Sau khi trao đổi với cảnh sát xong, Hàn Phi quay trở lại phòng thí nghiệm Vĩnh Sinh. Hắn liên lạc với số 2 thông qua thiết bị trong phòng thí nghiệm, cài đặt trụ sở của cư xá Hạnh Phúc làm địa điểm gặp mặt. Đại não số 2 không hề phản ứng với những người khác, duy chỉ có phản ứng với những lời Hàn Phi nói, điều này cũng khiến cho các nghiên cứu viên của Vĩnh Sinh Pharmaceutical không thể nào hiểu được.
Sau cả một ngày bận rộn, Hàn Phi về đến nhà lúc 0 giờ nửa đêm và đăng nhập vào game. Màu máu buông xuống, trong kén xám có một đôi mắt cứ luôn nhìn chằm chằm hắn, dường như đối phương đang chậm rãi xác nhận một chuyện nào đó.
Hàn Phi có thể cảm nhận được ánh mắt ẩn chứa trong kén xám, nhưng hắn không cách nào tránh né, bởi vì đăng nhập đăng xuất trò chơi đều cần một khoảng thời gian.
Mở hai mắt ra, ý thức của Hàn Phi quay lại. Hắn mở cửa lớn của trụ sở ra và kiên nhẫn chờ đợi ở ngã tư đường.
“Vợ của thầy Trương lần đầu tiên chơi game, không phải là đã đi lạc rồi đấy chứ?”
Người đi bộ trên đường càng ngày càng ít, chờ sau khi những người chơi vây quanh đã tản đi, một cô gái trẻ đẩy xe lăn đi tới.
"Xin chào, Hàn Phi."
Phụ nữ đều rất thích cái đẹp, vợ của thầy Trương cũng không ngoại lệ. Vì để thể hiện ra mặt đẹp nhất của mình, cô đã điều chỉnh diện mạo trong game đến thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời.
“Mau vào trong đi, thầy Trương đã đợi rất lâu rồi.” Đón lấy xe lăn, sau khi tiến vào trụ sở Hàn Phi gọi Trương Minh Lễ ra.
Một người sở hữu trình độ cực cao như thầy Trương, sau khi nhìn thấy người phụ nữ, một câu cũng không nói được, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở bên ngoài ác mộng.
“Hai người cứ từ từ nói.” Hàn Phi rất biết điều đẩy xe lăn rời đi. Hắn lại mở ô vật phẩm ra, đưa những mảnh vỡ đại não như bảo thạch cho đứa trẻ ngồi trên xe lăn.
Ngoại hình của số 2 trong thế giới tầng cạn cũng giống như ngoại hình của nó trong điện thờ, tuổi tác không lớn, nhưng đã mất đi hai chân.
Không cần Hàn Phi giải thích, sau khi số 2 chạm vào những mảnh vỡ đại não đến từ thế giới tầng sâu kia, sắc máu dung nhập vào trong cơ thể của nó, để cho ý thức và linh hồn trở nên hoàn chỉnh.
“Hình như anh lại gặp phiền phức rồi.” Giọng điệu của số 2 giống hệt như trong điện thờ của Cao Hưng, hình như nó vẫn còn lưu lại ký ức lúc ban đầu.
"Sao lại nói khách sáo thế, chúng ta đồng cam cộng khổ, vốn dĩ chính là hành khách trên cùng một con thuyền." Hàn Phi chưa bao giờ coi số 2 là một đứa trẻ: "Đêm màu máu có rất nhiều không thể nhắc đến tham gia, nhưng kẻ chủ mưu là Mộng, cuộc đối đầu giữa chúng ta đã đến một thời điểm then chốt.”
"Số 0 thì sao?"
"Anh ấy đã chiếm giữ điện thờ mà tôi có được, đã trở thành không thể nhắc đến trấn thủ lối đi của thế giới tầng sâu." Hàn Phi đẩy xe lăn tiến lên: "Thế giới tầng sâu hiện tại không thái bình, không thể nhắc đến nhìn chằm chằm như hổ đói. Bọn chúng đều có ý muốn đối với lối đi, nếu không nhanh chóng xử lý Mộng, bên phía số 0 sẽ rất nguy hiểm."
