Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi (Dịch Full)

Chương 965 - Chương 965: Yêu Đã Thành Quỷ

Chương 965: Yêu đã thành quỷ Chương 965: Yêu đã thành quỷ

"Hàn Phi? Anh ấy muốn làm gì?"

Biết Hàn Phi đi ra ngoài thôn thăm dò một mình, những người chơi cũng biết thực lực của hắn rất mạnh. Bọn họ đã suy đoán ra đủ loại khả năng, duy chỉ không nghĩ tới hắn lại đưa tất cả quỷ quái trong thôn đến nhà cổ.

Nhiệm vụ chủ yếu của ác mộng tầng thứ bảy là trừ tà, nhưng bây giờ Hàn Phi đã trở thành thủ lĩnh của quỷ quái.

“Tránh ra.” Hàn Phi dừng lại trước cửa của ngôi nhà cổ: “Bất kể ác mộng này là của Diêu Cường hay là Diêu Viễn, đối với bọn họ mà nói nhà cổ chính là một cái lồng giam, giam cầm linh hồn và cuộc đời của bọn họ ở đây. Vì vậy buộc phải phá hủy nơi này, mới có thể thực sự thoát khỏi tà ác xấu xa."

Chuông trừ tà treo ở bốn góc của nhà cổ không ngừng vang lên, chiếc gương phía trên cửa ra vào xuất hiện những vết nứt, âm khí quét qua, từ bốn phương tám hướng dồn đến nhà cổ.

Đám quỷ hài tử ôm quả bóng da, trong miệng cười nói, như thể đang chơi một trò chơi rất vui nhộn nào đó. Bọn chúng chạy nhảy vui đùa trong vườn hoa, gọi tên Diêu Viễn ở tầng dưới của nhà cổ, hy vọng nó có thể xuống chơi cùng nhau.

Con mèo nhà hàng xóm nhảy lên bức tường trong sân, con mèo trắng mặc vải liệm có vẻ lo lắng nhìn tầng 3 của nhà cổ.

Người chị ướt sũng bò ra khỏi ao, mái tóc đen dính bết vào người, tay xách hộp bánh gato ướt đẫm nước ao.

Những người già đến gần cửa nhà, bọn họ yếu ớt khom lưng, trong miệng chỉ trích Diêu Cường và gõ cửa liên tục.

Càng ngày càng nhiều quỷ quái xuất hiện, mọi người đều đang kêu gọi Diêu Viễn, muốn mang thằng bé ra khỏi căn phòng này.

Nếu như không biết chân tướng sự việc, cảnh tượng trước mắt quả thực vô cùng đáng sợ. Đủ loại "lệ quỷ" đang gọi hồn, muốn mang đứa trẻ trong nhà cổ đi. Diêu Viễn đang bị mắc kẹt ở tầng 3 nghe thấy giọng nói bên ngoài ngôi nhà thì cơ thể run rẩy ngày càng dữ dội, nội tâm của nó dường như đang vô cùng chật vật, hai mắt trợn ngược, con ngươi đều là lòng trắng.

Trong những tiếng gọi hồn, Diêu Viễn cũng vô thức bắt đầu đáp lại. Nó liều mạng muốn thoát khỏi vòng tay của bố, đầu đập vào tường, cho dù mặt bê bết máu cũng không dừng lại.

Đây chính là cảnh tượng trúng tà tiêu chuẩn, Diêu Cường lớn tiếng kêu cứu, những người chơi đang rất do dự.

Một mặt Hàn Phi bây giờ thực sự rất giống như một nhân vật phản diện lớn trong bộ phim ma, tất cả quỷ quái cũng quả thực đang gọi hồn; nhưng mặt khác Hàn Phi lại là phó hội trưởng của cư xá Hạnh Phúc, chắc là hắn sẽ không nương tựa vào Mộng, phản bội người chơi.

