Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 113 - Chương 113 - Vay Lương Thực 2

Chương 113 - Vay lương thực 2
Chương 113 - Vay lương thực 2

Chương 113: Vay lương thực 2

“Tú Lan à, cô giúp tôi một lần đi, tôi không ăn, chỉ cho bọn nhỏ ăn chút cháo thôi. Để bọn nó có thể chống đỡ được.” Cao Tú Hồng lau nước mắt đi vào nhà, bọn nhỏ đều tò mò nhìn bác gái cả.

Mấy đứa bé nhỏ hơn không biết Cao Tú Hồng, nhưng Đại Nha và Đại Bảo thì biết, trước kia mỗi lần gặp nhau bà nội đều sẽ ầm ĩ một trận với người này.

Vốn dĩ Tô Thanh Hòa đang ở trong phòng nói chuyện phiếm với hệ thống, nghe thấy tiếng động thì đi ra.

Mới đi ra đã nghe Cao Tú Lan quát mắng: “Để cho bọn nhỏ nhà chị được uống thêm một ngụm cháo, mấy đứa nhỏ nhà tôi phải nhịn ăn, chị nhìn xem nhà tôi có những năm đứa nhỏ, đồ vô lương tâm như chị, sao chị lại xấu xa như thế, năm đứa cháu nhà tôi đều là con cháu nhà họ Tô, mấy đứa chị nuôi là con cháu nhà họ Triệu ư.”

Bọn nhỏ nghe xong đều nhìn bà của mình với ánh mắt trông mong. Bà đang giữ gìn lương thực để nuôi bọn chúng mà. Bà nói chúng là người nhà họ Tô.

Tô Thanh Hòa: “…”

Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng của Cao Tú Hồng, cô biết lần trước Cao Tú Hồng không mượn được lương thực, nhanh chóng kéo Cao Tú Lan sang một bên: “Mẹ ơi, chúng ta vào nhà nói chuyện.” Sau đó lại nói với Cao Tú Hồng: “Bác đợi chút. Mẹ cháu đã chuẩn bị từ sớm rồi.”

Sau đấy kéo Cao Tú Lan vào nhà.

“Thanh Miêu Nhi, con đừng quan tâm đến chuyện này, quan hệ của mẹ với bà ấy không tốt như vậy đâu.” Cao Tú Lan dặn dò.

“Con biết quan hệ của hai người không tốt. Nhưng mẹ xem không phải gần đây mẹ đang tìm chồng giúp con sao, nếu người ta tới hỏi thăm, nghe nói bác gái cả tới nhà mượn lương thực cứu mạng, con không cho mà còn mắng bác về, chuyện này xử lý thế nào đây?”

Cao Tú Lan lập tức kinh hãi, mẹ ơi, suýt nữa là quên mất chuyện này. Người nội thành luôn chú ý như vậy.

“Vậy chúng ta phải làm sao đấy?”

“Cho bác ấy ít bột bắp để làm cháo với một ít cám, dù sao cũng có thể chống đỡ một thời gian.” Bây giờ đang loạn đói, lấy đồ quá tốt ra cũng không bình thường.

Cao Tú Lan nghe xong, do dự hỏi: “Mẹ lo sau này không dựa vào cha con được nữa thì làm sao?”

“Mẹ phải tin tưởng cha chứ. Với lại bây giờ cha đang làm quan ở dưới, mẹ làm vậy có thể tích phúc cho cha. Quan trọng là có thể mang lại thanh danh tốt cho con. Chờ đến khi con vào trong nội thành thì mọi thứ đều tốt!”

“Không sai không sai. Không bỏ con săn sắt sao bắt được cá rô!”

Cao Tú Lan lập tức tìm kiếm trong vại lớn, tìm thấy ba cân bột. Vốn dĩ bà ấy chỉ định cho một cân, Tô Thanh Hòa ở bên cạnh khuyên mới cắn răng cho thêm hai cân. Sau đó lại cho mười cân cám. Dù sao thứ này còn tốt hơn vỏ cây.

Lúc xách ra ngoài, Cao Tú Lan thở dài: “Chị cả à, đây là lương thực cứu mạng đấy, chị ăn tiết kiệm một chút, tôi chỉ cho được như vậy thôi.”

Cao Tú Hồng nhìn em gái mình với vẻ mặt không thể tin nổi.

Tô Thanh Hòa xách đồ ra bỏ vào trong gùi của Cao Tú Hồng “Bác cả à, trong lòng mẹ cháu luôn nhớ bác. Lần trước cho rằng quan hệ của bác và bác hai tốt, nghĩ rằng bác có thể mượn ở chỗ bác hai. Thật ra mẹ cháu vẫn luôn muốn đưa bác nhưng lại sợ mất mặt.”

Cao Tú Hồng cảm thấy mình đang ảo giác, không thể tin được, người em gái lòng dạ hiểm độc… À không, là thoạt nhìn lòng dạ hiểm độc nhưng thật ra tốt đến tỏa sáng, lại đối xử với mình tốt như vậy!

Nhưng mà cái gùi nặng trĩu trên lưng nói cho với bà ấy, tất cả đều là sự thật!

Bà ấy kích động trực tiếp xông tới ôm Cao Tú Lan: “Tú Lan à, chị rất xin lỗi em. Tú Lan à, trước kia chị đối xử không tốt với em. Lúc còn nhỏ chị đã sai khiến em làm việc, còn mắng em. Chị cảm thấy thẹn với lòng…”

Cao Tú Lan ghét bỏ đẩy bà ấy ra, ai da, thật là buồn nôn muốn chết. Đang muốn làm gì vậy? Đừng nghĩ muốn lừa bà ấy cho thêm lương thực. Thêm một chút cũng không được!

“Mau về đi! Nói linh tinh gì vậy chứ.”

Tô Thanh Hòa nhanh chóng hòa giải: “Bác cả à, ý mẹ cháu bảo bác về nấu cho bọn nhỏ ăn đi, sau này có cơ hội thì tới nói chuyện với mẹ cháu.”

Cao Tú Hồng càng cảm động hơn. Thì ra trong lời nói như dao của em gái còn cất giấu tâm tư như vậy.

“Được, chị nghe theo Tú Lan, bác về đây. Lần sau bác tới thăm mấy đứa.”

Cao Tú Lan vừa nghe xong lập tức lắc đầu. Đừng tới, bà ấy không thích việc người khác tới nhà ăn cơm nhất!

Bình Luận (0)
Comment