Diêu Thi Hoa là cô của Diêu Viễn trong hiện thực. Cô biết kết cục cuối cùng của Diêu Viễn là tham gia nhóm trò chuyện chết chóc, bị Cánh Bướm mê hoặc, trở thành một kẻ giết người.
Có lẽ trong điện thờ của Mộng, có rất nhiều ác mộng đều là những việc của thành viên ba tổ chức tội phạm lớn đã trải qua. Một tờ giấy trắng bị vấy máu tươi, cuối cùng biến thành mảnh vỡ tuyệt vọng.
Bọn họ đều là chất liệu để Mộng làm nên một vật phẩm nào đó, thực ra Mộng chưa bao giờ coi bọn họ là con người để đối đãi.
Ác mộng của Diêu Viễn tan tành vỡ vụn, cuộc đời méo mó của nó cuối cùng biến thành một mảnh vỡ đen trắng.Đọc chương dịch mới nhất tại: vipTruyenGG.com
Mảnh vỡ này lớn hơn một chút so với mảnh vỡ của người nhân viên vệ sinh, chứa đựng tuyệt vọng cũng sâu sắc hơn. Hàn Phi nhặt nó lên, mảnh vỡ đó cùng toàn bộ dấu vết của mộng đều biến mất ở trong lòng bàn tay hắn.
Đêm tối bao trùm mọi thứ, Hàn Phi thành công dẫn dắt tất cả người chơi qua cửa ác mộng tầng thứ bảy. Những bóng người xung quanh lần lượt biến mất, mấy giây sau, hắn đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng!
Trước đó khi qua cửa ác mộng, chờ khi mộng cảnh tan biến, mở mắt ra lần nữa là sẽ quay trở lại bệnh viện của khu thành chủ. Nhưng lần này sau khi tất cả người chơi đã trở về, Hàn Phi vẫn bị đêm tối bao phủ!
Hắn mơ hồ nhìn thấy một thế giới vặn vẹo biến thái, nơi đủ loại ác mộng chen chúc nhau như bong bóng màu đen.
Một lúc sau, từng quả bong bóng vỡ tan, ác mộng đáng sợ bò ra từ bên trong và lao về phía Hàn Phi.
"Là bởi vì mình kích hoạt quỷ văn trong ác mộng, mượn sức mạnh của thần linh khác? Hay là bởi vì mình đã sử dụng nhiều năng lực hơn so với sự cho phép của ác mộng?"
Ác mộng không hề đẩy Hàn Phi ra khỏi thế giới vặn vẹo này, mà ngược lại còn chuẩn bị kéo hắn vào một nơi nào đó.
Một mảng hoa văn cánh bướm lớn muốn xuất hiện ở trên người Hàn Phi, nhưng quỷ văn của tiếng cười điên cuồng vô cùng bá đạo, nó không cho phép bất cứ thứ gì tới gần và điên cuồng xé nát hoa văn cánh bướm.
Đêm tối xung quanh Hàn Phi bị xua tan, sương xám quen thuộc lại xuất hiện. Hàn Phi cả người đầy quỷ văn màu máu như thể đang mặc một bộ quần áo đẫm máu đứng bên trong bệnh viện, những người chơi xung quanh đều sững sờ.
Mọi người đều muốn đi qua cảm ơn, nhưng không ai có thể ngờ tới là sương xám đột nhiên bắt đầu dâng trào vào lúc này, một sức mạnh không thể nhắc đến gắt gao túm lấy Hàn Phi.
"Những ác mộng trong ác mộng chỉ là bước đầu tiên..."
Tốc độ của đối phương quá nhanh, Hàn Phi không kịp phản kháng thì sức mạnh đó đã cưỡng ép đẩy hắn vào hành lang bên trái.
Lại bị bao phủ trong sương xám, thế giới vặn vẹo biến thái kia hiện ra trước mắt Hàn Phi.
Nhiều bong bóng hơn bắt đầu nổ tung, vô số ác mộng như thủy triều đen nhấn chìm Hàn Phi, xâm nhập vào chỗ sâu trong ý thức của hắn.
"Ác mộng trải qua ở hành lang trái và phải khác nhau ư? Những ác mộng này đang ăn mòn kí ức của mình! Bọn chúng muốn mình quên đi thứ gì đó!"