Thời gian mỗi giây mỗi phút cứ thế trôi qua, mỗi khi kim đồng hồ chuyển động một lần, xé toạc ác mộng càng ngày càng nghiêm trọng. Dưới sự dẫn dắt của Hàn Phi, quỷ quái bắt đầu tìm cách xâm nhập vào nhà cổ.

Tất cả các loại vật phẩm tránh tà trong nhà đều bị nghiền nát dưới sự ăn mòn của âm khí; oán khí và hận ý đang sinh sôi nảy nở, chỉ có điều hận thù mạnh mẽ và độc ác nhất không phải là đến từ bên ngoài ngôi nhà.

"Ngăn bọn chúng lại! Ngăn bọn chúng lại! Đó đều là quỷ! Các người không nhìn thấy à? Bọn chúng đều là những con quỷ hại người! Bọn chúng muốn bắt con trai tôi đi, hủy diệt con tôi!" Diêu Cường cuồng loạn hét lớn.

Bóng đen lan tràn trong tòa nhà, tiếng bước chân ngày càng dày đặc, quỷ quái đi trên cầu thang của nhà cổ, phản ứng của Diêu Viễn cũng càng lúc càng dữ dội.

Ngay một khắc trước khi đến 12 giờ, cuối cùng Diêu Viễn cũng thoát khỏi vòng tay của bố. Nó liều mạng muốn thoát khỏi cái nhà này! Tránh xa bố của mình!

Căn phòng đóng kín, bức tường dán đầy bùa chú, sách chất đống ở các góc tường và tài liệu học tập vô cùng vô tận, đây chính là toàn bộ thế giới của Diêu Viễn.

Trong tiếng gọi hồn của quỷ quái, nó toàn lực bỏ chạy, nhưng ngay khi tay chạm vào cánh cửa ở tầng 3, tiếng chuông đồng hồ báo hiệu 0 giờ nửa đêm đã vang lên.

Khoảnh khắc đó, Diêu Viễn dường như đã mất kiểm soát cơ thể của mình, xương cốt toàn thân của nó phát ra những tiếng kêu kỳ lạ. Những tia máu mỏng dài chạy khắp cơ thể, biến nó từ một người, thành một con rối có thể bị điều khiển!

"Tại sao lại bỏ đi? Người yêu con nhất trên thế giới này là bố, chỉ có bố là người thật tâm tốt với con, tại sao con thà chạy theo quỷ, cũng phải tránh xa bố!"

Âm thanh ác độc từ trong miệng Diêu Cường phát ra, ánh mắt của gã khiến người ta khiếp sợ. Cơ thể ban đầu vốn được coi là bình thường bắt đầu dị hóa, mỗi một bước gã tiến lên phía trước, trên người đều sẽ rơi xuống một ít vật chất nhớp nháp màu đen.

"Bố bắt con đọc sách là vì hại con à? Bố không muốn con đi theo con đường của bố, giúp con chống lại mọi cám dỗ, đây là hại con hay sao! Tại sao con lại cứ không muốn hiểu cho bố? Tất cả những gì bố làm đều là vì muốn tốt cho con!"

Những nơi Diêu Cường đi qua đều để lại một đường dấu vết màu đen, trên bề mặt da của gã mọc ra những đường hoa văn màu xanh đen, mà ngọn nguồn của những hoa văn kia đều nằm trong túi áo của gã.

Tất cả xấu xí và vặn vẹo đều truyền ra từ túi áo, tình yêu vặn vẹo đối với đứa trẻ cũng được phóng đại bởi thứ trong túi áo của gã.

"Đừng ra ngoài! Trên thế giới này chỉ có bố là thật lòng yêu con!"

Vươn tay về phía trước, Diêu Cường cách Diêu Viễn mấy mét, nhưng chỉ cần gã mở miệng, những sợi mảnh mọc ra trên người Diêu Viễn sẽ kéo thằng bé lại gần gã.

Dưới sự "giáo dục" của Diêu Cường, Diêu Viễn trở thành một con rối đánh mất chính mình. Nó không thể tự mình suy nghĩ, bản ngã thật sự cũng dần dần bị xóa sạch, cái cớ lấy danh nghĩa là tình yêu đủ để đánh tan mọi phản kháng của Diêu Viễn!

