giờ nửa đêm chỉ còn 5 phút nữa, cổng lớn của vườn hoa bị đạp ra. Hàn Phi đi ra từ trong bóng tối của con đường, sau lưng hắn còn có yêu ma quỷ quái của cả thôn.
Một bầu không khí nham hiểm bao trùm toàn thân, bọn họ giẫm lên những bông hoa khô héo, bao vây lấy nhà cổ.
"Nghi thức trừ tà bắt đầu..."