Đừng thấy số 2 chỉ còn lại một bộ não, thực ra nó nắm rất rõ thế cục tổng thể: "4 triệu người chơi bị nhốt ở trong game, trở thành con tin, các thế lực lớn trong hiện thực không dám hành động lỗ mãng, Mộng còn có thể ép anh mở ra lối đi giữa thế giới tầng sâu và hiện thực, tính toán thế nào cũng không thể thua."
"Đúng vậy." Hàn Phi nhìn sương xám lan tràn trong khu thành chủ: "Trừ phi chúng ta có thể phá hủy điện thờ của Mộng, xé nát nó, nuốt chửng nó!"
Nghe thấy lời nói của Hàn Phi, số 2 cũng lộ ra nụ cười: "Không sai, trước mắt chúng ta chỉ còn lại có con đường này. Nếu như có thể ăn sạch 11 điện thờ mà Mộng xây dựng, tôi và số 0 nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước."
"Đây cũng là lý do mà tôi tìm cậu tới đây." Hàn Phi lấy bản vẽ vận hành của ác mộng mà thầy Trương đã vẽ ra: "Mộng xuất hiện còn sớm hơn một thời đại so với Phó Sinh, nó đáng sợ hơn bất cứ không thể nhắc đến nào mà tôi đã gặp trước đây, bản thể của nó mặc dù không đến thế giới tầng cạn, nhưng đã gây ra rắc rối rất lớn cho chúng ta rồi. Bây giờ toàn thành đều bị bao phủ bởi sương xám, nếu muốn phá hủy điện thờ đã tạo ra sương xám, buộc phải qua cửa từng ác mộng một, mà trong số những ác mộng này có rất ít là dựa vào ký ức của Mộng tạo thành. Tôi hi vọng cậu có thể sử dụng năng lực của mình để tìm ra những ác mộng đặc biệt nhất."
"Tôi giỏi việc thao túng vận mệnh và dự đoán tương lai, nhưng năng lực này cũng không phải là vô địch, cần người và sự vật có dây dưa đến vận mệnh của Mộng làm kíp nổ mới được. Ràng buộc càng sâu, xác suất suy đoán thành công càng lớn." Số 2 dựa vào lưng xe lăn: "Ngoài ra tôi cũng muốn nhắc nhở anh một điểm, hiện tại toàn bộ chúng ta đều đang bị Mộng giám sát, mỗi lần sử dụng sức mạnh vượt quá quy tắc của nó đều sẽ bị phát hiện."
"Chuyện này tôi biết rồi."
"Ý của tôi là, Mộng hiện tại vẫn còn chưa biết đến sự tồn tại của tôi, tôi khuyên anh nên chuẩn bị chu đáo vẹn toàn sau đó tôi mới ra tay." Số 2 nhìn Hàn Phi: "Tôi là không thể nhắc đến có ý thức linh hồn hoàn chỉnh, khoảnh khắc mà tôi toàn lực ra tay, quy tắc trò chơi sẽ bị viết lại, Mộng có thể sẽ không tiếp tục luộc ếch trong nước ấm nữa đâu.”
Khi số 2 ra tay cũng chính là lúc triệt để lật mặt với Mộng, nói không chừng đến lúc đó không thể nhắc đến đang lượn lờ gần công viên vui chơi của thế giới tầng sâu cũng sẽ phát động công kích với lối đi.
“Đương nhiên, cho dù tôi không sử dụng năng lực của mình, cũng có thể nhìn ra rất nhiều thứ mà các anh không thấy.” Số 2 cầm bản vẽ phác thảo của Trương Minh Lễ lên: “Tôi không phải là bởi vì trở thành không thể nhắc đến mới thông minh, mà là bởi vì trí lực của tôi đã khiến cho tôi trở thành không thể nhắc đến."
"Không hiểu, nhưng tôi luôn cảm thấy cậu rất lợi hại." Hàn Phi chủ yếu cộng vào thể lực, hắn cảm thấy mình và số 2 không cùng một trường phái.