"Bộp!"

Cánh cửa tầng 3 bị đá tung, Hàn Phi và đám quỷ trong thôn dỡ khung cửa của căn phòng ra.

"Diêu Cường, anh đừng có nói mình vĩ đại đến như vậy, chuyện đến nước này, anh vẫn còn muốn tiếp tục lừa gạt con trai của mình à?" Đối đầu với khí tức khủng khiếp phát ra trên người Diêu Cường, Hàn Phi lớn tiếng nói: "Con trai của anh tại sao lại trúng tà? Tại sao lại phát điên? Nguyên nhân thực sự trong này chẳng lẽ anh không biết?"

Hàn Phi nhìn vào túi áo của Diêu Cường, nhìn nơi Mộng chảy ra để lại dấu vết, tất cả tà ác thực sự trong ác mộng này đang được giấu ở trong điện thoại của gã!

"Những đứa trẻ chơi đùa bên dưới nhà anh, người hàng xóm thích nuôi mèo, tài liệu đọc ngoại khóa trong hiệu sách, những người già nhiệt tình trong thôn, tất cả đều không phải là nguyên nhân chính ảnh hưởng đến Diêu Viễn! Nguyên nhân gốc rễ thực sự khiến con anh đau khổ chính là nằm ở trên người anh đấy!"

Cánh cửa phòng ngủ đóng kín ở tầng 2 được mở ra, một người phụ nữ trung niên có tướng mạo bình thường, khuôn mặt đờ đẫn được Thi Hoa dẫn ra. Trông cô ta ngờ nghệch, chỉ biết lặp đi lặp lại những từ đơn giản, giống như một con rối ngoan ngoãn nghe lời.

Điều khủng khiếp hơn nữa là sau khi người phụ nữ trung niên rời khỏi phòng riêng của mình ở tầng 2, trên da bắt đầu xuất hiện những đốm thi nhỏ, như thể người phụ nữ này đã chết trong cuộc sống của Diêu Viễn.

"Cậu ăn càn nói bậy! Diêu Viễn! Đừng nghe cậu ta xàm xí!" Phát hiện Diêu Viễn chạy được nửa đường thì đột nhiên dừng lại, Diêu Cường bắt đầu sốt ruột: "Bố là người thân của con! Bố sinh ra con, nuôi nấng con, cung cấp mọi thứ cho con! Con phải nghe lời bố!"

“Anh sinh ra thằng bé, nuôi nấng nó, cho nên có thể trắng trợn tước quyền của nó hay sao?” Hàn Phi tiến vào trong phòng, ác mộng tầng thứ bảy vẫn còn có một điểm then chốt nhất chưa được làm rõ, tà trong mắt của Diêu Viễn rốt cuộc là cái gì?

Tà trong mắt Diêu Cường là tất cả những thứ sẽ ảnh hưởng đến việc học của Diêu Viễn, là những đứa trẻ phát hiện ra bí mật của gã. Nếu như nói đây là ác mộng của gã, vậy thì chỉ cần tiêu diệt hết tất cả quỷ quái trong thôn là được rồi; nhưng nếu đây là ác mộng của Diêu Viễn, vậy thì tà trong mắt thằng bé là ai? Diêu Cường? Người mẹ? Hoặc cụ thể là một chuyện nào đó? Một thứ nào đó?

Không có dao tái sinh trong tay, Hàn Phi cũng không dám ở quá gần. Hai mắt dán vào túi của Diêu Cường, hắn sử dụng năng lực ngôn linh muốn để Diêu Viễn tìm lại chính mình.

Không chỉ có Hàn Phi, những quỷ quái khác cũng đang kêu gọi Diêu Viễn. Đứa trẻ đứng ở giữa Hàn Phi và Diêu Cường, thân thể bị vô số sợi máu xuyên qua, như thể giây tiếp theo sẽ bị xé nát trong chớp mắt.

