Hạ An Viễn vốn không phải người ít nói, nhưng không biết từ bao giờ, anh cũng học được cách dùng sự im lặng để giao tiếp, dùng im lặng để giải quyết vấn đề.
Không đợi được câu trả lời, Nhậm Nam đưa Hạ An Viễn về nhà. Căn hộ hai phòng ngủ nằm bên đường vành đai 3, diện tích không lớn, nhưng rất ấm cúng, không giống kiểu trang trí mà một thanh niên năng động như cậu ta sẽ chọn.
“Nhà do gia đình mua cho tôi,” Quả nhiên, Nhậm Nam chỉ vào bức tường dán giấy hoa văn giải thích, “Đều là mẹ tôi chọn.”
“Chuẩn bị làm phòng cưới cho cậu à?” Hạ An Viễn nói, “Rất đẹp, nhà cửa trang trí thế này, con gái sẽ thích.”
Nhậm Nam có chút ngượng ngùng gật đầu, “Anh ngồi trước đi, tối nay chúng ta uống bia nấu nhé,” cậu ta bê lon bia mua ở dưới lầu vào bếp, “Năm kia tôi học được cách nấu ở tỉnh S, anh Viễn đã uống bao giờ chưa?”
Hạ An Viễn ngẩn người, rồi đi theo vào bếp. Anh không chỉ uống rồi, mà còn biết nấu nữa.
Hạ An Viễn đã quên mất mình học được cách nấu này ở đâu, có thể là lúc còn nhỏ, vào một đêm giao thừa nào đó, Hạ Lệ đã nấu cho anh một lần.
Cách làm rất đơn giản, tùy theo khẩu vị cá nhân mà cho thêm rượu nếp, táo đỏ, kỷ tử, đường phèn vào bia, đun sôi là có thể uống được. Hạ An Viễn đứng bên bếp ga, hương thơm thoang thoảng bốc lên ngay khi vừa cho vào nồi.
Anh lại cảm thấy khó thở, tình trạng này đã xuất hiện quá nhiều lần, lần này anh bị hơi nóng từ bếp hun đến khó chịu hơn nhiều.
Chẳng còn cách nào khác, anh lại nhớ đến Kỷ Trì, nhớ lại lần đầu tiên anh nấu bia cho hắn, Kỷ Trì nôn nóng, vây quanh bếp nếm thử mùi vị, đôi mày rậm nhíu lại, ánh mắt lộ ra chút tò mò, hắn ghé cằm lên vai Hạ An Viễn, ôm anh từ phía sau, khẽ nói muốn uống ngọt hơn một chút, Hạ An Viễn liền cho thêm không ít đường phèn và rượu nếp vào.
Cuối cùng, tất nhiên là do hắn nghịch ngợm quấy phá nên món bia nấu bị hỏng, chẳng còn chút vị bia nào cả.
Nồi bia nấu tối nay cho ít đường, hương lúa mạch và vị đắng của bia rõ ràng hơn, nhưng đối với Hạ An Viễn vẫn chẳng khác gì nước đường, tửu lượng của anh vẫn luôn rất tốt.
Nhậm Nam thật ra không nói nhiều, chỉ bật tivi, thỉnh thoảng trò chuyện với Hạ An Viễn, khi im lặng thì để cả hai cùng im lặng, bia nấu nóng hổi tỏa hương thơm ngát.
Có lẽ bầu không khí này thực sự khiến người ta dễ dàng thả lỏng, dần dần, họ lại thật sự nói đến Kỷ Trì. Nhậm Nam là người nhắc đến trước, nói rằng lần đầu tiên gặp Kỷ Trì đã bị giật mình, nói rằng hắn ta giống như tảng băng làm bằng vàng, nhìn thôi đã không ai dám chọc vào.
Hạ An Viễn bị cách hình dung này của cậu ta chọc cười, anh nhìn chằm chằm vào khoảng không, nói rằng mình cũng từng có cách hình dung tương tự về hắn.