Đau đớn không thể diễn tả được truyền khắp toàn thân, trong tình trạng ý thức mơ hồ, Hàn Phi tiến vào ác mộng tầng thứ tám.
......
"Tôi tên là Trương Bắc Nhất, tốt nghiệp Đại học Điện ảnh và Truyền hình Tân Hỗ, hai vị này là bạn cùng phòng của tôi. Chúng tôi mang đến cho các bạn một bộ phim hài kịch sitcom Lý do để sống tiếp do chính tôi viết kịch bản và đạo diễn, tác phẩm này dựa trên…"
"Được rồi, được rồi, mau bắt đầu đi!"
Đứng trên sân khấu thô sơ là ba người thanh niên, bọn họ ăn mặc giản dị, thậm chí có thể nói là có phần quê mùa, nét mặt căng thẳng không tự nhiên.
Dưới sân khấu là mấy người trưởng thành đang ngồi, bọn họ ăn mặc rất thời thượng, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, không ngừng thúc giục.
Không có ánh sáng, không có hiệu ứng âm thanh, không có bất kì đạo cụ nào, ba bạn trẻ bắt đầu màn trình diễn gây cười.
Trương Bắc Nhất đóng vai một thanh niên sắp tự tử, lão đại trong ký túc xá đóng vai chủ nhà can ngăn, lão tam trong ký túc xá đóng vai con vẹt do Trương Bắc Nhất nuôi.
Bởi vì một khi Trương Bắc Nhất chết chủ nhà sẽ không thể truy thu tiền thuê nhà còn thiếu, căn nhà cho thuê cũng sẽ trở thành một căn nhà ma ám, vì vậy chủ nhà muốn Trương Bắc Nhất chết xa một chút. Nhưng điều này dường như lại là xúi giục tự tử, cuối cùng tất cả những chuyện buồn cười đã xảy ra trên đường đi tìm cái chết của Trương Bắc Nhất và chủ nhà nhát gan.
Chủ đề của bộ phim sitcom là thảo luận về cái chết, nhưng được ba bạn trẻ thể hiện một cách rất thoải mái, hài hước vui nhộn khiến người xem bật cười, cuối cùng Trương Bắc Nhất cũng từ bỏ ý định tự tử.
Kỹ năng cơ bản của ba người trẻ tuổi rất vững chắc, chỉ là có một số phương diện vẫn chưa đủ tự nhiên, vẫn tồn tại dấu vết diễn xuất, trút bỏ gánh nặng vẫn chưa đủ dứt khoát; nhưng nhìn chung mà nói đã là rất ưu tú trong số những người cùng trang lứa rồi.
Sau khi biểu diễn kết thúc, ba người mệt đến mồ hôi đầm đìa, bọn họ vô cùng mong chờ mấy vị giáo viên dưới khán đài.
"Diễn rất tốt, tác phẩm cũng tương đối hoàn chỉnh, nhưng vẫn còn có rất nhiều chỗ cần cải thiện. Thực lực của các cậu là có, nhưng vẫn còn thiếu cú plot twist cuối cùng." Mấy vị giáo viên trao đổi ngắn gọn vài câu: "Trở về chờ thông báo nhé."
“Thưa thầy, chúng em đã thử rất nhiều lần rồi, có thể cho chúng em một cơ hội không?” Trương Bắc Nhất khẩn cầu: “Cả 28 lần trong cuộc thi, chúng em không cầu thứ hạng gì hết, chỉ muốn lộ diện thôi."
“Cậu có biết đài truyền hình một phút bao nhiêu tiền không?” Giáo viên bên dưới khán đài cười nói: “Trở về chờ thông báo đi, các cậu vẫn rất có tiềm lực."
"Nhưng..."
“Trở về chờ thông báo đi, đừng để tôi nhắc lại lần nữa.” Tốc độ trở mặt của giáo viên cũng khá nhanh: “Nhóm tiếp theo.”
Cánh cửa bị đẩy ra, một nhóm diễn viên mới bước vào, đẩy đám người Trương Bắc Nhất ra khỏi sân khấu.
"Em xin lỗi, là em đã mạo muội rồi, thực sự xin lỗi." Trương Bắc Nhất hướng mấy vị giáo viên khom lưng cúi đầu, nhưng bên kia không có ai đáp lại cậu ta, ba người trẻ tuổi bị nhân viên dẫn ra ngoài.