Trong khi Diêu Viễn đang chịu đựng cơn đau dữ dội, sự xuất hiện của một thân ảnh đã thay đổi hoàn toàn cục diện.

Mẹ của Diêu Viễn luôn bị nhốt ở tầng 2 đã lên đến tầng 3. Người cô ta đầy đốm thi, vô cùng đáng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy Diêu Viễn, trên mặt cô ta lại nở một nụ cười ngốc nghếch. Dường như cô ta còn giống một đứa trẻ hơn cả thằng bé.

"Ra ngoài! Cô cút ra ngoài cho tôi!" Diêu Cường hét vào mặt vợ mình, nhưng lúc này Thi Hoa đã đi đến phía sau người phụ nữ đã chết, giữ cánh tay của cô ta, dùng cơ thể chống đỡ lấy cô ta.

"Tôi tìm thấy một số bức ảnh và manh mối trong phòng ngủ ở tầng 2. Khi Diêu Viễn còn rất nhỏ gia đình bọn họ đã bị tai nạn xe, mẹ của Diêu Viễn bị tổn thương não, hôn mê trong một thời gian dài, chờ đến khi tỉnh lại thì đã trở thành một người điên." Thi Hoa đưa một số bức ảnh cho Hàn Phi: "Ban đầu Diêu Cường không quá cố chấp đến vậy, anh ta chữa bệnh cho mẹ của Diêu Viễn, chăm sóc cuộc sống và việc học hành của thằng bé; nhưng sau đó có thể là sự xuất hiện của người thứ ba, khiến Diêu Cường chuẩn bị từ bỏ vợ mình, từ bỏ bệnh nhân điên khùng này. Tôi nghi ngờ rằng Diêu Viễn đã lén xem điện thoại di động của Diêu Cường. Sau khi biết bố đã từ bỏ mẹ, nó mới không muốn học hành, như thể bị trúng tà vậy."

"Suy đoán của cô vẫn quá nhẹ nhàng rồi." Hàn Phi đại khái nhìn thoáng qua bức ảnh, sau đó lại nhìn sang đốm thi trên người mẹ của Diêu Viễn, cùng với bộ dạng nghe lời kia: "Diêu Cường có khả năng đã cùng người khác giết chết mẹ của Diêu Viễn, kết quả là bị thằng bé phát hiện ra thứ gì đó, sự kích thích mạnh mẽ đã khiến nó trúng tà."

Tiếng bàn tán của những người chơi lọt vào tai Diêu Cường và Diêu Viễn, phản ứng của hai bố con hoàn toàn khác nhau. Đau đớn và giày vò hiện rõ trên khuôn mặt tê liệt đáng sợ của Diêu Viễn, nước mắt chảy ra từ đôi mắt đầy tròng trắng của nó. Diêu Cường thì sắc mặt bắt đầu vặn vẹo từng chút một, đường vân xanh đen mọc ra từ trong túi áo bò khắp từng tấc da thịt, khiến dung mạo của gã càng thêm đáng sợ!

"Tôi không giết người! Là cô ta đã phát điên! Là do đầu óc cô ta không tỉnh táo mới ngã từ tầng 3 xuống!" Cơ thể của Diêu Cường bắt đầu tăng tốc dị hóa. Gã lấy ra một con dao dùng để trấn tà từ trong đống bùa chú, con dao rỉ sét được cất giấu rất bí mật: “Tất cả các người đều bị quỷ mê hoặc rồi! Tất cả các người đều là quỷ!"

Quần áo bị xé rách, những đường sọc xanh đen biến thành oán hận bao phủ khắp người Diêu Cường. Điện thoại di động đang rung trong túi cũng rơi ra, từ trong đó phát ra giọng nói của một người phụ nữ xa lạ khác. Ý tứ đại khái là cô ta không muốn chăm sóc một người điên và một đứa con ghẻ, trừ khi Diêu Cường có thể làm nhẹ "gánh nặng" xung quanh gã.

