Chương 119: Phó huyện trưởng Cố 6
“Phó huyện trưởng Cố, sao ngài đến mà không nói một tiếng để chúng tôi còn tiếp đón cho tốt. Chúng tôi chẳng chuẩn bị gì cả.”, Quách Trường Thắng hơi căng thẳng nhưng cũng phấn khởi và lo lắng. Một là do đối phương là lãnh đạo, hai là vị phó huyện trưởng này có xuất thân quân nhân nên có cảm giác gần gũi vài phần.
Phó huyện trưởng Cố nói:
“Không sao, tôi chỉ đến đây để đi thăm thú khắp nơi thôi. Vài ngày nữa là số lương thực cứu trợ lần sẽ được phát xuống, tôi cũng muốn xem đời sống của người dân hiện tại ở trong đội thế nào.”
Nghe thấy lương thực cứu trợ sắp được phát xuống, mọi người đều rất vui mừng, hai mắt sáng rực rỡ bắt đầu bàn tán không ngừng. Quách Trường Thắng thấy ồn ào nên mời hai người họ đến phòng làm việc để nói chuyện.
Phó huyện trưởng Cố đáp:
“Không sao, tôi đi loanh quanh đây vậy. Mọi người đều đang làm việc nhỉ, đừng vì tôi mà nhỡ việc.”
Quách Trường Thắng căng thẳng bảo mọi người tiếp tục làm việc. Cao Tú Lan cũng kéo con gái mình theo cùng, đương nhiên không phải đi làm mà là đi khoe khoang khoác lác.
Đợi cho đám Quách Trường Thắng đi rồi, Cao Tú Lan cúi đầu nói khoác với mọi người. Tô Thanh ngồi một bên nghe. Bà ấy chỉ kéo cô tới chứ không nói cô tham gia...
Những người khác vừa làm việc vừa nghe chuyện phiếm, cũng bởi vì lương thực cứu trợ sắp phát xuống nên đều mặt mày hớn hở, giống như đang trải qua những ngày tháng đủ đầy, không phải lo về cái ăn cái mặc.
Cảnh tượng này khiến Tô Thanh Hòa nhìn đặc biệt cảm khái, nếu có máy ảnh thì tốt biết bao, cô nhất định sẽ chụp lại cảnh này. Trong hoàn cảnh đói rét cực khổ, nhân dân lao động cần mẫn chỉ cần thế này đã đủ thỏa mãn rồi.
“Có biết sao lương thực cứu trợ được phát cho đội chúng ta không, biết bao nhiêu đội mà lại đến lượt chúng ta? Tất cả là nhờ tôi với Thanh Miêu Nhi nhà tôi nói tốt cả đó. Cứ nói tốt cho đội chúng ta, rồi lại tốt vì hoàn cảnh khó khăn của mọi người. Thanh Miêu Nhi nhà tôi còn nói tinh thần giác ngộ của mọi người cao, có sức sống. Lãnh đạo nghe thấy rất vui mừng nên mới đến đây để thăm chúng ta đấy.”
“Mẹ Ái Quốc này, bà cũng bản lĩnh đấy, dám nói chuyện với cả huyện trưởng, khi nãy tôi còn chẳng dám thở mạnh đâu.”
“Đúng vậy, nhìn thôi đã sợ rồi. Mẹ Ái Quốc, bác với Thanh Hòa đúng là đã tăng thể diện cho chúng ta.”
“May nhờ có hai người đi công xã, chứ không biết đến bao giờ mới được ăn lương thực cứu trợ.”
“…”
Ở phía khác, phó huyện trưởng Cố đã thăm thú khắp nơi, nhìn phía xa xa thì biết đã đến giới hạn rồi. Thế nhưng sức lực của mọi người vẫn ổn, chứng tỏ năng lực của đội trưởng cao, vậy nên đã khen ngợi Quách Trường Thắng.
Quách Trường Thắng chột dạ nhưng không thể nói sự thật được. Nếu không phải vì lương thực của lão tổ tông, cái đội này còn có hi vọng gì nữa.
“À, khi nãy tôi thấy các bác rất quan tâm cô bé kia, có chuyện gì thế?”
“À, ngài nói Thanh Hòa ấy à,” Nói đến Tô Thanh Hòa, Quách Trường Thắng rất vui, lần này huyện trưởng đến đây lại còn là đi cùng với hai mẹ con cháu ấy.
“Con bé tốt tính...”, ông ấy không nghĩ ra nên khen như thế nào bèn nói liều: “Thích giúp đỡ, vô tư cống hiến, tư tưởng giác ngộ cao, đối xử với mọi người vô cùng tốt. Tất cả mọi người trong đội đều quý cháu ấy.”
“Thật hiếm có. Tôi thấy tình trạng của cháu ấy trong đội khá tốt.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi. Nhà họ có ba người con trai đều bao bọc cho em gái. Đồ ăn của cháu ấy cũng tốt hơn nhưng vợ chồng anh trai vẫn vui vẻ, cháu ấy đối xử với anh chị mình cũng tốt lắm. Gia đình họ vô cùng hòa thuận, lớn thì thương nhỏ, nhỏ thì hiếu thảo với lớn, chưa từng cãi vã bao giờ.”, quan trọng là người nhỏ không dám cãi.
Phó huyện trưởng Cố lại nghĩ đến con trai của mình, ông ta cảm thấy đối phương tốt hơn con trai nhà mình nhiều, sống trong hoàn cảnh thế này nhưng tính cách vẫn tốt, khiến tất cả mọi người đều yêu quý, rõ ràng là người có phẩm hạnh tốt, là đứa trẻ ngoan biết ơn nghĩa.
Không giống đồ súc sinh nhà mình, không làm gì ngoài ăn với ngủ! Ông cảm thấy lời của các con dâu cũng rất có lý, tìm một cô con gái nhà nông, tốt tính, và hiểu chuyện, chưa biết chừng có thể khiến tiểu tử thối của mình có lương tâm hơn. Chỉ không biết là có thể tìm được người phù hợp hay không.
Trong bộ đội biên phòng, Cố Trường An đang tham gia kiểm tra. Anh vô cùng tự tin, anh đã luyện tập ngày đêm vì nó.
Hahaha, chỉ cần anh trở thành tân binh xuất sắc thì có thể vào đại đội tốt rồi. Đến lúc đó mỗi ngày đều được ăn cơm, ăn thịt, còn được ăn bánh màn thầu nữa...Ừm, đợi anh được vào đại đội rồi, anh sẽ không cần phải huấn luyện nữa!