Chương 120: Sát hạch
Các phần kiểm tra tân binh chủ yếu gồm thể lực, chiến thuật, ném bom, bắn súng... Những bài kiểm tra này đều rất khó đối với tân binh.
Theo lý mà nói, không nên tiến hành kiểm tra sớm như vậy, nhưng do một vài nguyên nhân đặc biệt đã xảy ra.
Một vài nơi biên giới rất không yên phận, sau hòa bình, loại cơ hội được thấy máu không còn nhiều nữa nên mới chuẩn bị tuyển chọn một số tân binh xuất sắc vào đại đội để tăng cường huấn luyện, sớm giành được cơ hội lên đường chiến đấu. Còn các tân binh còn lại vẫn sẽ tiếp tục huấn luyện thêm một đợt nữa.
Tất nhiên rất nhiều người không biết chuyện này, dù sao thì cũng là bí mật quân sự. Thế nên chỉ có thể kiểm tra sớm, tính ra cũng không sớm hơn là mấy. Có rất nhiều vị lãnh đạo đến tham gia cuộc kiểm tra, từ khán đài dùng kính viễn vọng để theo dõi phía này.
“Tinh thần đều rất tốt. Chỉ có dinh dưỡng không đủ, thức ăn cho đội tân binh không ổn lắm. Không theo được việc huấn luyện.”
“Hết cách rồi. Hiện tại lương thực cấp cho binh sĩ tạm gọi là đủ, có thể để họ ăn no rồi huấn luyện. Nếu nói dinh dưỡng không đủ thì không được. Dù sao cũng không có nhiệm vụ gì. Bây giờ có rất nhiều người dân còn chẳng bỏ bụng được gì nữa là.”
Mọi người đều bất lực, huấn luyện bộ đội khiến thể lực tiêu hao rất nhiều, nhưng cũng chỉ có như vậy thôi. Đồ tốt đều phải nhường cho binh sĩ ở tiền tuyến ăn. Nếu không được ăn ngon, làm sao có thể sống được trong hoàn cảnh gian khổ chống kẻ địch chứ.
Các tân binh ở bên này nhìn thấy các vị lãnh đạo đang dùng kính viễn vọng, ai to gan thì hú hét hồ hởi, người nhát gan thì căng thẳng vô cùng.
Lý Hiểu Huy vừa phấn khích vừa căng thẳng, thấy Cố Trường An bình tĩnh như không ở bên cạnh thì cảm thấy Cố Trường An là đồ bỏ đi, biết bản thân không có hy vọng nên không hề sợ các vị lãnh đạo quan sát.
“Tôi này cậu ba Cố, tốt xấu gì cũng phải cố gắng vì cha cậu chứ, đừng nói sẽ giành được xuất sắc, cậu đừng rớt là được rồi.”
Cố Trường An còn đang mơ mộng, nghe thấy Lý Hiểu Huy nói như vậy thì rất không vui. Gì mà “không giành được xuất sắc”, anh chính là nhắm tới danh hiệu đó đấy!
Nhưng chuyện này không hề liên quan đến cha anh! Cha anh đã từng nói, hai người anh trai của anh rất xuất sắc, rất kì vọng vào bọn họ, không mong anh hơn thua với người ta, chỉ cần đừng để nhà phải nuôi hay bôi bác nhà mình là được rồi.
Hiện tại anh dựa vào chính mình để được ăn thịt, ăn mì, không cần dựa dẫm gia đình nữa. Ông già ấy hẳn sẽ cười thầm.
“Cứ chờ xem.”, anh hắng giọng với Lý Hiểu Huy.
Lý Hiểu Huy: “...”, cậu ba Cố hết thuốc chữa rồi.
Phần thi bắn súng bắt đầu, đa số mọi người đều bị run tay. Thật ra cũng không mong đợi bọn họ bắn trúng bia tốt đến đâu, chủ yếu là xem kết quả huấn luyện lần này mà thôi.
Suy cho cùng là để kiểm tra thị lực và lực cánh tay, huấn luyện ngắn hạn khó có kết quả tốt được. Ngoài ra, đa số các tân binh đều thiếu dinh dưỡng, xuất hiện rất nhiều vấn đề. Coi như là lựa ngược lựa xuôi cũng chỉ là lựa người cao trong số người lùn mà thôi.
Từ nhỏ Cố Trường An ăn uống đủ chất, cộng thêm ngủ nghỉ điều độ, thị lực không có vấn đề gì, có thể nhìn rất rõ trong khoảng cách 100m.
Trước kia thể lực không tốt, nhưng sau đợt huấn luyện lần này, anh cảm thấy đó không còn là vấn đề. Nghĩ lại quá trình tập luyện của mình, suýt nữa lại thấy xót xa.
Kệ đi, thi đấu cho tốt, chỉ cần được chọn, vào đại đội tốt là có thể có cuộc sống tốt đẹp rồi. Nhìn những lão chiến binh kia bình thường thoải mái biết bao, khi không có gì thì tới bắt nạt đám tân binh.
Nếu không thoải mái, làm gì có thì giờ rảnh rỗi đó chứ? Quan trọng là lão chiến còn có thể thường xuyên nghỉ phép, nghỉ phép rồi là có thể ngủ nướng.
Ngay bây giờ, bia bắn đối với Cố Trường An mà nói chính là điểm cuối của hạnh phúc.
Tiếng còi vang lên, chuẩn bị, bắn... đoàng đoàng... mấy tiếng súng liên tiếp vang lên rồi mới kết thúc.
Được rồi, rời khỏi sân thi đấu để đến nơi thi tiếp theo, còn thành tích tạm thời không cần biết.
Cố Trường An không cần nhìn cũng biết được thành tích của mình rồi, vừa nãy anh đã nhìn rõ các phát súng trước đều trúng vòng 8 điểm, chỉ có phát cuối là được chín điểm... tức quá đi!
Thế nhưng sau khi Cố Trường An rời đi, các vị lãnh đạo đến xem kết quả. Rất nhanh đã phát hiện ra một kết quả nổi bật.
“Tân binh mới một thời gian ngắn đã có được thành tích như thế này rồi ư?”, một vị lãnh đạo cấp cao ngạc nhiên nói.