Bước ra khỏi trường quay "phỏng vấn", Trương Bắc Nhất rất không cam tâm nắm chặt tay: "Cú plot twist cuối cùng, không phải là đang ngầm nói chúng ta không đủ tiền à? Nếu như chúng ta có công ty điện ảnh và truyền hình hỗ trợ hoạt động, còn cần tham gia vào cái hoạt động tào lao này của anh ta, chỉ để giành một cơ hội lộ mặt trước đạo diễn hay sao?"
"Một năm rồi, đóng vai phụ, đóng thế, thẽ thọt khúm núm cầu xin sự giúp đỡ ở khắp nơi, mang tác phẩm tham gia đủ các cuộc thi hài kịch khác nhau, ba người chúng ta bây giờ hài hước nhất là chính mình, bản thân chúng ta chính là ba trò đùa." Lão đại của phòng lau đi lớp trang điểm xấu xí trên mặt: “Lát nữa hai người vẫn đi làm công việc theo ngày kia hả?”
“Nếu không thì sao?” Trương Bắc Nhất lấy điện thoại di động cũ nát của mình ra kiểm tra số dư: "Công việc bảo vệ ca đêm lần trước khá tốt, tuy rằng 12 tiếng tương đối dài, nhưng buổi tối không có ai quản, chúng ta có thể lén lút diễn tập. Lão tam, em thấy thế nào?"
"Chúng ta là diễn viên, chẳng lẽ tốt nghiệp đại học chỉ để làm bảo vệ thôi sao? Nếu sớm biết thế này, tại sao anh lại tiêu hết tiền của bố mẹ để theo học trường đại học tồi tệ ở Tân Hỗ này chứ!" Cảm xúc của lão đại hơi kích động, giọng nói dần lớn hơn.
"Lão đại... có phải anh đã gặp chuyện gì không? Vừa rồi trong lúc biểu diễn anh cũng hơi mất tập trung, đã đọc sai một câu lời thoại." Trương Bắc Nhất rất nhạy cảm, cậu ta đặt tay lên vai lão đại.
"Tháng này ngoài việc đóng vai phụ và làm việc theo ngày ra, chúng ta nghiêm chỉnh biểu diễn được 5 show, trong đó có 2 show là chúng ta mặt dày đến rạp nhỏ xin kịch trường, phản ứng rất bình thường; 3 show còn lại là tham gia các hoạt động tuyển chọn nhân tài, bị người ta coi làm khỉ cho vui, chỉ làm chân chạy lặt vặt, cuộc sống này rút cuộc có ý nghĩa gì?" Lão đại quay người lại nhìn Trương Bắc Nhất: "Hai đứa thực sự muốn tiếp tục như thế này sao?"
"Cơ hội sẽ luôn dành cho những người có chuẩn bị, nếu như đã muốn theo đuổi ước mơ, vậy thì nhất định phải bỏ ra rất nhiều." Trương Bắc Nhất không hề có ý định bỏ cuộc: "Còn nữa, em muốn thay đổi cách dùng từ của anh, không phải là hai đứa, mà là chúng ta."
Xua xua tay, lão đại lấy điện thoại di động ra, trên đó có ảnh và một vài tin nhắn thoại của người thân gửi cho anh ta.
Người bố ở quê bị ngã tổn thương thắt lưng, bởi vì lo lắng sẽ ảnh hưởng đến công việc nên người nhà vẫn không nói cho anh ta biết, nhưng sau đó khi kiểm tra thắt lưng thì lại phát hiện ra những bệnh khác.
"Anh không thể tiếp tục làm càn cùng với hai đứa nữa."
"Lão đại, tất cả những nỗ lực và cống hiến của chúng ta, làm sao có thể dùng từ làm càn để miêu tả? Trong thời gian một năm này, chúng ta đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ, trong lòng anh cũng rất rõ, chẳng lẽ tất cả những điều này trong mắt anh đều là làm càn?" Trương Bắc Nhất túm lấy vai của lão đại.
“Anh không muốn cãi nhau với em.” Lão đại tránh ánh mắt của Trương Bắc Nhất: “Anh chấp nhận rồi, người nghèo không xứng với sự nghiệp đốt tiền, người nghèo chỉ xứng với những công việc mà người nghèo làm thôi."