Đẩy xe lăn vào đại sảnh của trụ sở, Hoàng Doanh và Bạch Hiển cũng vây đến.
"Để tôi giới thiệu cho mọi người thành viên mới này, cậu ấy là đứa trẻ thông minh nhất mà tôi từng thấy."
Khi Hàn Phi đang giới thiệu số 2 với các thành viên khác, ánh mắt của số 2 cứ nhìn chằm chằm vào Hoàng Doanh, điều này khiến cho anh cảm thấy sởn da gà như thể vận mệnh của mình bị một bàn tay vô hình nâng lên vậy.
"Vận may của chúng ta rất tốt, trong trụ sở của anh đã có một người dây dưa với vận mệnh của Mộng rồi." Số 2 đưa tay lên chỉ vào Hoàng Doanh: "Anh ấy đang lột xác trở thành ác mộng mới, là một cơn ác mộng sống."
“Tôi?” Đây là lần đầu tiên Hoàng Doanh bị người ta nói như vậy, anh còn không biết mình lại lợi hại như vậy.
"Anh ấy tên là Hoàng Doanh, là người chơi số 1 của thế giới tầng cạn, trước khi Cánh Bướm chết từng đưa anh ấy vào ác mộng; lát nữa tôi còn giới thiệu với cậu một nhân tài đặc biệt tên là Thẩm Lạc nữa, tên này có được mảnh vỡ ý thức mà Mộng giấu trong điện thờ của Phó Sinh." Hàn Phi mở sổ địa chỉ gửi tin nhắn cho Thẩm Lạc.
Sau khi giới thiệu hai bên với nhau xong, Hàn Phi đẩy xe lăn cùng số 2 đi tới quảng trường trung tâm của khu thành chủ.
4 triệu người chơi mỗi ngày đều không ngừng ra vào ác mộng, thu thập được một lượng lớn các thông tin, trải qua vô số ác mộng.
Đối với Hàn Phi và số 2 mà nói, tất cả người chơi đều tương đương với con mắt của bọn họ.
Những ác mộng này thoạt nhìn như muôn màu muôn vẻ, thật ra bên trong có liên hệ nhất định. Dưới sự không ngừng thí nghiệm giày vò, đại não của số 2 đã vượt ra khỏi phạm vi của nhân loại, nó luôn có thể nhìn thấu bản chất thông qua bề ngoài của sự vật: "Chờ sau khi người bạn kia của anh tới, tôi sẽ lưu lại ký hiệu của vận mệnh lên trên người 3 anh. Sau khi các anh tiến vào ác mộng cũng tương đương với xúc tu của tôi đã thò vào trong điện thờ, cảm nhận bên trong điện thờ."
"Tôi cũng tính?"
"Vận mệnh của anh và Mộng cũng có điểm giao thoa, anh có xác suất 90% chết ở trong tay Mộng." Số 2 điềm tĩnh nói.
“Vậy 10% còn lại là tôi sẽ giết chết Mộng?” Hàn Phi nắm chặt hai tay, cho dù chỉ có 10% khả năng, hắn cũng sẽ dốc toàn lực.
“Không, 10% còn lại là anh bị những thứ khác giết chết.” Số 2 thở dài: “Đừng nản lòng, vận mệnh cũng không phải là nhất thành bất biến.”
"Sớm biết sẽ không hỏi cậu nữa." Hàn Phi đẩy số 2 đến quảng trường trung tâm chỉnh lý thông tin qua cửa của tất cả người chơi. Mấy tiếng sau, một người đàn ông toàn thân bị áo choàng đen bao phủ, lén la lén lút lẻn đến bên cạnh Hàn Phi.
“Hàn Phi, lần sau gặp mặt có thể đổi đến nơi có ít người hơn được không?” Giọng nói của Thẩm Lạc truyền ra từ bên dưới áo choàng đen, anh ta vô cùng cẩn thận, chỉ sợ bị những người chơi khác nhận ra. "Cậu đã làm chuyện thương thiên hại lý gì hả?"
Hàn Phi cũng rất kinh ngạc, trên mặt Thẩm Lạc mơ hồ hiện ra hoa văn cánh bướm sặc sỡ, vừa nhìn là đã biết chó săn của Mộng mà!
