Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112 - Vay Lương Thực 1

Chương 112 - Vay lương thực 1
Chương 112 - Vay lương thực 1

Chương 112: Vay lương thực 1

Buổi tối thứ ba, Tô Thanh Hòa thề, nếu làm không thành công thì sẽ không làm nữa.

Bởi vì đã làm vài lần, nên mấy lần sau cũng thuận buồm xuôi gió, hơn nữa lúc trước cô đã nếm thử canh cá, dường như cũng biết thiếu sót ở phương diện nào.

Dựa vào vài lần tích lũy kinh nghiệm lúc trước, lúc này là lúc cô cần tránh những vấn đề đó.

“Đinh… Nhiệm vụ khảo sát kỹ năng nấu nướng cấp B—— món canh cá hương vị ngư dân đã đạt tới tiêu chuẩn tốt nhất, hoàn thành khảo sát, tặng thêm 1 điểm kỹ năng, mười cân cá và thêm gia vị.”

Cuối cùng Tô Thanh Hòa nhẹ nhàng thở ra.

“Ký chủ, ông trời không phụ lòng người, có lẽ ký chủ đã tự luyện tập chăm chỉ. Chỉ cần ký chủ nỗ lực thì nhất định sẽ có thể thành công như hôm nay.”

Coi như không nghe được ngôn luận tẩy não của hệ thống, Tô Thanh Hòa lau cái trán, sau đó nhìn nồi cá trên bếp. Thật đáng tiếc. Không thể lấy ra được. Người trong nhà đã ăn rồi, cô lo rằng họ sẽ nhận ra, nhất là mẹ cô.

Suy nghĩ một lúc, Tô Thanh Hòa trực tiếp để canh cá vào trong không gian trữ vật của mình. Dù sao cũng có không gian vô hạn, ai biết khi nào sẽ dùng tới.

Về phần mười cân cá nhận được, Tô Thanh Hòa cũng không định lấy ra tới. Mấy hôm trước mới ăn canh cá. Chờ một thời gian rồi lấy ra. Hừm, chờ đến vụ thu hoạch rồi lấy ra, đúng lúc mọi người trong nhà cần được bồi bổ.

Đối với Tô Thanh Hòa mà nói vụ thu hoạch tượng trưng cho thời gian, đối với những người khác mà nói, đó là đợi chờ hy vọng. Người nông dân đều trông mong nhìn hoa màu dưới đất mau lớn lên. Ngay cả khi lương thực không nhiều lắm, nhưng có còn hơn không.

Chờ đợi mòn con mắt.

Người trong đội sản xuất Hoàng Hà còn có thể miễn cưỡng từ từ, nhưng người trong đội sản xuất khác thì không chờ được.

Vốn dĩ tình hình của đội sản xuất Hoàng Hà là kém cỏi nhất, kết quả tổ tông để lại lương thực cho họ. Người trong đội sản xuất khác thì không giống vậy, lưng quần đã siết đến nỗi sắp đứt cũng mặc kệ.

Vì thế mọi người bắt đầu nhao nhao mượn lương thực khắp nơi. Không còn cách nào khác, sống không nổi, đành phải mượn lương như mượn mạng sống. Rất nhiều người chỉ có thể mặt dày đi khắp nơi tìm đường sống.

“Tú Cúc à, em giúp chị đi, một cân cũng được, để chị nấu chút cháo cho bọn nhỏ ăn. Người lớn còn có thể chống cự được, còn bọn nhỏ sao chịu được chứ?”

Cao Tú Hồng lại đi tới đội sản xuất Hoàng Hà, khóc to hơn lần trước. Không còn cách nào, lần trước tới trong nhà còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng bây giờ đã hết cách, lại không có lương thực, bọn nhỏ cũng phải ăn vỏ cây. Còn mấy đứa cháu bé hơn sao ăn được chứ?

“Chị à, không phải em không giúp, mà nhà em cũng hết cách rồi. Chị nhìn nhà em xem, chồng em cũng ở nhà, em không có quyền quyết định.” Trong lòng Cao Tú Cúc cũng cảm thấy rất khó chịu. Lúc ở nhà mẹ đẻ, quan hệ của hai người là tốt nhất, cùng nhau bắt nạt đám người Cao Tú Lan… Thế nhưng cuộc sống của bà ta cũng không dễ dàng, trong nhà không cách nào giúp đỡ.

Cao Tú Hồng càng thêm tuyệt vọng, không thể trông cậy vào nhà mẹ đẻ, mẹ nhìn thấy bà ấy sẽ mắng, nói không phải con cháu nhà họ Cao, không cho ăn, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho bà ấy ăn một miếng ở nhà mẹ đẻ, không muốn cho con rể trong nhà ăn, nhưng bà ấy là một người mẹ, chính mình ăn, bọn nhỏ lại chết đói, bà ấy còn sống làm gì chứ?

Cao Tú Cúc nói: “Chị à, hay là chị đi tìm em ba đi. Trong nhà có nhiều người khỏe mạnh, chia lương thực cũng nhiều, em ba lại là chủ nhà.”

“Hu hu hu, nó nhìn thấy chị chỉ biết mắng thôi, nó nhẫn tâm như thế, sao có thể cho chị lương thực chứ.”

“Cũng coi như là còn hy vọng.” Cao Tú Cúc khuyên nhủ. Bà ta đã hết cách. Trong nhà chỉ còn chút lương thực, nếu cho chị mượn, thì sau này chồng và con trai sẽ oán trách bà ta.

Bên này không trông cậy vào được, Cao Tú Hồng chỉ có thể rời đi, trên đường đi, nghĩ đến người trong nhà, thật sự không còn cách, chỉ có thể cắn răng đến Tô gia thôn.

Cao Tú Lan đang ngồi trong sân chỉ huy các cháu gái làm việc, sau đó thở ngắn than dài nhìn cổng lớn.

Bà ấy chưa bao giờ chờ mong Cao Phúc Sinh anh trai mình đến như bây giờ.

Đột nhiên, bà ấy phát hiện ngoài cửa có người đi tới thì lập tức kích động.

Phải biết rằng, Tô gia thôn ở ven làng, bình thường người đi ngang qua chỗ này không nhiều lắm.

Bà ấy đứng lên theo bản năng, chuẩn bị sẵn vẻ mặt tươi cười.

“Tú Lan à…” Tiếng khóc của Cao Tú Hồng vang lên.

“…” Mặt Cao Tú Lan lập tức sầm xuống, nụ cười cũng cứng lại.

Bình Luận (0)
Comment