"Hóa ra là Phó Sinh đã làm nhiều mũ bảo hiểm như vậy, mỗi một chiếc mũ bảo hiểm dường như đều từng được sử dụng qua." Hàn Phi lấy mũ bảo hiểm số 1 xuống, với sức lực của hắn mà suýt chút nữa còn không cầm chắc được: "Thành trong của mũ bảo hiểm bị hư hại nghiêm trọng, những mảnh vụn đông đặc này chắc hẳn là máu thịt, Phó Sinh đã đưa chiếc mũ bảo hiểm này cho ai sử dụng?"
Hàn Phi rất muốn biết là kẻ xui xẻo nào cũng giống như mình, đã bị Phó Sinh nhắm đến vậy.
"Có một số mũ bảo hiểm vẫn có thể khởi động bình thường, bên trong hình như lưu giữ thứ gì đó, cậu có muốn thử không?" Đỗ Tĩnh rất hiền từ nhìn Hàn Phi, thực ra bản thân bà cũng rất tò mò.
“Cháu...” Ngay đến hận ý Hàn Phi còn không sợ, nhưng hắn lại có ám ảnh tâm lý sâu sắc đối với mũ bảo hiểm chơi game lai lịch không rõ ràng này.
Sau khi do dự một hồi, Hàn Phi quyết định vẫn nên thử xem sao.
Hắn ôm chiếc mũ bảo hiểm số 1 nặng trĩu nằm trên bàn phẫu thuật, kết nối xong tất cả các đường dây, chờ sau khi toàn bộ đèn chỉ thị đã sáng hết mới chậm rãi đeo mũ bảo hiểm lên.
Thế giới trước mắt là một vùng tối đen không có gì hết, Hàn Phi cảm thấy hình như mình bị nhốt trong một căn phòng không có ánh sáng, hắn không biết căn phòng này lớn cỡ nào, cũng không biết căn phòng này được xây dựng nên có ý nghĩa gì?
Đưa tay ra, Hàn Phi không chạm vào bất cứ thứ gì, nhưng hắn mơ hồ có thể nghe thấy có người đang thì thầm.
Đó hình như là nói mê trong vô thức, nghe không rõ lắm.
Hàn Phi đi về phía âm thanh truyền đến, trong đêm tối dường như còn có một người khác. Người này đứng đối diện với hắn, có thể nhìn thấy mọi thứ của hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy người này.
“Phó Sinh? Quản lý tòa nhà cũ?” Hàn Phi thử gọi đối phương nhưng bóng đen vẫn làm thinh, cứ đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng là không nhúc nhích. Nhưng bất kể hắn có tiến lên phía trước như thế nào thì người này vẫn giữ một khoảng cách với hắn.
Khoảng cách này đủ để hắn và bóng đen có thể nhìn thấy nhau, nhưng lại vĩnh viễn không thể chạm được vào nhau.
Vài phút sau, Đỗ Tĩnh lo lắng Hàn Phi gặp chuyện nên ấn nút công tắc, để hắn thoát ra khỏi “game”.
“Cậu đã nhìn thấy gì?”
“Trong một căn phòng hoàn toàn tối đen, có một bóng đen đang đứng, người đó không làm hại cháu, cứ như vậy đứng nhìn cháu.” Hàn Phi cảm thấy không hiểu: “Người đó là Phó Sinh ư? Tại sao lại không nói gì?”
“Hay là lại thử cái mũ bảo hiểm khác?”
“Được.” Hàn Phi dần dần bạo gan hơn, hắn đã khắc phục thành công chứng sợ hãi của mình đối với mũ bảo hiểm chơi game.
Ngoại trừ một số mũ bảo hiểm không thể kích hoạt ra, dưới sự giúp đỡ của Đỗ Tĩnh, Hàn Phi đã thử đội gần như tất cả các mũ bảo hiểm chơi game. Trong mỗi một chiếc mũ bảo hiểm chơi game đều có một căn phòng tối đen, bên trong căn phòng đều có một bóng đen vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đang đứng.
"Chỉ còn lại một chiếc mũ bảo hiểm cuối cùng." Đi tới mặt sau của kệ hàng, từ trong hộp kim loại Hàn Phi lấy ra chiếc mũ bảo hiểm chơi game cuối cùng, chiếc mũ bảo hiểm này nhìn như mới, số sê-ri là 99.