Cậu ấy không đối xử với anh như vậy, Nhậm Nam nói, trước đây tôi đã đoán anh có bạn trai, là anh ta phải không?
Hạ An Viễn ngừng cười, gật đầu.
Nhậm Nam nắm chặt cốc, một lúc sau lại hỏi, tại sao lại chia tay?
Tại sao lại chia tay ư…
Nhiều năm như vậy, dường như chưa từng có ai hỏi anh câu này. Tất nhiên, những người biết chuyện của anh và Kỷ Trì vốn cũng không nhiều. Bị Nhậm Nam hỏi thẳng thừng như vậy, Hạ An Viễn thật sự đã cố gắng suy nghĩ rất lâu, nhưng trong đầu rối bời, càng cố gắng tìm câu trả lời, lại càng không tìm thấy. Anh không nhận ra mình đang thả hồn theo dòng suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nhớ ra phải trả lời Nhậm Nam.
Tôi không biết. Anh thành thật nói.
Nếu vài tháng trước, trước khi gặp lại Kỷ Trì mà bị hỏi câu này, Hạ An Viễn có thể đưa ra vô số lý do, giống như mỗi lần tự an ủi bản thân, anh cũng an ủi những người cố gắng an ủi mình. Nhưng bây giờ là sau khi chia tay Kỷ Trì lần nữa, muốn anh nói ra những lời đó, ngay cả bản thân anh cũng thấy khó mở lời.
Hơn nữa, anh thực sự không biết. Đầu óc anh chứa đầy những suy nghĩ nhưng lại trống rỗng, anh không thể tìm ra lý do của chính mình.
Hạ An Viễn chỉ hiểu một điều, đó là anh từ đầu đến cuối đều đang làm tổn thương Kỷ Trì. Anh đã làm tổn thương Kỷ Trì.
Vì vậy, anh nói với Nhậm Nam, bởi vì tôi đã làm sai.
Là làm sai nên chia tay, chia tay dẫn đến việc anh làm sai, hay chính việc chia tay đã là một sai lầm, Hạ An Viễn không nói rõ. Tiếp theo, anh nói tiếp, đây là kết cục tôi muốn.
Hạ An Viễn tiếp tục uống cốc bia nấu vốn dĩ nhạt nhẽo vô vị đối với anh, Nhậm Nam ngồi ở đầu kia ghế sofa nhìn anh, nhìn Hạ An Viễn với ánh mắt gần như đờ đẫn hướng về khoảng không vô định, đối với thế giới này, đối với người bên cạnh, đối với chính mình, khẽ lặp lại: “Đây là kết cục tôi muốn.”
Câu nói này rất giống một lời nguyền, Nhậm Nam nghĩ, là lời nguyền mà Hạ An Viễn dùng để tự tẩy não và thôi miên chính mình.
“Vậy sao,” Nhậm Nam chỉ hỏi anh, “Anh Viễn, đây thật sự là kết cục anh muốn sao.”
Cậu ta uống cạn chút bia cuối cùng, cốc trở nên trống rỗng, cuộc trò chuyện tối nay sắp kết thúc, nếu tiếp tục đào sâu hơn nữa, hiệu quả có lẽ sẽ phản tác dụng. Nhậm Nam không nhất quyết bắt Hạ An Viễn phải cho cậu ta một câu trả lời, đứng dậy dọn dẹp xong đồ đạc, cậu ta lấy cho Hạ An Viễn một bộ đồ ngủ mới, định trước khi đi ngủ đột nhiên nói đến một chuyện khác.
Về chuyện những bức ảnh mà Kỷ Trì đã chụp anh trước đây, bao gồm cả những lời Kỷ Trì đã nói lúc đó. Cậu ta không đưa ra bất kỳ lời đánh giá hay lời khuyên nào cho Kỷ Trì lúc đó và Hạ An Viễn bây giờ, trước khi về phòng, cậu ta vỗ vai Hạ An Viễn, chàng trai bướng bỉnh năm nào dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng Hạ An Viễn vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn giống như hoàng hôn dần chìm xuống đường chân trời tối tăm.