"Anh không làm diễn viên nữa?"
"Thôi, sau này anh sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền. Nói thật anh thực sự không yêu tiền, nhưng anh không muốn con mình sau này giống như anh, phải từ bỏ những gì chúng thích để kiếm sống." Lau đi tất cả lớp trang điểm trên mặt, lão đại nhét bút kẻ lông mày mà ba người dùng chung và chìa khóa nhà cho thuê cho lão tam: "Có lẽ một năm qua đối với hai đứa không phải là làm càn, nhưng đối với anh thì là như vậy."
"Hôm nay anh muốn đi sao?"
"Buổi biểu diễn vừa rồi coi như là buổi biểu diễn chia tay của anh đi, ít nhất thì ở đó cũng có một sân khấu, bên dưới khán giả cũng có vài người." Lão đại dường như là sợ mình do dự, nên đi rất nhanh, mỗi bước đi đều rất khẩn trương.
Trương Bắc Nhất và lão tam trầm lặng nhìn lão đại, không ai đến ngăn cản, cũng không ai nói gì nữa, bọn họ biết những gì lão đại nói cũng không sai.
"Tin nhắn trên điện thoại di động của lão đại gửi tới hai ngày trước, anh ấy đã biết chuyện này từ hai ngày trước, nhưng vẫn lựa chọn giúp chúng ta hoàn thành buổi diễn cuối cùng, chắc là anh ấy cũng muốn thử một lần cuối cùng này nữa." Sau khi ra khỏi trường đại học, Trương Bắc Nhất đã học được rất nhiều thứ, chẳng hạn như không cam tâm thì đã sao? Nỗ lực chỉ là một chuyện cơ bản nhất.
“Đừng có đứng ngây ra nữa, phải đi làm rồi!” Trương Bắc Nhất vỗ vỗ lão tam. Cậu ta vẫn luôn rất lạc quan, giống như không gì có thể đánh gục được cậu ta vậy: “Đối với chúng ta mà nói, cùng nhau hoàn thành buổi diễn cuối cùng, chắc chắn có ý nghĩa hơn nhiều so với một chầu nhậu say."
Hai thanh niên chạy ra khỏi tòa nhà "phỏng vấn", vội vàng đạp xe đến một hội trường lớn trước khi trời tối.
Sau khi tìm được người liên lạc, hai người lập tức đi thay đồng phục bảo vệ và treo phù hiệu nhân viên lên.
Bởi vì tướng mạo hai người trông cũng được, dáng người cũng tương đối cao, nên được sắp xếp ở cửa ra vào.
"Anh vẫn luôn cho rằng đẹp trai là ưu điểm nhỏ nhặt nhất của mình." Trương Bắc Nhất chỉnh lý đồng phục bảo vệ của mình, bất kể làm gì cậu ta cũng đều rất nghiêm túc và luôn nỗ lực hết mình: "Lão tam, em yên tâm, sau này hai chúng ta nhất định sẽ thành công. Thực sự không được, chúng ta sẽ đi tìm nhà sản xuất phim là nữ, oẳn tù tì ai thua cuộc phải đem mình ra làm món quà. Ha ha ha, đừng nhìn anh với ánh mắt rác rưởi đó! Anh chỉ đùa thôi!"
Có lẽ do không chú ý, nên khi Trương Bắc Nhất quay người lại đã vô tình đụng phải một vị khách, làm lệch kính râm của đối phương.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Trương Bắc Nhất vội vàng xin lỗi.
"Bỏ đi, nhìn hai người như học sinh, phỏng chừng tiền sinh hoạt một tháng của hai người cộng lại cũng không đủ sửa kính râm cho tôi." Vị khách có vẻ hơi khó chịu, nhưng lại không tiện nổi giận ở nơi công cộng, vì vậy sau khi nói với Trương Bắc Nhất vài câu thì phớt lờ cậu ta và đi về phía trước.
Lại đứng thẳng người, Trương Bắc Nhất chậm rãi buông hai tay đang nắm chặt, trên mặt lại nở nụ cười: “Tháng trước chúng ta ăn ngủ đều ở đoàn phim, sinh hoạt phí tổng cộng mất 170 tệ, anh ta đeo cái kính 100 tệ còn giả vờ làm sói đuôi lớn? Chờ khi anh có tiền rồi, kính râm giá 1.000 tệ anh sẽ mua hai chiếc, một chiếc đeo ban ngày, một chiếc đeo ban đêm.