Sau khi kết nối các đường dây, Hàn Phi nằm thẳng trên bàn phẫu thuật, ý thức của hắn nhanh chóng tiến vào bên trong một căn phòng tinh thần.
"Ơ?"
Căn phòng tinh thần số 99 khác với những căn phòng tối đen trước đó, căn phòng này có màu đỏ như máu, Hàn Phi cảm thấy mình đang bị dẫn vào não vực của một "người" nào đó.
"Nếu như cậu đã tới đây, vậy thì chứng tỏ tôi đã thực sự hồn phi phách tán, bị xóa sạch tất cả dấu vết rồi; cũng chứng tỏ cậu đã nhận được sự chấp thuận của tất cả quỷ quái, vượt qua khảo nghiệm của tất cả các điện thờ..." Giọng nói của Phó Sinh từ cách đó không xa truyền đến, Hàn Phi ngẩng đầu nhìn, bên cạnh bàn thí nghiệm cực lớn có một bóng đen đang đứng.
Cơ thể và khuôn mặt của ông đều đã bị xóa đi, chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ.
"Đây là một quả "trứng phục sinh" tôi đã làm, là một bất ngờ nhỏ mà tôi để lại cho cậu bằng cách lợi dụng sơ hở của vận mệnh trước khi tôi trở thành không thể nhắc đến." Bóng đen nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, nhưng lại dường như đang nhìn vào thứ khác. Nó không giao tiếp với hắn, mà chỉ đọc ra những lời đã được cài đặt sẵn từ trước.
"Có thể tới được đây, cậu nhất định đã phải chịu không ít cực khổ, vô số lần đi lướt qua tử thần, chịu đựng nỗi đau kép cả về thể xác lẫn linh hồn."
"Tôi biết cậu khó khăn đến như thế nào, bởi vì ngay cả người tặng mũ bảo hiểm chơi game cho cậu là tôi, thật ra cũng có ác ý. Tôi đã không chỉ một lần muốn tái sinh trên thể xác của cậu, nhưng nhìn vào kết quả hiện tại, chắc hẳn là tôi đã thất bại rồi."
"Đối với tôi mà nói, cái kết này đúng là thực sự có chút tuyệt vọng, có điều với loại người như chúng ta, đã sớm quen với tuyệt vọng rồi."
Từng bước một tiến lên, bóng đen dừng lại bên cạnh Hàn Phi, ông nhìn chằm chằm hắn mà như đang nhìn chằm chằm vào mọi thứ mà mình kỳ vọng.
"Có lẽ chúng ta chưa bao giờ từng trò chuyện hẳn hoi, tôi cũng chưa bao giờ từng hỏi ý kiến của cậu, tôi còn tự ý giao bí mật trở thành thần cho cậu, khiến cho cuộc đời vốn đã đau khổ của cậu càng trở nên tăm tối hơn."
"Tôi đã nghĩ đến rất nhiều lời xin lỗi, cũng từng mơ tưởng thay đổi vận mệnh, nhưng cuối cùng tôi đã không làm được gì hết."
"Thật ra, tôi rất hy vọng cậu đừng đi theo con đường cũ của tôi, cậu nên đi đến những nơi xa hơn, ngắm nhìn nhiều phong cảnh hơn."
"Tương lai giao cho cậu rồi, cậu là người đặc biệt nhất trong số tất cả những người sở hữu hộp đen, mọi người đều cảm thấy cậu có thể mở được lớp cuối cùng của nó."
Bóng đen với dung mạo mơ hồ tiếp tục hướng Hàn Phi đi tới, ông chạm vào hắn, dường như tiến vào trong linh hồn của hắn, không đi ra nữa.
"Biến mất rồi? Ngay khoảnh khắc chạm vào mình đã biến mất rồi?"
Khi Hàn Phi còn đang nghi ngờ, căn phòng màu máu trở nên tối đi, những bóng đen bị vận mệnh xóa nhòa lần lượt hướng về phía hắn. Tất cả mọi người đều đã từng ôm lấy tuyệt vọng sâu nhất, nhưng tất cả mọi người đều vĩnh viễn mang trong lòng hy vọng.
