Chương 116: Phó huyện trưởng Cố 3
Hợp tác xã mua bán ở công xã tất nhiên là kém hơn trên huyện, bên trong chỉ bán mấy đồ lặt vặt, lại còn đắt, cái gì cũng phải dùng phiếu mới mua được, bọn họ là nông dân lấy đâu ra tem phiếu? Tuy nói là mỗi năm đều phát tem phiếu xuống cho người dân, nhưng mà thực sự có phát xuống thì cũng chẳng được bao nhiêu.
Bên trong hợp tác xã mua bán cũng chỉ có hai người đang ngồi, đó là Cao Phúc Sinh và một chàng thanh niên.
Sắc mặt của Cao Tú Lan vẫn luôn khó chịu, nhưng đến khi bước vào trong Cung Tiêu Xã thì lập tức mỉm cười đon đả: “Ôi chao, anh cả, em chính là đặc biệt đến thăm anh đây.”
Nghe thấy giọng nói của Cao Tú Lan, Cao Phúc Sinh không hiểu sao lại có chút hơi run rẩy.
“Tú Lan, Thanh Miêu Nhi, hai người đến đây làm gì vậy?”
“Ồ, hôm nay em đến thăm anh. Là Thanh Miêu Nhi ở nhà nhớ bác nó quá nên muốn tới đây thăm bác dạo này thế nào.”
Cao Phúc Sinh nghe thấy vậy thì vô cùng vui mừng: “Nhìn hai người kìa, hai mẹ con đi đường xa vậy chắc cũng mệt rồi nhỉ, để bác đi pha nước đường cho hai mẹ con uống nhé.”
“Bác đừng đi, cháu và mẹ ngồi đây nghỉ ngơi một lúc là được rồi ạ.” Tô Thanh Hòa thực sự không muốn chiếm món hời nhỏ của bác mình.
Cao Tú Lan cười nói: “Đúng đấy anh cả, em với Thanh Miêu Nhi uống ít một chút cũng không sao, chủ yếu là anh uống nhiều nước vào ấy. Thanh Miêu Nhi nhà em hiếu thảo. Con bé tình nguyện để mình khát cũng không thể uống nước đường của trưởng bối.”
Cao Phúc Sinh vội đáp: “Sao lại để cho Thanh Miêu Nhi khát được, hai người đợi một chút.”
Nói xong bèn chạy đi pha nước đường đỏ.
Tô Thanh Hòa mấp máy miệng nhưng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Cao Phúc Sinh mới bưng theo một cốc nước đường đỏ trở lại, Cao Tú Lan thở dài thườn thượt nhanh tay nhận lấy, uống một ngụm, rồi hỏi Cao Phúc Sinh: “À đúng rồi, em bỗng dưng nhớ tới, chuyện đó sao rồi anh?”
Cao Phúc Sinh nghe thấy hai chữ chuyện đó thì có chút căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Anh đã sắp xếp xong cả rồi, còn phải đợi tin tức đã, em đừng sốt ruột.”
Không sốt ruột mới là lạ ấy!
Cao Tú Lan không đi học nhưng bà ấy biết thế nào là đêm dài lắm mộng, để lâu cứt trâu hóa bùn.
“Đến bao giờ mới có tin tức hả anh, tóc trên đầu em sắp bạc hết rồi đây này.”
Cao Phúc Sinh tỏ vẻ đầu anh cô cũng đang bạc trắng rồi đây. Ông ta đắn đo một hồi bèn nói: “Mấy ngày nay anh đang bận chuyện đánh giá để phân phát lương thực cứu tế, cho nên không có thời gian lo chuyện đó.”
“Lương thực cứu tế gì?” Cao Tú Lan lập tức bị việc này thu hút sự chú ý: “Phát lương thực cứu tế ư?”
Vẻ mặt của Tô Thanh Hòa cũng tràn ngập vui mừng. Mấy ngày qua cô lo lắng thức ăn trong đội không đủ cho mọi người ăn, may mà có lương thực cứu tế đến kịp thời.
“Đúng thế, hôm nay lãnh đạo trên huyện cũng xuống đây mở họp đấy, chuẩn bị phát lương thực rồi, chỉ trong vòng mấy ngày này thôi.”
Trong lòng Cao Tú Lan lập tức vui mừng hớn hở. Lương thực, đối với bà ấy mà nói, nếu như có lương thực phát xuống, thì đó chính là chuyện vui lớn. Trong nhà tuy là có Đại Căn, nhưng bà ấy hiểu, chỗ dựa lớn nhất của bọn họ phải là người bên trên.
Không được không được rồi, phải về nhà chuẩn bị đồ đựng thóc gạo.
Đúng rồi, chuyện của con gái cũng không thể quên, bèn quay đầu lại nói với anh trai mình: “Anh à, anh phải nhớ kỹ đấy. Em bảo anh phải quăng chài bắt cá cho em, anh không thể không bắt được con nào đấy nhé.”
Cao Phúc Sinh vỗ ngực đảm bảo: “Được, anh bảo đảm sẽ bắt cho em một con cá thật lớn.”
Hai mẹ con vừa ra cửa thì trực tiếp chạy đến công xã Hoàng Hà, về nhà chuẩn bị bao bì đựng lương thực. Cao Tú Lan còn nhẩm tính trong đầu xem nhà mình sẽ được phát cho bao nhiêu lương thực. Mặc dù bà ấy không được đi học nhưng mà tính nhẩm lại rất nhanh, còn tính giỏi hơn người khác.
Trong lòng Tô Thanh Hòa cũng rất vui vẻ, rốt cuộc thì có thể xoay chuyển tâm tư của mẹ cô sang chuyện khác rồi.
Hai mẹ con đi được một đoạn, thì có hai người cưỡi xe đạp đi đến. Thời buổi này xe đạp còn hiếm thấy, tiếng xích xe vang lanh lảnh vui tai.
Hai người ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua. Đó là một người đàn ông đứng tuổi và một người trẻ tuổi.
Người đàn ông trông có vẻ già dặn dường như nhìn thấy mặt Tô Thanh Hòa thì không khỏi nhìn lâu một chút.
Cũng không trách được, ở cái thời mà đói kém không có một miếng ăn vào bụng như này, Tô Thanh Hòa đơn giản chính là tự mang theo vầng sáng bạch phú mỹ.
Người đàn ông đạp xe đạp bèn dừng lại hỏi: “Các chị đồng hương, các chị ở đội nào đấy?”