Lời nói của người phụ nữ xa lạ trở nên sắc bén chói tai. Sau khi nghe thấy giọng nói đó, Diêu Viễn hoàn toàn phát điên, thất khiếu bắt đầu chảy máu, run rẩy dữ dội, cơ thể dường như bị một loại sức mạnh nào đó xé toạc. Nó muốn trốn thoát ra ngoài, nhưng thế giới của nó chỉ có căn phòng này.

"Câm miệng! Đừng nói nữa! Đừng khóc nữa! Câm miệng hết cho tôi!" Toàn bộ nỗi sợ hãi kinh khủng hội tụ ở trên người Diêu Cường, tất cả vật chất màu đen chui vào trong cơ thể của gã, khiến gã toát ra khí tức gần với hận ý!

Những người chơi không giết chết quỷ quái trong thôn, oán khí mà Diêu Cường hấp thụ có lẽ chỉ bằng một nửa so với thế giới trong ác mộng này, nhưng cho dù là vậy thì cũng rất khó đối phó rồi.

"Tại sao các người đều muốn đối đầu với tôi! Tôi chỉ muốn tốt cho các người thôi mà! Tại sao các người đều muốn ép tôi, tại sao đều muốn ép tôi chết!" Diêu Cường đã hoàn toàn phát điên, gã chộp lấy con dao gỉ trấn tà chém về phía Hàn Phi!

Hàn Phi đứng ở phía trước của tất cả các người chơi, nếu như hắn tránh đi, những người chơi phía sau sẽ phải gánh chịu. Người khác thì không nói, nhưng Thi Hoa và mẹ của Diêu Viễn chắc chắn sẽ bị giết giết.

"Ép anh chết không phải là người khác, mà là chính anh." Hàn Phi đứng nguyên tại chỗ, những đường quỷ văn màu máu chuyển động trên người, hắn giơ ngón tay chỉ về phía trước: "Đại Nghiệt!"

Một tiếng gầm thét tàn bạo đến cực điểm vang lên, bốn cánh tay to lớn duỗi ra từ sau lưng Hàn Phi, nóc ngôi nhà cổ bị nhấc lên, Đại Nghiệt cực kỳ dã man lao vào Diêu Cường.

Nhà cửa rung chuyển, gạch ngói vỡ vụn, Diêu Cường vốn đã dị hóa hoàn toàn mất đi nhân tính, nhưng gã vẫn không thể đối đầu trực diện với Đại Nghiệt.

Điện thoại di động bị giẫm nát, trong lòng Diêu Cường bùng lên một ngọn lửa màu đen nhàn nhạt. Nếu như có thể dùng toàn bộ ác mộng làm nhiên liệu, vậy thì gã hoàn toàn có thể trở thành hận ý đốt cháy lửa đen. Nhưng đáng tiếc trong ác mộng này, ngoại trừ gã ra, tất cả các quỷ quái khác đều đứng về phía Hàn Phi.

Bọn họ không chỉ được Hàn Phi chữa trị oán niệm tự thân, mà còn giúp hắn tấn công Diêu Cường.

Được cái này mất cái kia, Diêu Cường từng chút một bị Đại Nghiệt áp chế. Con dao trấn tà trong tay gã bị đánh cho rơi xuống, âm tà trên người không ngừng bị Đại Nghiệt cắn xé.

Khi sức mạnh của gã ngày càng yếu đi, Diêu Viễn vốn phát điên đang dần lấy lại lý trí, đứa trẻ đó cuối cùng cũng sắp thoát khỏi trạng thái trúng tà.

Hai con quỷ khổng lồ đang tàn sát lẫn nhau, những người chơi trốn sau lưng Hàn Phi, không ai dám di chuyển. Ở trong mắt bọn họ, bóng lưng của hắn cực kì cao lớn, thậm chí hận không thể nhận hắn là bố nuôi.