Bọn họ không để lại bất kỳ dấu vết nào trên thế giới này, những cái bóng mơ hồ đó dường như chỉ là một loại tượng trưng nào đó.
Sau khi bóng đen đầu tiên tiến vào cơ thể Hàn Phi, những bóng đen khác lướt ngang qua vai hắn, hoàn toàn biến mất.
Hàn Phi ngơ ngác nhìn mọi thứ, những bóng đen đó hình như chính là những chủ nhân trước kia của hộp đen. Bọn họ xuất hiện ở trước mắt Hàn Phi rồi biến mất sau lưng hắn. Tất cả mọi người đều đang cố hết phần sức lực của mình, muốn mang đến cho hắn một số thứ gì đó.
Hộp đen sau đầu được nhẹ nhàng mở ra, cứu chuộc và hủy diệt đều cùng tồn tại, từng tầng từng lớp, trên người Hàn Phi cũng bắt đầu xuất hiện đủ các loại khí tức khác nhau. Dường như hắn đã trở thành người thừa kế được những chủ nhân trước kia của hộp đen cùng nhau lựa chọn.
Quỷ văn trên người hắn trở nên vô cùng phức tạp tinh xảo, đó dường như là bức tranh tuyệt mỹ tráng lệ bi thảm nhất trên thế giới.
Căn phòng tối đen biến mất, ánh sáng mặt trời dường như chiếu vào trong tim.
Hàn Phi cởi mũ bảo hiểm số 99 ra, hắn lại thử đội những chiếc mũ bảo hiểm khác, tất cả bóng đen trong các căn phòng tinh thần đều đã không còn.
"Chỉ có người tuyệt vọng nhất mới sở hữu hộp đen, nhưng mỗi một người sở hữu hộp đen đều đang dùng cách dịu dàng nhất, để bảo lưu lại tất cả hy vọng và truyền lại cho người kế nhiệm tiếp theo."
Hàn Phi đang ngồi trên bàn phẫu thuật đầy vết máu, sau khi hắn nhận được sự giúp đỡ của những chủ nhân trước kia của hộp đen, những chủ nhân trước kia của hộp đen cũng sẽ hoàn toàn biến mất. Trên thế giới sẽ không còn dấu vết của bọn họ, như thể bọn họ chưa từng tồn tại, sẽ không còn bất cứ ai nhớ đến bọn họ nữa. Chỉ có Hàn Phi biết đến Phó Sinh.
Từng tầng từng lớp hộp đen được mở ra, nhưng trong đầu Hàn Phi vẫn chỉ là một cái hộp đen, hắn còn không biết bên trong hộp đựng thứ gì.
"Hàn Phi, cậu đã nhìn thấy gì?" Lần đầu tiên Đỗ Tĩnh nhìn thấy biểu cảm phức tạp như vậy của Hàn Phi.
"Mọi người rõ ràng đều là những người tuyệt vọng nhất, tại sao vẫn còn tin tưởng hi vọng tồn tại như vậy?" Cởi mũ bảo hiểm chơi game ra, Hàn Phi nhẹ nhàng đặt tay lên trên mũ.
"Tôi cũng không biết, nhưng tôi cảm thấy cậu là một người như vậy." Đỗ Tĩnh với khuôn mặt tươi cười nhìn Hàn Phi như đang nhìn con của mình: "Bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, tôi đều cảm thấy cậu đã làm rất tốt rồi, nếu đổi lại là người khác, có thể chưa chắc đã bằng cậu."
"Chứ còn gì nữa, Phó Sinh level 18 vẫn còn đang do dự trong tòa nhà nhỏ, thì cháu đã giết hận ý rồi..." Hàn Phi có chút lưu luyến nhìn căn phòng: "Ban đầu cháu coi ông ấy là một bí ẩn của cả thế giới, nhưng sau đó mới phát hiện ra ông ấy đã sớm đưa cho cháu chìa khóa thành thần rồi."
Tất cả biểu hiện của Hàn Phi trong phòng đều được Đỗ Tĩnh nhìn thấy, bà nhìn thấy một bóng người khác trên người hắn: "Đi thôi, bây giờ cậu vẫn còn rất trẻ, vẫn chưa đến lúc lưu luyến quá khứ."
