Chương 118: Phó huyện trưởng Cố 5
Suốt chuyến đi ông rất phiền não nên mới hiếu kỳ tới như vậy. Thấy Cao Tú Lan vẫn đang lau nước mắt, phó huyện trưởng Cố nói:
“Cuộc sống của mọi người trong đội mình như thế nào?”
“Đói lắm, ai cũng đói hết. Đội khác như thế nào thì chúng tôi cũng như thế ấy. Đừng tưởng lầm chúng tôi ổn, đó là bởi vì chúng tôi đã thít chặt đai quần lại, lãnh đạo nhìn này, lưng quần của tôi hết chỗ để thít luôn rồi.”
Đối phương ngay lập tức lúng túng.
Tô Thanh Hòa:
“Ý mẹ cháu là cuộc sống của đội chúng cháu cũng như bao đội khác, nhưng do mọi người có tinh thần giác ngộ cao nên cắn răng lên tinh thần, luôn luôn chờ đợi sự quan tâm của các vị lãnh đạo. Vậy nên tinh thần của đội cháu tốt hơn so với đội khác, đây gọi là sức mạnh tinh thần ạ.”
“Đúng đúng đúng, con gái tôi nói rất đúng. Cả người chúng tôi đều có sức mạnh. Bây giờ được gặp lãnh đạo rồi, tôi thấy mình đặc biệt khỏe mạnh.”
Người trợ lý đi sau cảm thấy mẹ con nhà này rất biết tán dóc, nhìn giống với những người nông dân chất phác bình thường ở chỗ nào chứ?
Phó huyện trưởng Cố cũng cảm thấy hai mẹ con họ rất sức sống. Tuy nhìn người đàn bà lớn tuổi này không được khỏe mạnh cho lắm, nhưng quả thực rất tự tin. Đây có thể được xem là có chí vươn lên nhỉ, vậy nên bà ấy dường như có nhiều hi vọng hơn so với những người nông dân khác.
Suốt quãng đường đi đến đội sản xuất Hoàng Hà, Cao Tú Lan liên tục khoe khoang mình ở trong đội tốt đến nhường nào, nhân duyên tốt, giai cấp tốt, tâm tốt...nói chung là cái gì cũng tốt. Con gái bà ấy còn tốt hơn nữa.
“Con gái tôi ấy mà, cả đội ai cũng phải khen nó! Tôi có ba thằng con trai, nhưng chẳng đứa nào bằng con bé. Nó thân thiết nhất, hiểu chuyện nhất, cần mẫn nhất...”
Phó huyện trưởng Cố bỗng nhiên nghĩ đến thằng ba nhà mình...“Trường An nhà chúng ta ngoan nhất, dễ nuôi nhất, Trường An của chúng ta rất hiếu thảo, còn biết nhường mẹ ăn...”
“Mẹ ơi, đến nơi rồi.”, Tô Thanh Hòa không chịu nổi mẹ mình cứ thổi mình lên tận trời như vậy được nữa.
Đến giờ Cao Tú Lan mới nhận ra là đã về đến thôn rồi, nhìn mọi người ở trên đồng rồi lập tức hét oang lên: “Huyện trưởng đến, huyện trưởng đến thăm chúng ta này!”
Sao mà không để cho người ta biết bà ấy trở về cùng với huyện trưởng được chứ, chuyện này đủ để bà ấy kể cả đời.
Phó huyện trưởng Cố và trợ lý: “...”, bọn họ đâu có đến thăm...
Nghe thấy huyện trưởng đến nhưng rất nhiều người vẫn không tin, có người hét lớn:
“Vợ Đại Căn ơi, có thật không?”
“Thật, không tin thì gọi Quách Trường Thắng đến đây.”
Có người nhanh chóng chạy đi thông báo cho Quách Trường Thắng. Ông ấy đang làm việc trên đồng, nghe huyện trưởng đến lập tức lau tay, xỏ đôi giày rách chạy đến đón tiếp.
Tuy Cao Tú Lan là người không đáng tin, nhưng ai mà biết được lúc nào thì đáng tin nên khi giao thiệp với loại người này càng phải nghiêm túc, không thể bỏ gốc lấy ngọn được.
Trong lúc Quách Trường Thắng đến đây, đã có vài người nông dân vây quanh phó huyện trưởng Cố và trợ lý. Bọn họ tin đây chính là lãnh đạo, chỉ là không chắc có phải huyện trưởng hay không. Dù gì bọn họ cũng không tin huyện trưởng sẽ đến chỗ bọn họ nên không dám nói gì, chỉ có thể cười ngây ngốc với hai người đó, rồi sau đó kiếm chuyện nói với mẹ con Cao Tú Lan.
“Thanh Hòa, sao không ở nhà mà nghỉ ngơi đi, trời còn nắng nóng lắm, đừng có để bị say nắng.”
“Đúng đó. Thanh Hòa này, khoai lang sấy đã ăn hết chưa? Chờ ít nữa nhà chú có, chú sẽ đem qua mấy miếng cho cháu.”
“Thanh Hòa, dạo này có thấy con chuột lớn nào không? Nếu có thì nhớ gọi anh, anh Đông Tử chạy nhanh nhất đó.”
“Thanh Hòa đâu phải không có anh, Thanh Hòa có ba người anh lận đó!”
“Thanh Hòa, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, cứ ở trong nhà ăn uống ngủ nghỉ, thế cho khỏe. Ngoài đây không cần em đâu. Phải giữ gìn sức khỏe nhé.”
“Thưa chú thím, anh chị, sức khỏe cháu rất tốt, cảm ơn đã quan tâm. Cháu nhất định sẽ ăn ngon ngủ kỹ...”
Tô Thanh Hòa cảm thấy bản thân mình không chống đỡ nổi nữa rồi, đây đâu phải là quan tâm cô đâu, đây là nghĩ đến việc khác. Cô biết mấy người họ có dụng ý khác, nhưng phó huyện trưởng Cố lại không biết, ông ta thấy thật kinh ngạc. Mẹ của cô gái này khi nãy không hề nói dối, cô gái này rất có duyên.
Quách Trường Thắng rất nhanh đã chạy đến nơi, trông thấy phó huyện trưởng Cố, ông cũng không chắc lắm. Phó huyện trưởng Cố lập tức giới thiệu họ tên.
Quách Trường Thắng có biết cái tên này, sau đó người trợ lý có lấy ra giấy chứng nhận công tác. Nhìn một cái, ôi, đúng thật là phó huyện trưởng Cố. Chỉ là bình thường không tiếp xúc với trên địa phương nên không quen.