“Không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy chuyện nhỏ này không cần giấu anh.” Cậu ta nói, “Anh Viễn, ngủ ngon nhé.”
Giường trong phòng ngủ phụ đã được dọn sẵn, Hạ An Viễn nằm xuống, ngửi thấy mùi nước xả vải xa lạ.
Anh nhắm mắt lại như Nhậm Nam đã nói, cố gắng ngủ một giấc thật ngon. Khi ý thức chìm vào lúc yên tĩnh và tối tăm nhất này, đáng lẽ phải chìm vào giấc mơ, nhưng vẫn giống như mấy ngày hôm trước, tại một thời điểm nào đó bắt đầu khó thở, giống như tự mình bóp cổ mình, dù cố gắng hết sức, phổi cũng chỉ hít thở được chút oxy đáng thương.
Anh chỉ có thể mở mắt ra, rồi lại nhắm mắt lại, lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cũng không biết mình có ngủ thiếp đi không. Anh liếc nhìn đồng hồ, đã hai tiếng trôi qua.
Anh hoàn toàn không có sức để ngủ.
Vì vậy, anh lại bò dậy, ra ban công tìm thuốc lá. Đêm đã khuya, không có cửa sổ nào ở đối diện sáng đèn, khói thuốc mù mịt trong bóng tối, anh có thể nhìn thấy khu vườn trung tâm của khu nhà Nhậm Nam, cây cối xanh tốt, những bụi cây đen sì bị gió đêm thổi lay động.
Đây là tầng mấy? Anh đột nhiên nghĩ, đây là tầng năm.
Anh bước lên phía trước một bước. Nhảy từ tầng năm xuống liệu có chết ngay lập tức không? Anh nghiêm túc phân tích, nếu đầu chạm đất trước, xác suất có lẽ khá lớn, nhưng nếu giữa chừng bị mái hiên ban công và cành cây bên dưới cản lại, chỉ gãy tay gãy chân bị liệt cũng có thể, phải tìm đúng vị trí để kiểm soát lực khi nhảy xuống mới được.
Hạ An Viễn mê mải nhìn bãi cỏ và cây cối bên dưới, thực sự bắt đầu nghiên cứu góc độ. Anh cảm thấy tầng dưới đột nhiên trở nên cực kỳ hấp dẫn đối với mình, giống như đêm hôm đó trên xe của Triệu Khâm, anh tự nhủ, có thể nhảy xuống, nhảy lầu còn an toàn hơn nhảy xe, “Ầm” một tiếng rơi xuống, mọi thứ có thể kết thúc, anh sẽ có thể ngủ được, không còn đau khổ nào nữa.
Anh lại tiến thêm một bước, mở cửa sổ ra một chút, thò đầu ra ngoài nhìn, bên ngoài quả nhiên gió thổi rất mạnh, anh ngửi thấy mùi vị của sự giải thoát và tự do.
Nhưng nếu không chết thì sao?
Anh lại do dự. Nếu không chết thì phải chữa gãy xương hoặc liệt nửa người, anh không có nhiều tiền để chữa, đến lúc đó ngay cả muốn nhảy lầu lần nữa cũng không còn khả năng. Hơn nữa, đây là nhà người khác, không phải chỗ của mình, nếu mình chết ở đây, chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến giá nhà, căn nhà này cũng sẽ biến thành nhà ma sao? Đến lúc đó tìm ai chịu trách nhiệm đây, Hạ Lệ sao? Hạ Lệ cũng không có nhiều tiền để bồi thường cho người ta.
Hạ An Viễn ngẩn ngơ nhìn mảnh đất bên dưới hồi lâu, gió như đang xoay tròn, phát ra tiếng hú nhẹ, anh đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu rõ ràng. Hạ An Viễn thu hồi tầm mắt, nhìn vào trong nhà trước, âm thanh đó giống như vang lên bên tai anh, nhưng trong nhà chẳng có gì cả, cũng không có tiếng “sột soạt” của mèo chạy qua.
