Chương 114: Phó huyện trưởng Cố 1
Trưa đến đám con trai và con dâu nhà họ Tô đã về đến nhà. Nghe nói bác gái cả sang đây vay lương thực, hơn nữa mẹ của họ còn thực sự cho vay. Ờ thì, mặc dù là cho vay cám, nhưng mà nó cũng là lương thực!
Đây thực sự là kỳ lạ mà, mẹ của họ đột nhiên hào phóng thế sao? Không không, có lẽ là mẹ vẫn luôn hào phóng, chỉ là bọn họ không biết mà thôi.
Còn chuyện cho vay lương thực, cũng không ai nói gì. Dù sao thì người vay cũng là bác gái ruột. Cha họ là con một trong nhà, bọn họ cũng chỉ anh em bên đằng ngoại thôi. Mẹ của họ đồng ý giúp đỡ, họ còn có thể nói gì. Lương thực mà họ có bây giờ cũng là nhờ có mẹ và cô út.
Tô Ái Quốc còn chạy đến an ủi mẹ anh ta: “Mẹ đừng lo lắng cho bác gái cả, con thấy lúa ngoài đồng cũng sắp chín rồi. Chỉ cần bác ấy cố gắng chịu đựng tầm mười ngày nữa, nói không chừng có thể đợi được đến khi lương thực cứu tế phát xuống.”
“Chắc chắn là không chết đói đâu mẹ, chắc chắn có thể sống tiếp.” Tô Ái Hoa cũng lên tiếng.
Cao Tú Lan lại không cảm thấy vui vẻ, cảm khái nói: “Nhìn thấy tình cảnh nhà bác gái cả của các con như vậy, mặc kệ là lấy vợ hay là gả chồng, đều phải chọn nhà có điều kiện tốt một chút. Trừ phi cả đời này có thể cương quyết không trở về nhà mẹ đẻ xin giúp đỡ. Nếu khôngm lấy phải đứa không ra gì, còn làm khổ cả nhà! Thằng ba, con nhớ mở to mắt ra cho mẹ biết chưa!”
Tô Ái Đảng đang và cơm vào mồm, bỗng nghe thấy mẹ nói vậy, suýt tí nữa thì nghẹn ứ cổ, vội nuốt miếng cơm xuống nhanh nhảu nói: “Con biết rồi, con biết rồi mà mẹ.”
Bỗng Tô Thanh Hòa lên tiếng: “Mẹ ơi, vậy lỡ như nhà người ta chê nhà mình nghèo, sợ nhà mình liên lụy nhà họ thì sao ạ?”
“Nhà mình nghèo thì làm sao, làm vợ thì phải biết lo cho nhà nội, mẹ chính là làm như vậy đấy! Sau này con cũng làm y như thế cho mẹ, người nhà ngoại như mẹ đây tuyệt đối không liên lụy đến con!”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa suy ngẫm, càng ngẫm càng thấy rất hợp lý, con cái đều ở nhà nội, không vì chồng và con thì còn có thể vì ai? Mẹ chồng của các cô không phải cũng lấy đồ của nhà mẹ đẻ mang về nhà mình sao? Nhưng mà sao hai người họ lại cảm thấy có chỗ nào là lạ. Ừm, bọn họ vẫn có chút kém thông minh, không hiểu hết được câu nói của mẹ chồng.
Tô Thanh Hòa tiếp tục ăn cơm, cô cảm thấy mọi vấn đề trên đời này đều không làm khó được mẹ cô. Chết cũng nói thành sống.
Cao Tú Hồng trở về nhà bèn nhanh chóng nấu cháo cho hai đứa cháu ngoại của mình ăn. Hai đứa trẻ được sì sụp húp cháo thì rất vui.
Một đứa bảy tuổi, còn một đứa mới ba tuổi.
Cô con gái út của bà ta – Triệu Thu Quả trông thấy vậy bèn hỏi: “Mẹ ơi, mẹ lấy đâu ra đồ ăn vậy, dì hai thực sự cho nhà mình vay ạ?”
“Dì hai con không làm chủ được việc nhà, mẹ vay của dì ba.”
Triệu Thu Quả vừa nghe thấy là dì ba thì lập tức sửng sốt hỏi lại: “Mẹ, dì ba còn có thể cho mẹ vay lương thực ạ?”
Sắc mặt của Cao Tú Hồng lập tức không vui: “Dì ba con thì làm sao chứ, dì ba chính là em gái ruột của mẹ đấy. Cùng một mẹ sinh ra đấy. Lúc bình thường thì lời qua tiếng lại thế thôi, những lúc khó khăn như này vẫn là anh em ruột mới giúp đỡ nhau. Dì ba con từ nhỏ đã như vậy rồi, nói chuyện không dễ nghe, nhưng mà còn vươn tay giúp đỡ. Hồi nhỏ, dì ba đã rất chăm chỉ. Việc nhà đều giành làm với mọi người.”
“Ơ, sao trước đó, không phải mẹ nói, hồi nhỏ dì ba rất lười biếng toàn trốn việc sao, nếu mẹ không canh chừng thì dì ấy không làm ư?”
“... Làm gì có chuyện đó, nếu như dì ấy lười biếng thì làm sao có thể nuôi lớn ba đứa con trai hả? Con nghe nhầm rồi. Dì ba của con tốt lắm. Thời buổi này có thể cho con ăn một miếng, vậy thì chính là cứu mạng con. Thu Quả à, con phải nhớ lấy, dì ba con đối xử tốt với nhà chúng ta thế nào. Bà ngoại con đều không cho nhà mình vay, nhưng dì ấy lại cho vay. Trước đây mẹ đối xử không tốt với dì ấy, còn ép dì ba làm việc...”
Cao Tú Hồng nói xong thì hai mắt đỏ bừng. Có khó khăn thì mới biết lòng nhau. Xưa kia bà ta lúc nào cũng cảm thấy em ba nói chuyện khó nghe, lại hay lười biếng trốn việc, còn hay ăn vụng đồ. Bây giờ bà ta mới phát hiện ra, đó chỉ là một chút tật xấu nhỏ mà thôi. Người làm chị cả như bà ta tại sao lại đi kỳ kèo làm gì?