Công việc bảo vệ rất nhàm chán, nhưng Trương Bắc Nhất và lão tam đều làm việc rất nghiêm túc. Cho đến khi một chiếc ô tô màu đen sang trọng dừng trước hội trường, một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên, Trương Bắc Nhất và lão tam đồng thời cúi đầu, nhìn đi chỗ khác.
“Trương Bắc Nhất?” Ánh mắt của người đàn ông trung niên rất sắc bén, lập tức nhận ra Trương Bắc Nhất và lão tam: “Hai người tốt nghiệp xong là không có tin tức gì, sao lại chạy tới đây làm bảo vệ?"
"Em chào thầy Khương..." Cho dù Trương Bắc Nhất bình thường da mặt rất dày, lúc này cũng hận không thể tìm được khe hở nào dưới đất để chui xuống. Cậu ta và lão tam là hai học sinh mà thầy Khương coi trọng nhất, kỳ vọng rất lớn, nhưng không ngờ rằng lần gặp mặt đầu tiên sau khi tốt nghiệp lại diễn ra trong hoàn cảnh này.
Có lẽ vì lòng tự trọng rất cao, Trương Bắc Nhất chần chờ một chút rồi nói: “Chúng em đảm nhận một vai, là bảo vệ cấp cơ sở, vì vậy muốn trực tiếp trải nghiệm một chút.”
"Cậu gạt ai hả? Diễn viên còn muốn lừa đạo diễn ư?" Thầy Khương có chút thất vọng, cũng có chút thương xót: "Hai cậu đều có số điện thoại của tôi, khi nào cần thì gọi điện thoại, hiểu không?"
"Hiểu rồi ạ." Trương Bắc Nhất xấu hổ thè lưỡi, muốn nhanh chóng vượt qua. Chờ sau khi thầy Khương bước vào hội trường, cơ thể căng thẳng của Trương Bắc Nhất mới thả lỏng. Cậu ta tướng mạo đẹp trai, thành tích học tập cũng rất xuất sắc, trước đây cũng kiêu hãnh và kiêu ngạo, nhưng bây giờ tôi xin lỗi dường như đã trở thành câu cửa miệng rồi.
"Lão tam, anh thật sự không muốn làm bảo vệ nữa rồi..... hay là hai người chúng ta phạm tội vào tù đi? Trong đó bao cơm bao ở, gặp người quen cũng không ai chê cười, càng không cần phải so sánh.” Trương Bắc Nhất chạm vào thẻ làm việc tạm thời đang đeo trên cổ, đó dường như là tấm thẻ chó mà cuộc đời ban cho mình.
Hội trường khép lại, công việc bảo vệ được kết thúc sớm. Để tránh gặp lại thầy Khương lần nữa, Trương Bắc Nhất dẫn theo lão tam trốn đến một nơi rất xa.
Nhận tiền công theo ngày, hai người hạ quyết tâm mua bia, uống với mì gói và mộng tưởng.
"Một cốc kính lão đại, anh cứ yên tâm đi! Cốc thứ hai chúc chính mình, dáng vẻ không nhận thua của chúng ta nhất định rất ngầu! Cốc thứ ba chúc..."
"Đừng uống nhiều quá, ngày mai còn có một buổi biểu diễn ở rạp hát nhỏ, mặc dù tiền không nhiều, nhưng diễn viên đều phải nghiêm túc đối mặt với mỗi một buổi biểu diễn."
Những chiếc ô tô nối đuôi nhau đi trên đường, hai chàng trai trẻ đang ngồi trong một thành phố không thuộc về bọn họ, mơ những giấc mơ chỉ có khi uống say.
Mấy tiếng sau, Trương Bắc Nhất đã về đến nhà cho thuê. Bị chuông báo điện thoại di động đánh thức, cậu ta liếc nhìn đồng hồ rồi lập tức đứng dậy: "Lão tam! Đừng ngủ nữa! Anh đột nhiên nhớ ra, lão đại không có ở đây nữa, vai diễn của anh ấy bị trống, chúng ta cần một người nào đó đảm nhận cả hai vai trò!"