Diêu Cường có chấp niệm sâu sắc, cho dù đã bị hủy hoại một nửa cơ thể, nhưng gã vẫn không muốn từ bỏ. Gã muốn kéo mọi người cùng chết, trong miệng không ngừng mắng chửi nguyền rủa.

Gã chuẩn bị từ bỏ Đại Nghiệt, đi giết chết những người chơi kia trước. Nhưng khi gã lao về phía Hàn Phi và người mẹ đầy đốm thi thì một con dao trấn tà rỉ sét đã đâm vào sau lưng gã!

Mang theo ánh mắt không thể tin được, Diêu Cường quay đầu nhìn về phía sau. Hai tay Diêu Viễn đang cầm con dao đó, nó không ngừng nói gì đó như người mất trí.

“Là con giết bố sao?” Diêu Cường cả đời không cam lòng nhìn con trai của mình, cùng với việc sinh mệnh đang không ngừng mất đi dường như còn có thứ khác.

Đồng hồ treo tường ngừng chạy, rất lâu sau Diêu Cường mới phản ứng lại. Gã vươn đôi tay đầy oán niệm ra phía trước, nhưng lại không bắt được con trai mình: “Con và mẹ thật giống nhau......"

Cổ của Diêu Cường bị Đại Nghiệt cắn đứt, oán khí và hận ý phân tán, bờ vực của mộng cảnh bắt đầu sụp đổ.

Khi Diêu Cường chết đi, người mẹ toàn thân đầy đốm thi cũng mất đi toàn bộ sinh cơ, hóa thành một con búp bê có viết chữ mẹ.

Tầng 3 của nhà cổ chỉ còn lại Diêu Viễn, nó cầm con dao trấn tà đó và nhìn bùa chú dán khắp phòng.

Trốn phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, Thi Hoa nhặt con búp bê lên và đi đến bên cạnh Diêu Viễn, ôm lấy thằng bé.

"Khi bố con còn nhỏ trong nhà rất nghèo, ông ấy tên là Diêu Cường. Nghèo khổ, tự ti, mẫn cảm, cố chấp, ông ấy học hành chăm chỉ, tốt nghiệp tại một trường đại học nổi tiếng, một lòng muốn thay đổi vận mệnh, nhưng có một số việc không phải cứ nỗ lực là có thể đạt được. Sau nhiều lần thất bại, ông ấy trở nên cực đoan. Sau này khi có con, ông ấy đặt tên cho con mình là Diêu Viễn, hy vọng con trai có thể đứng trên ngọn núi cao hơn mình, nhìn thấy phong cảnh xa hơn. Nhưng ông ấy không ngờ… khoảng cách giữa hai bố con lại trở thành khoảng cách xa nhất trên thế giới này." (*)

Diêu Viễn ngẩng đầu nhìn Thi Hoa. Dường như nó cảm giác cô ấy hơi quen thuộc, có điều ác mộng này sắp tiêu tan rồi.

Mọi thứ trong mộng đang tuôn về phía quỷ văn của Hàn Phi, Diêu Viễn ôm lấy con búp bê, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.

Hàn Phi thu lại Đại Nghiệt. Vào giai đoạn cuối cùng khi ác mộng sụp đổ, hắn đi tới bên cạnh Diêu Viễn và Thi Hoa: "Có phải hai người quen biết nhau không?”

"Tên đầy đủ của tôi là Diêu Thi Hoa, anh trai của tôi tên là Diêu Cường. Anh ấy muốn bồi dưỡng con mình trở thành nhân tài xuất sắc nhất, nhưng sau đó con trai của anh ấy là Diêu Viễn đã tự tay giết chết bố mình, còn tham gia vào nhóm trò chuyện giết người gì đó và trở thành tội phạm bị truy nã."

Hoa văn cánh bướm bao phủ khắp cơ thể Diêu Viễn, đứa trẻ này cũng biến mất cùng với ác mộng.

(*): Diêu Viễn phát âm là Yao Yuan, xa xôi cũng phát âm là yao yuan

Bình Luận (0)
Comment