Rời khỏi phòng thí nghiệm số 0, Hàn Phi lại nhắc tới một chuyện khác: "Công nghệ sinh học của Vĩnh Sinh Pharmaceutical đứng số 1 thế giới, mọi người có thể giúp cháu làm một chiếc máy chơi game đặc biệt, có thể khiến cho một bộ não vẫn còn sự sống tiến vào [Cuộc sống hoàn hảo] không?"
"Mấy năm trước chúng tôi đã từng thử qua việc này, thiết bị đều đã có sẵn. Về mặt kỹ thuật mà nói đối với chúng tôi cũng không quá khó, chỉ là hiện tại tiến vào game cần có quyền hạn của Deep Space Technology, chúng tôi còn cần thông tin nhận dạng của bộ não đó." Đỗ Tĩnh dẫn Hàn Phi đến một phòng thí nghiệm khác.
"Chủ nhân của bộ não đó và cháu đã tham gia cùng một đợt thí nghiệm nhân cách, mã số lúc đó của cậu ấy là số 2, nếu không có vấn đề gì, hôm nay cháu sẽ mang cậu ấy đến." Hàn Phi rất cần trí lực phi phàm của số 2.
“Đã từng tham gia thí nghiệm nhân cách giống như cậu?” Dường như Đỗ Tĩnh không muốn quá nhiều người ngoài biết về thí nghiệm nhân cách, bà dừng lại một chút rồi nói: “Vị trí, thiết bị, tôi đều sẽ giúp cậu giải quyết, nhưng chuyện này không được nói với người khác."
"Bà yên tâm, cháu rất kín miệng." Hàn Phi và nhân viên của Vĩnh Sinh Pharmaceutical lái chiếc xe tải đặc biệt rời đi, bọn họ đi đón đại não của số 2 đến phòng thí nghiệm của Đỗ Tĩnh. Mấy tổ chuyên gia đã hợp lực để cố gắng đưa ý thức của số 2 vào trong trò chơi [Cuộc sống hoàn hảo]. Trong khi đội ngũ chuyên gia bận rộn, Hàn Phi cũng không nhàn rỗi. Hắn lần theo manh mối mà Trương Minh Lễ cung cấp, đến một con phố trong khu phố cổ.
Những tòa nhà ở đây trông vẫn như mấy chục năm trước, tuy nhìn cũ kỹ nhưng cũng mang đến cho người ta một loại ấm áp khác.
Đếm số nhà, Hàn Phi dừng lại trước một tòa chung cư có sân.
Trong sân trồng đầy hoa, trước cửa có mấy người già đang đánh bài, nhịp sống nơi đây rất chậm rãi, cũng rất thoải mái.
Đi đến tầng 3, Hàn Phi gõ cửa, một người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị đi ra.
Tuổi thực tế của cô hẳn là đã rất lớn rồi, chỉ là bề ngoài trông tương đối trẻ.
Tướng mạo người phụ nữ tương đối ôn hòa, cho người ta ấn tượng đầu tiên rất dịu dàng, nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa đau khổ và bi thương sâu sắc, dường như cô sợ tâm tình không tốt của mình sẽ ảnh hưởng đến người khác cho nên không biểu lộ ra ngoài.
"Xin hỏi, chị có phải là Tuyên Hiểu Hiểu không?" So với trong ác mộng, người phụ nữ trưởng thành hơn rất nhiều, Hàn Phi nhất thời không nhận ra.
“Ừ.” Người phụ nữ khó hiểu gật đầu.
"Chị hãy nhìn tôi cho kỹ, có cảm thấy đã từng gặp tôi trong mộng không? Chuyện tiếp theo mà tôi muốn nói rất quan trọng đối với chị." Hàn Phi chỉ vào mặt của chính mình.
Người phụ nữ cau mày, cô cảm thấy Hàn Phi nói như vậy rất mất lịch sự, cảm thấy hắn chẳng qua là một kẻ tâm thần đẹp trai mà thôi.
Cô nhìn chằm chằm Hàn Phi đang định đóng cửa lại, đột nhiên lại cảm thấy khuôn mặt này của hắn quả thực rất quen, đúng là đã gặp qua trong một giấc mơ đặc biệt nào đó!