Đúng rồi, anh đột nhiên lại nhớ ra, đúng rồi, còn Hạ Lệ, còn mẹ anh.
Anh không thể chết. Hạ Lệ không thể thiếu người chăm sóc được.
Hạ An Viễn đứng trên ban công một lúc lâu, cuối cùng vẫn mang theo một thân lạnh lẽo trở về giường, tiếp tục giấc ngủ mà anh không thể nào chợp mắt.
Lần này trước khi nhắm mắt, anh dùng lời của Nhậm Nam tự hỏi mình, đây thật sự là kết cục tôi muốn sao?
Sáng hôm sau thức dậy, Nhậm Nam liên lạc với trung tâm phục hồi chức năng của Hầu Quân trước, ban đầu định chào hỏi nhân viên ở đó, bảo họ đừng nói cho Hầu Quân biết ai sẽ đến thăm cậu ta, để tạo bất ngờ cho Hầu Quân, nhưng lại nhận được tin cậu ta tạm thời phải đi công tác.
Hạ An Viễn thấy hơi lạ về việc này, hỏi Nhậm Nam tình hình của Hầu Quân hiện tại ra sao. Nhậm Nam nói thật ra cậu ta cũng không rõ tình hình cụ thể, cậu ta chỉ nghe nói Hầu Quân hiện đang ở trung tâm phục hồi chức năng đó. Cậu ta nhìn sắc mặt Hạ An Viễn, không cần hỏi cũng biết đêm qua anh có ngủ ngon hay không, cậu ta nghi ngờ Hạ An Viễn không ngủ.
“Chúng ta đi xem căn nhà đó trước đã.” Cậu ta đưa cốc sữa ấm cho Hạ An Viễn, “Tôi đang nghỉ phép, vừa hay đến nhà ông bà ngoại chơi với họ.”
Căn nhà này quả thực như Nhậm Nam đã nói, môi trường rất tốt, thích hợp cho người dưỡng bệnh. Nằm ngay bên cạnh trấn Bạch Khê, mua đồ rất tiện, lại vì nằm xa đường lớn, xung quanh chỉ có lác đác vài hộ gia đình cách xa nhau, trước cổng có hai mảnh vườn, bỏ hoang không trồng gì cả.
Đi vào bên trong, tuy đã lâu không có người ở, ngôi nhà cũng đã cũ, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ đạc, thiết bị điện tử đều đầy đủ, chỉ cần xách vali vào ở là được.
“Thế nào, anh Viễn.” Nhậm Nam tựa vào cửa, “Ông bà ngoại tôi đều đã chuyển lên thị trấn sống rồi, nơi này cứ bỏ không như vậy, vì giá quá rẻ, nên họ cũng lười cho thuê, nếu được thì anh đưa dì đến đây ở, chị họ tôi cũng có thể thường xuyên đến chăm sóc.”
Rất thích hợp, đối với Hạ An Viễn bây giờ thì không còn gì thích hợp hơn, anh không thấy có lý do gì để từ chối, hơn nữa giá thuê mà Nhậm Nam nói rất hợp lý, không đến mức thấp khiến Hạ An Viễn cảm thấy họ cho không, cũng không đến mức tạo gánh nặng quá lớn cho cuộc sống của anh.
Hạ An Viễn quyết định tạm thời ở lại đây, tính ra, ở đây một ngày còn rẻ hơn ở nhà nghỉ tồi tàn kia.
Hợp đồng được ký với Phương Thanh Hoa, đặt cọc một tháng, trả trước ba tháng, thủ tục rất chuẩn. Thấy Hạ An Viễn quay lại trấn Bạch Khê, thậm chí còn muốn ở lại đây, Phương Thanh Hoa thật ra trong lòng rất vui, nói thật, so với mấy tên bạn nhậu của Nhậm Nam, cô lại thấy em họ mình kết bạn với người như Hạ An Viễn tốt hơn, ít nhất là chịu khó, lại thật thà. Tối đến, khi ăn cơm uống rượu, cô liền thuận miệng nói ra điều này.
