Chương 117: Phó huyện trưởng Cố 4
Cao Tú Lan phòng bị nói: “Các người định làm gì, chúng tôi là dân lành! Chúng tôi là con em liệt sĩ đấy!”
Người trẻ tuổi còn muốn nói gì đó lại bị người lớn tuổi ngăn lại, ông ta nói: “Đồng hương, chị đừng hiểu lầm, tôi chỉ hỏi một chút thôi, tôi đi dọc cả quãng đường này, thấy mọi người trong đội sản xuất đều đói lả không còn sức lực, thấy sắc mặt của nữ đồng chí này vẫn còn tươi tỉnh, nên mới hỏi vậy thôi.”
“Cái gì mà sắc mặt tươi tỉnh, con gái tôi sinh ra đã thế, con bé tự có bản lĩnh của nó!”
Cao Tú Lan cảm thấy mình nói rất có lý, con gái mình ăn được ngủ được nên đương nhiên phát triển tốt, liên quan gì đến người khác chứ. Đã vậy còn nhiều chuyện đến hỏi họ. Bà ấy vừa dứt lời, Tô Thanh Hòa lập tức cảm thấy ngại ngùng. Hai người còn lại cũng đớ ra, hiển nhiên không nghĩ sẽ có bước này. Phát triển tốt cũng là một loại bản lĩnh ư? Tất nhiên bọn họ không biết bản lĩnh mà Cao Tú Lan nói là ăn được ngủ được.
Tô Thanh Hòa ngại ngùng cười: “Ý của mẹ cháu là sức khỏe cháu tốt nên so với người khác, cháu có thể chịu đựng trong thời gian dài hơn.”
“À, thì ra là vậy”, hai người họ gật đầu.
Tô Thanh Hòa nói tiếp: “Thật ra mọi người trong nhà đều nhường cháu ăn, họ thương cháu, cho nên cháu mới có thể chống đỡ được như thế. Chuyện này cũng thiệt thòi cho người nhà cháu lắm.”, thật ra đây cũng không phải nguyên nhân gì quá đặc biệt.
Người đàn ông lớn tuổi nghe xong càng thấy tò mò hơn, không ngờ các gia đình nông thôn thường trọng nam khinh nữ, ấy vậy mà cũng có nhà lại hết mực thiên vị con gái thế này, ông hỏi:
“Vậy các vị là xã viên của đội sản xuất nào vậy?”
Tô Thanh Hòa và Cao Tú Lan nhìn nhau, sợ mẹ mình lại ăn nói đắc tội với người ta, Tô Thanh Hòa hỏi ngược lại:
“Bác đồng chí từ đâu đến vậy? Bác đi thăm họ hàng ư?”
“Chúng tôi từ huyện đến.”
Cao Tú Lan vừa nghe xong mắt đã sáng lên:
“Ôi chao, các vị là lãnh đạo đấy à!”
Người đàn ông lớn tuổi cười nói:
“...Cứ cho là vậy đi.”
Cậu thanh niên đứng bên cạnh gần như không chịu nổi nữa:
“Đây là phó huyện trưởng Cố của chúng tôi.”
Nghe đến hai chữ huyện trưởng, Cao Tú Lan trợn tròn mắt. Đối với bà ấy, không có sự phân biệt giữa hai chức trưởng và phó, dù gì huyện trưởng cũng chính là huyện trưởng. Ôi mẹ ơi, cả đời này bà ấy chưa từng gặp được vị quan lớn nào, ngay cả vị bí thư công xã kia, hồi đó cũng chỉ là đứng nghe ông ta chém gió chứ không được đứng gần nói chuyện với đối phương như bây giờ. Cao Tú Lan cảm thấy chân tay mềm nhũn rồi, cũng may có Tô Thanh Hòa đỡ lấy bà ấy.
Lúc nãy Tô Thanh Hòa đã đoán chừng thân phận của hai người này có thể là lãnh đạo ở đâu đó tới, nhưng cô cứ tưởng lãnh đạo thời nay phải ra vẻ chức lớn lắm, trước khi đến sẽ thông báo cho đội sản xuất chuẩn bị tiếp đón cơ. Hẳn là chức không lớn, không ngờ lại là quan to thế này. Nhưng trước đây Tô Thanh Hòa có xem chương trình tin tức hàng ngày, ngay cả những vị tai to mặt lớn cũng đã thấy qua, thế nên bây giờ gặp được huyện trưởng cũng không lấy gì làm lạ, đặc biệt là người ta cũng không ra vẻ thị uy.
“Thì ra là huyện trưởng Cố, kính chào kính chào, hoan nghênh lãnh đạo đến chỗ chúng tôi”, Cao Tú Lan lúc này đã hoàn hồn, chủ yếu là thấy mình phải giữ thể diện trước mặt con gái nên lập tức tràn đầy năng lượng, chân tay cũng linh hoạt trở lại.
“Ôi lãnh đạo, sao ngài không nói sớm. Nông dân bọn tôi không biết ăn nói gì cả. Phải rồi, các vị muốn đi đâu, hay là để bọn tôi dẫn đường cho nhé. Tôi đã nói rồi đấy, chồng tôi là liệt sĩ, ba đời đều làm nông, các thành viên trong nhà cũng rất tốt.”
Phó huyện trưởng Cố vội vàng xua tay:
“Không cần đâu, chúng tôi chỉ đi loanh quanh để hiểu cuộc sống của người dân mà thôi.”
“Cái này khó nói lắm”, Cao Tú Lan chỉ về hướng đội sản xuất Hoàng Hà, “Đi đi đi, chúng ta vừa đi vừa nói, lãnh đạo muốn biết cái gì tôi sẽ nói cái đó. Tôi biết nhiều lắm.”
Tô Thanh Hòa: “...”, mẹ mình trở mặt nhanh ghê.
Dường như không tiện chối từ lời mời nhiệt tình của bà ấy, hai người cũng không từ chối nữa rồi dắt xe đạp đi theo sau hai mẹ con Cao Tú Lan.
Cao Tú Lan cứ mải nhìn chiếc xe đạp: “Cái xe này thật tốt, tôi chưa thấy nó bao giờ. Lãnh đạo này, các vị sẽ chuyển lương thực cứu trợ đến đây chứ? Chuyện này nên làm nhanh chóng, chúng tôi chờ ngày chờ đêm để được một miếng ăn thôi đấy.”
Bà ấy nói xong bèn bắt đầu lau nước mắt...
“Đồng hương đồng hương, chúng ta cứ từ từ rồi nói.”, phó huyện trưởng Cố hơi đau đầu, hiện tại ông ta đang hối hận vì đã bắt chuyện với hai mẹ con nhà này.
Khi nãy ông ta thực sự tò mò là tại sao ở nơi mọi người đều đói khát khổ sở lại có một cô gái nông thôn có vẻ ngoài ưa nhìn như thế này, thậm chí chẳng thua kém gì so với các cô gái thành thị ông ta đã gặp.