"Lúc đó tôi và Trương Minh Lễ ngồi trên cùng một chiếc xe, anh ấy bị thương, là tôi lái xe đưa anh ấy đến bên cạnh chị." Hàn Phi chỉ muốn biểu đạt rõ thân phận, nhưng ba chữ Trương Minh Lễ vừa nói ra, cảm xúc mà người phụ nữ vẫn luôn che giấu không thể cầm được nữa.
Chờ sau khi người phụ nữ bình tĩnh lại, Hàn Phi mới tiếp tục nói. Hắn kể hết mọi chuyện về Trương Minh Lễ ra để chứng minh mình không phải là kẻ nói dối: “Tôi có thể dẫn chị đi gặp anh ấy, nhưng bây giờ game [Cuộc sống hoàn hảo] có thể vào được nhưng lại không ra được, sau khi chị đăng nhập vào game, có thể tạm thời sẽ..."
“Không sao.” Người phụ nữ vội vàng chạy vào trong nhà, lấy một cuốn sổ tiết kiệm và mấy cái thẻ ngân hàng ra, bây giờ rất ít người còn dùng công cụ thanh toán của thời đại cũ nữa rồi: “Đây là toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, chắc là đủ mua một chiếc máy chơi game rồi chứ?"
"Chị không sợ tôi lừa đảo à?" Hàn Phi liếc mắt nhìn vào trong nhà của người phụ nữ, đơn sơ sạch sẽ ấm áp, trên tường có treo rất nhiều ảnh chụp chung của cô cùng các học sinh, nữ giáo viên này đã tài trợ cho rất nhiều học sinh: "Thiết bị đồng bộ cho game [Cuộc sống hoàn hảo] nhà tôi vẫn còn, có thể tặng cho chị một bộ, quyền hạn đăng nhập tôi sẽ nhanh chóng giúp chị có được."
Sau khi có được sự đồng ý của người phụ nữ, Hàn Phi đón cô đến phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh, sắp xếp máy chơi game của người phụ nữ ở gần số 2, như vậy nếu người phụ nữ không thể rời khỏi trò chơi, cũng sẽ có người chăm sóc.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Hàn Phi chạy đến cục cảnh sát. Hắn là học sinh cuối cùng của thầy giáo Lệ Tuyết, cho dù bây giờ cảnh sát vô cùng bận rộn, cũng sẽ có người tiếp đón hắn.
Sau khi thông báo cho cảnh sát về sự tồn tại của 11 người quyết sách ác mộng điện thờ, Hàn Phi lại thông qua cảnh sát lấy được thêm hai suất quyền hạn nữa, ngoài ra hắn còn nghe ngóng một chút về tin tức mà mình đã gửi cho cảnh sát sáng nay.
Nghe nói thông tin được Deep Space Technology đưa ra từ thế giới tầng cạn đã thu hút sự chú ý lớn của cảnh sát và Deep Space Technology, các bộ phận liên quan đang không ngừng nghiên cứu thâu đêm.
Khi thời gian trôi qua, cục diện ở Tân Hỗ đã trở nên vô cùng bất ổn rồi, 4 triệu người chơi bị mắc kẹt trong game, bệnh nhân chết não xuất hiện càng ngày càng nhiều, gia đình của bọn họ mỗi ngày đều đang lo lắng và sợ hãi.
Dư luận đã bị những kẻ ác ý lợi dụng, Deep Space Technology và Vĩnh Sinh Pharmaceutical hiện đang vô cùng bị động. Công viên vui chơi tinh thần được xây dựng bằng tất cả nỗ lực của bọn họ đã trở thành một cái lồng giam chết chóc, kết quả này khiến cho tất cả mọi người đều không cách nào chấp nhận.
Trì hoãn càng lâu, khả năng sụp đổ càng lớn, lãnh đạo cấp cao của một số công ty lớn và các nhà quản lý của Tân Hỗ đã rất lâu không được ngủ một giấc ngon lành rồi.
Hàn Phi cũng có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác lạnh lẽo, mới có thời gian mấy ngày trôi đi, ban đêm ở Tân Hỗ đã trở nên vắng vẻ, sau 9 giờ tối, xe trên đường đều ít đi rất nhiều.