"Để cho em đi, lời thoại của lão đại em đều thuộc hết."
Sau khi tắm rửa chỉnh lý ngoại hình, hai người đạp xe đến một rạp hát nhỏ cách đó không xa.
Không kịp nghỉ ngơi, bọn họ vội vàng trang điểm, sau đó là màn đối đáp hội thoại vô cùng căng thẳng.
Lão tam cần đóng vai con vẹt và chủ nhà, cậu ta thêm trang phục cho mình trông thật quái dị và xấu xí.
"Đây là cách duy nhất để làm điều đó bây giờ, nhưng những tác phẩm chúng ta đã tạo ra trước đây có thể phải viết lại, điều này tương đương với việc lật đổ quá khứ của chính mình. Sáng tác hài kịch vô cùng khó, thời cơ đưa ra các điểm cười cần được phối hợp hoàn hảo mới có thể tối đa hóa, có yêu cầu rất khắt khe đối với sự ăn khớp và kỹ năng biểu diễn của diễn viên."
"Nhân lúc có đủ thời gian, chúng ta hãy diễn thêm vài lần nữa."
Kim đồng hồ trên tường quay hết một vòng rồi lại thêm một vòng nữa, nhưng Trương Bắc Nhất vẫn không nhận được thông báo, cậu ta nằm bò trên cửa sổ nhìn ra ngoài, một số khán giả đã bước ra khỏi rạp.
"Buổi biểu diễn kết thúc sớm ư?" Trương Bắc Nhất mở cửa phòng hóa trang lao ra ngoài, tìm nhân viên rạp hát hỏi: "Xin chào, sao khán giả đi nhiều như vậy? Phía sau vẫn còn tiết mục mà!”
"Hôm nay là buổi biểu diễn dành riêng cho Hi Tiếu Xã, ba tiết mục phía sau của các cậu đều là để lấp đầy thời gian." Nhân viên cũng rất thẳng thắn nói ra sự thật.
“Cho dù chỉ là để lấp đầy thời gian, chúng tôi cũng diễn!” Trương Bắc Nhất rất kiên định nói.
"Quan trọng là khán giả của Hi Tiếu Xã quá nhiệt tình, mạnh mẽ yêu cầu Hi Tiếu Xã biểu diễn thêm một lúc, cộng với một số tương tác ở giữa, người ta đã chiếm hết thời gian của các cậu rồi." Nhân viên xòe hai tay ra: "Chi phí biểu diễn của các cậu cần phải đi hỏi ông chủ, những cái khác thì tôi không biết."
"Anh đang đùa giỡn gì vậy! Không phải đều đã đồng ý rồi sao!" Giọng nói của Trương Bắc Nhất trở nên lớn hơn, lúc này một cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, ông chủ của rạp hát đi ra ngoài. Sau khi ho khan một tiếng, ông chủ lấy ra hai phong bao đựng tiền: "Cậu biết là đội bóng đều có cầu thủ dự bị đúng không? Các cậu chính là dự bị, cũng rất quan trọng, không thể thiếu."
"Nhưng bây giờ nên đến lượt chúng tôi biểu diễn rồi, hóa trang cũng đã xong hết rồi!" Trương Bắc Nhất không đón lấy phong bì.
“Vậy để tôi nói rõ ràng cho cậu nhé, khán giả đều đến đây để xem buổi biểu diễn của Hi Tiếu Xã, không ai có hứng thú với các cậu cả.” Ông chủ nhét hai phong bì vào tay Trương Bắc Nhất: “Mặc dù phí biểu diễn ít hơn bình thường một nửa, nhưng các cậu cũng có biểu diễn đâu, cho nên mau chóng cầm tiền rồi đi đi."
"Tác phẩm mới của chúng tôi đã được đánh bóng rất lâu..."
"Cậu nói ngàn nói vạn thì có ích lợi gì, không ai xem các cậu hết!" Ông chủ cũng hơi khó chịu rồi: "Nếu như khán giả bên ngoài, có người chỉ đích danh muốn xem các cậu biểu diễn, vậy thì tôi sẽ để cho các cậu diễn, nếu như không có ai, các cậu hãy cầm tiền rồi cút ra ngoài đi!"