"Tôi thật khó khăn quá mà..."
Giọng nói của Thẩm Lạc nghẹn ngào: "Mỗi khi tôi muốn đi cứu những người chơi cùng tôi bước vào ác mộng, đều sẽ vô tình khiến bọn họ bị thương nặng, tôi không ngừng nhận được phần thưởng của ác mộng, nhưng mấy guild game cực lớn như Chân Lý Tất Nhiên hay liên minh kinh doanh, v.v. đều đã bắt đầu truy nã tôi rồi! Sau khi bọn họ nhìn thấy tôi, đến ác mộng cũng mặc kệ luôn, đầu tiên phải giết chết tôi đã! Vốn là sinh cùng một gốc, tại sao lại làm vậy!"
"Hay là thế này đi, lần sau anh hãy cân nhắc đi giúp đỡ ác mộng đi? Đừng đi giúp người chơi nữa?" Hàn Phi cảm thấy Thẩm Lạc nên đổi một cách suy nghĩ khác.
“Không được, hoa văn cánh bướm bám trên người tôi, nhưng trái tim tôi vẫn là trái tim của người chơi!” Thẩm Lạc kiên định nói, sau đó anh ta nhìn thấy số 2 đang ngồi trên xe lăn: “Đứa trẻ này là anh nhặt được ở đâu vậy, nó bị người nhà bỏ rơi à? Chuyện chúng ta đang làm hiện tại rất nguy hiểm, tốt nhất không nên liên lụy đến nó."
Những đứa trẻ trong cô nhi viện màu máu đều là những đứa trẻ mồ côi không có nhà để về, Thẩm Lạc luôn có thể vô tình chạm vào vết thương trong trái tim của quỷ quái.
Có điều may mắn thay, số 2 và Từ Cầm tính khí khác nhau. Số 2 luôn có thể nhìn rõ bản chất của sự vật lặng lẽ nắm lấy hai bên xe lăn, tránh xa Thẩm Lạc.
Để không làm bại lộ sự tồn tại của Thẩm Lạc, Hàn Phi dẫn hai người tiến vào phòng riêng mà Hoàng Doanh đã chuẩn bị từ trước. Phòng riêng này nằm ở dưới lòng đất đại sảnh nhiệm vụ của tòa nhà trung tâm, là phòng riêng của Hoàng Doanh.
Sau khi đóng cửa lại, Hoàng Doanh đã chờ đợi mấy tiếng đồng hồ lấy từ két sắt ra một chiếc khay, trên đó có 19 mảnh vỡ đen trắng.
"Lúc trước em bảo anh chú ý đến vật này, sau khi anh giải thích cho các guild game lớn xong, tổng cộng mua lại được từng này." Hoàng Doanh sử dụng năng lực tiền bạc: "Trong tay những guild game kia nhất định vẫn còn, chính bọn họ cũng muốn làm rõ tác dụng của thứ này, dù sao thì đây cũng là vật phẩm đặc biệt được mang ra từ ác mộng."
“Mảnh vỡ mô phỏng hộp đen?” Số 2 tùy ý nhặt lên một mảnh vỡ đen trắng: “Mộng đúng là một kẻ điên vô nhân tính, nhốt người ta trong ác mộng, dùng chuyện đau khổ tuyệt vọng nhất của họ kích thích lặp đi lặp lại mấy chục năm liền, chỉ để có được một mảnh nhỏ này."
"Thật ra tôi thực sự không hiểu, tại sao Mộng lại muốn có được hộp đen như vậy?" Hàn Phi cau mày nhìn mảnh vỡ đen trắng, mỗi mảnh vỡ đều là cuộc đời của một con người.
“Vấn đề này anh nên hiểu rõ hơn tôi chứ.” Số 2 cũng không nói rõ ràng, nó vươn tay muốn ghép những mảnh vỡ kia lại với nhau: “Số lượng vẫn còn quá ít, tiếp tục thu mua mảnh vỡ đi, chúng ta không có quá nhiều thời gian đâu. Thực sự không mua được thì đi ăn trộm ăn cướp, sau đó giá họa cho Mộng, thời điểm khẩn cấp thì phải dùng biện pháp khẩn cấp.”
