Chương 111: Hiểu lầm mỹ lệ
Bí thư Hách cảm thấy đau đầu, sao ông ta lại trở thành người mai mối rồi. “Thế nhưng con trai thứ ba nhà họ Cố thật sự không có tiền đồ. Ngoại trừ chuyện gia đình là cán bộ nội thành, sau này còn không biết thế nào đâu.” Bây giờ nói thật dễ nghe, sau này không có cha mẹ che chở, anh chị mặc kệ, cuộc sống của anh chỉ có đi xuống.
Vợ của ông ta cũng mặc kệ: “Ông nghĩ nhiều như vậy làm gì, người ta nhờ ông chú ý thì ông chú ý chút đi, quan tâm chuyện nhà người ta làm gì.”
Bí thư Hách suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Nhắc tới mới nhớ, giờ chúng ta phải hết sức chú ý về vấn đề lương thực cứu trợ, vậy thì tôi sẽ đến nhà người ta hồi âm, nhân tiện chứng thực chuyện lương thực cứu trợ.”
Lúc này vợ ông ta mới yên tâm, cảm thấy mình xem như xứng đáng với đống quà mà Cao Phúc Sinh tặng.
Dù vậy, bí thư Hách vẫn không yên tâm, chắc chắn người ta sẽ không hỏi thăm mỗi công xã của bọn họ. Nếu ông ta lo chuyện này, thì nhất định phải tìm một người tốt nhất cho người ta. Để mọi người trong huyện không nghĩ rằng công xã ông ta không tìm nổi được một người tốt. Mấy ngày sau, lúc Quách Trường Thắng đến công xã hỏi chuyện lương thực cứu trợ, bí thư Hách nói: “Đội trưởng Quách à, đúng lúc tôi đang muốn hỏi ông một chuyện, ông biết đồng chí Tô Thanh Hòa không, cô gái trong nhà có ba người anh trai đó?”
Trong lòng Quách Trường Thắng lập tức giật thót, sao lại đột nhiên hỏi về Tô Thanh Hòa chứ, chẳng lẽ chuyện lúc trước đã bị lộ, cho nên bí thư mới hỏi về Tô Thanh Hòa để cảnh cáo ông ấy, làm cho ông ấy chủ động thừa nhận sai lầm sao? Nếu là người bình thường thì sẽ chủ động thừa nhận sai lầm, nhưng dù sao Quách Trường Thắng cũng từng là một binh sĩ đã thấy máu, vẫn có được sự điềm tĩnh.
Ông ấy bình tĩnh tự nhiên đáp: “Tô Thanh Hòa sao, biết chứ, cha con bé là một liệt sĩ.” Nói xong ông ấy lập tức muốn tát mình một cái, nghe Cao Tú Lan nói nhiều, ông ấy cũng cảm thấy như vậy.
Bí thư Hách nghe xong thì cảm thấy hưng phấn: “Vậy bối cảnh gia đình cũng không tồi, con bé là người như thế nào?”
Ham ăn biếng làm… Đương nhiên không thể nói như vậy. Hiện giờ Tô Thanh Hòa có ơn với Quách Trường Thắng. Ông ấy cảm thấy dù sao cô vẫn là một đứa trẻ, mà đã giúp đỡ trong đội nhiều như vậy. Bởi vì tình huống đặc biệt nên chỉ có thể khen thưởng trong đội, không thể đăng báo, thật tội nghiệp. Cho nên bây giờ Tô Thanh Hòa ham ăn biếng làm, ông ấy cũng cảm thấy đáng yêu. “Là một đứa trẻ tốt, trong đội không ai không thích con bé. Nói một câu hơi phóng đại là đến cả chuột cũng thích.”
“Nói vậy thì nhân duyên và phẩm hạnh cũng không có gì để nói.” Bí thư Hách càng vui mừng, hỏi tiếp tình huống trong nhà.
“… Hòa thuận, vô cùng hòa thuận. Con bé hiếu thuận với người lớn, rất hiếu thuận. Người lớn cũng thương yêu con cháu.”
“Được được, vậy thì tốt. Đồng chí Trường Thắng, ông yên tâm, chuyện lương thực cứu trợ, mấy ngày trước tôi vẫn luôn chạy trong huyện. Trước đây tôi đã lo cho khu vực gặp tai hoạ nghiêm trọng, bây giờ phải lo cho chỗ chúng ta. Ngày mai tôi sẽ đi thúc giục.”
Nghe được lời này, trong lòng Quách Trường Thắng như nở hoa. Cuối cùng cũng được như ý!
Rời khỏi văn phòng làm việc, Quách Trường Thắng cảm thấy mãn nguyện, cái gì cũng tốt. Lại nghĩ tới lúc nãy bí thư Hách hỏi về Tô Thanh Hòa, tuy rằng không biết vì sao, nhưng ông ấy cảm thấy mỗi lần xuất hiện chuyện tốt thì luôn có Tô Thanh Hòa, bây giờ ấn tượng tốt trong lòng ông ấy với Tô Thanh Hòa quả thực đã bay lên một tầm cao mới. Đứa nhỏ này đúng là người có phúc.
…
Tô Thanh Hòa đang lo lắng về việc khảo sát món canh hương vị ngư dân của mình. Vốn dĩ cô cũng không sốt ruột, nhưng món canh cá hương vị ngư dân không thể thông qua khảo sát thì sẽ làm trong lòng cô không thoải mái. Nếu cô không làm thì thôi, kết quả làm rồi lại không được thông qua.
Tô Thanh Hòa xoắn xuýt vì chuyện này.
Cho nên buổi tối đến giờ ngủ, cô đi nấu canh cá trong phòng bếp Quân Tẩu. Cô nghĩ có lẽ hệ thống nói cũng đúng, điều kiện của phòng bếp trong nhà vẫn quá kém.
Vào phòng bếp Quân Tẩu, cô yên tâm lấy thực đơn ra, làm theo từng bước một.
“Đinh… Nhiệm vụ nấu đã cơm hoàn thành, khen thưởng năm cân cá và thêm gia vị.”
Tô Thanh Hòa: “…” Ngày mai làm tiếp!
Tối hôm sau.
“Đinh… Nhiệm vụ nấu đã cơm hoàn thành, khen thưởng năm cân cá và thêm gia vị.”
“…!!!” Không muốn làm!
“Ký chủ, có lẽ cách thành công chỉ còn một bước cuối cùng thôi, cô đã đi được 99 bước rồi, từ bỏ một bước cuối cùng sẽ rất đáng tiếc đấy. Đối với ký chủ mà nói là tổn thất rất lớn.”
Tô Thanh Hòa: “…”