Đôi bên giằng co, ước chừng mấy phút sau, một nhân viên khác chạy tới: “Ông chủ, vừa rồi có khán giả hỏi chúng tôi có phải còn một diễn viên tên là Trương Bắc Nhất chưa biểu diễn đúng không? Bọn họ vẫn còn đợi trong khán phòng. Nghe thấy lời nói của nhân viên, Trương Bắc Nhất vui mừng khôn xiết và đẩy phong bì lại: "Thấy chưa! Trương Bắc Nhất tôi vẫn còn một ít lượng fan hâm mộ đấy! Ông chủ lớn như anh không thể nói lời mà không giữ lời được!”
“Đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi, còn có người đặc biệt đến đây để xem các cậu biểu diễn?” Cất phong bì đi, ông chủ ra hiệu cho nhân viên sắp xếp địa điểm.
Trương Bắc Nhất vui vẻ chạy trở về phòng hóa trang: "Lão tam, chuẩn bị lên sân khấu!"
Biết có người hâm mộ đặc biệt chạy đến xem mình, Trương Bắc Nhất rất phấn khích, bước đi cũng oai vệ hơn, trong miệng đọc lại lời thoại rồi cùng lão tam bước lên sân khấu!
Mọi thứ đã sẵn sàng, hai người đã vào vị trí xong xuôi, bức màn sân khấu từ từ được mở ra, ánh đèn rọi vào hai diễn viên.
Trương Bắc Nhất phấn khích đến mức muốn đọc ra câu thoại đầu tiên ngay, nhưng khi cậu ta mở miệng, đột nhiên lại không thể phát ra âm thanh.
Cả khán phòng chỉ có hai khán giả đang ngồi, phần lớn những người thích hài kịch là những người trẻ tuổi, nhưng hai khán giả này có mái tóc đen trắng xen lẫn nếp nhăn rõ ràng ở khóe mắt. Bọn họ ăn mặc giản dị, nhưng lại mua vé đắt nhất ở hàng đầu tiên, bởi vì ở đây gần với sân khấu nhất.
"Bố mẹ?"
Trong khán phòng trống rỗng, chỉ có bố mẹ của Trương Bắc Nhất đang ngồi.
Một người luôn mạnh mẽ và lạc quan, dường như không có khó khăn nào có thể khiến mình gục ngã như Trương Bắc Nhất, đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất. Sống mũi cay cay, khi cậu ta nhận ra, nước mắt đã bắt đầu chảy xuống không thể kiểm soát được.
Không nói được câu nào trọn vẹn, Trương Bắc Nhất đột nhiên òa khóc. Cậu ta rất khó khăn, cũng rất không cam lòng, rõ ràng cuộc sống đã nỗ lực như vậy, tại sao cuối cùng lại thành ra thế này?
Khi lão đại rời đi cậu không khóc, tôn nghiêm bị chà đạp cậu không khóc, bị ân sư nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình cậu cũng không khóc, nhưng tất cả những cảm xúc bị đè nén đó đều bộc phát vào giây phút này.
"Tiểu Bắc, con làm sao thế? Bố và mẹ đều ở đây này, con trai của chúng ta diễn rất tốt mà!" Bố mẹ của Trương Bắc Nhất đi đến bên cạnh sân khấu, đau lòng ôm lấy cậu: "Không sao, mệt rồi thì về nhà nghỉ ngơi, chúng ta ưu tú như vậy, làm gì cũng có thể."
Bố mẹ dẫn Trương Bắc Nhất xuống sân khấu, hai vợ chồng an ủi và cùng cậu ta bước ra khỏi rạp.
Ánh đèn chiếu vào trung tâm sân khấu, trên sân khấu và khán phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình lão tam.
Hắn, lão đại và Trương Bắc Nhất đã trải qua tất cả mọi chuyện, nhưng hắn không có gì hết.
Chờ đợi hồi lâu, Trương Bắc Nhất vẫn chưa quay lại, lão tam từng bước một đi đến giữa sân khấu, dưới ánh đèn sân khấu chiếu rọi, hắn chậm rãi nói.
"Tôi tên là Hàn Phi, tốt nghiệp Đại học Điện ảnh và Truyền hình Tân Hỗ, tôi mang đến cho các bạn một bộ phim hài kịch sitcom Lý do để sống tiếp, tác phẩm này được chuyển thể từ trải nghiệm cá nhân của tôi."