Nhậm Nam nâng cốc rượu cười: “Chị, đó đều là chuyện hồi nhỏ, hồi nhỏ ai mà chẳng nghịch ngợm.”
Hạ An Viễn không nói gì, cười phụ họa theo họ. Uống kha khá rượu, Phương Thanh Hoa chuyển sang nói về ông chủ họ Cao kia, nói không biết sao, khoảng tháng bảy tháng tám, công ty của ông ta bị điều tra từ trên xuống dưới, vị tỷ phú số một trấn Bạch Khê này bỗng chốc đổi chủ.
Tính ra thời gian này, vừa đúng lúc Hạ An Viễn mới về Bắc Kinh.
Trấn Bạch Khê tuy là một trấn, nhưng dù sao cũng nằm ở ngoại ô Thiên Tân, lại có khu đại học và một vài nhà máy nhỏ ở đây, nói là một thành phố cấp tỉnh nhỏ cũng không ngoa, tỷ phú của nơi này nói đổi là đổi, tuyệt đối không thể là do người bình thường làm được.
Hạ An Viễn đột nhiên cúi đầu xuống.
“Này, An Viễn, hay là mấy hôm nay cậu đến đây giúp tôi nhé?” Phương Thanh Hoa đột nhiên nói, “Thằng Cẩu về quê cưới vợ rồi, tôi còn thiếu một người quản lý làm ca, nếu cậu có thể chấp nhận làm ba ca, thì muốn làm bao lâu cũng được, muốn nhận lương ngày cũng không vấn đề, sau này nếu cậu có chỗ làm tốt hơn, chị cũng ủng hộ cậu.”
Hạ An Viễn không thể từ chối, ngược lại, nếu Phương Thanh Hoa không đề cập đến việc này, anh cũng sẽ chủ động hỏi cô có cần người không.
Xưởng của Nhậm Nam vẫn đang sửa chữa, muốn đến đó cũng phải đợi thêm một thời gian nữa, mà tiền của anh gần như đã hết, muốn đi đâu làm gì, thậm chí là ăn một bữa cơm cũng có thể thành vấn đề, anh không thể đứng yên nữa, phải bắt đầu làm việc ngay, làm thêm một ngày thì kiếm thêm được tiền một ngày.
Uống quá nhiều rượu không thể lái xe, Nhậm Nam đỗ xe ở nhà Phương Thanh Hoa, hai người cùng nhau đi bộ về căn nhà nhỏ. Cậu ta lấy cớ giúp Hạ An Viễn dọn dẹp nhà cửa, định mấy hôm nay sẽ ở đó.
Ra khỏi trấn, họ rẽ vào con đường nhỏ gần đó, hai bên đường là ruộng lúa, lúc này dưới chân tối om, không cẩn thận sẽ dễ bị lọt xuống. Hạ An Viễn chỉ im lặng cúi đầu bước đi, không biết đang nghĩ gì, Nhậm Nam sợ anh không quen đường, đổi sang đi trước dẫn đường, đi được một lúc, lại đột nhiên phát hiện phía sau không có động tĩnh gì. Cậu ta quay lại, thấy Hạ An Viễn dừng lại cách mình ba bốn bước chân, đang nhìn cánh đồng tối om om bên tay phải.
Nhậm Nam tiến lại gần, nhìn theo hướng anh nhìn, “Sao vậy anh Viễn?” Ruộng mùa đông chỉ có nhiều cải bắp nhất, lúc này đều là một màu đen kịt.
“Con mèo đó.” Hạ An Viễn nhìn chằm chằm về phía đó không chớp mắt, nói, “Tôi có thể mang nó về nuôi không?”