“Có cần tôi ra tay không?” Thẩm Lạc cảm thấy thân phận bây giờ của mình khá thích hợp để gánh tội.
“Tôi chỉ cung cấp cho các anh một phương hướng suy nghĩ thôi.” Ngồi ở trên xe lăn, số 2 nhìn ba người trước mắt: “Vận mệnh của Mộng đồng thời nảy sinh giao điểm với ba người các anh, cũng coi như là nó đã xui xẻo rồi."
Trên mặt nở nụ cười, số 2 cầm tờ giấy trên bàn lên, chấm máu tươi của mình, gấp thành ba chiếc máy bay giấy: “Bắt đầu từ bây giờ trở đi, các anh hãy luôn để máy bay giấy bên người, tôi cần các anh không ngừng đi thách thức đủ các thể loại mộng cảnh, độ khó càng cao càng tốt."
“Đơn giản thế thôi à?” Thẩm Lạc cầm máy bay giấy: “Giống như chơi đồ hàng vậy?”
"Bây giờ các anh có thể xuất phát rồi, tôi muốn tổng hợp thông tin qua cửa của 4 triệu người chơi, từ trong đó tìm ra quy tắc vận hành của ác mộng." Số 2 không kiên nhẫn xua xua tay, biểu cảm trên mặt như muốn nói -- đi mau, đừng làm bẩn mắt của tôi.
Để số 2 lại trong phòng riêng, ba người Hàn Phi đến điện thờ cách xa cư xá Hạnh Phúc nhất.
"Anh Hàn, tại sao các anh thuộc cư xá Hạnh Phúc, mà chúng ta lại phải gặp mặt ở chỗ Chân Lý Tất Nhiên?"
"Bởi vì chúng ta không thể bỏ tất cả trứng vào một giỏ, anh và tôi đều là hy vọng của tất cả các người chơi, cho nên bình thường tốt nhất là nên chia ra để hành động."
"Có lý."
Ba người tay trong tay đi vào trong sương xám, không ngừng tiến về phía trước.
Sau khi vượt qua ác mộng tầng thứ chín, Hàn Phi đã cách điện thờ trong tòa nhà càng ngày càng gần, bọn họ xuyên qua hành lang dài, tiến vào cầu thang, từng tầng một đi lên trên, mãi cho đến đêm tối buông xuống. Sau khi cảm giác không trọng lượng biến mất, Hàn Phi, Thẩm Lạc và Hoàng Doanh xuất hiện ở cùng trong một gian phòng, ở đây chính là ác mộng tầng thứ mười!
Không giống với ác mộng ở tầng thử năm trong ký ức, căn phòng hoàn toàn khép kín này không có giường, lần này đặt hai điện thờ bên trong.
Cửa thần của điện thờ bên trái đóng chặt, trông có vẻ bình thường; cửa thần của điện thờ bên phải có một khe hở, có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong có một tượng thần méo mó dị dạng.
Tượng thần bị giam giữ trong điện thờ bị hư hại nghiêm trọng, trên cơ thể quấn đầy những sợi dây đỏ ngả đen, cổ, đầu và tứ chi đều bị hung khí xuyên qua.
"Lại đến lúc phải đưa ra lựa chọn rồi, nên chọn điện thờ nguyên vẹn bên trái? Hay là điện thờ trông rất tàn nhẫn khủng khiếp bên phải đây?" Hoàng Doanh cau mày suy nghĩ, cuối cùng quyết định làm theo đề nghị của Hàn Phi: "Trong căn phòng không có bất kì gợi ý nào, em cảm thấy chúng ta nên lựa chọn như thế nào?"
“Em cảm thấy hay là để Thẩm Lạc lựa chọn trước đi.” Hàn Phi rất mừng vì lần này mình đi vào cùng với Thẩm Lạc, chờ sau khi anh ta lựa chọn xong, hắn và Hoàng Doanh sẽ lựa chọn cái còn lại là được rồi.