Chương 121: Sát hạch 2
Đại đội trưởng đại đội tân binh ngay lập tức báo cáo: “Báo cáo thủ trưởng, năng lực học tập của tân binh này rất tốt, thể chất khỏe mạnh, vô cùng siêng năng. Tôi thường thấy cậu ấy tập luyện vào giờ nghỉ. Không có đạn thì sẽ dùng ná thay thế để luyện thị lực.”
“Thì ra là một hạt giống tốt. Hahaha, nói chứ, giờ tân binh thích bắn trượt lắm, bắn được vòng ba hoặc bốn điểm đã khá lắm rồi, mấy phát súng của cậu ta đều không lãng phí. Tốt lắm, tốt lắm, xem thử thành tích huấn luyện khác của cậu ta, nếu đều đạt, thì phân đi đại đội tiên phong của doanh trại tiên phong, đó toàn là các lão làng bách chiến.”
Đội trưởng đại đội tân binh tuy hơi thất vọng vì không thể giữ Cố Trường An ở lại được, nhưng cũng mừng thay cho anh.
Đây là chuyện tốt, ai đi lính mà không mong được đến đại đội tốt nhất chứ. Các lãnh đạo của đại đội quân mũi nhọn đều bước ra từ chiến trường, các binh sĩ ở đó đã từng đánh với quân Mỹ, cũng thường tham gia vào các cuộc xung đột ở biên giới, đã chứng kiến rất nhiều máu đổ.
Cố Trường An đến một đại đội như vậy, sau này sẽ có nhiều cơ hội, có tiền đồ.
Phần tiếp theo là kiểm tra thể lực, đối với Cố Trường An lại càng dễ hơn nữa. Không phải chỉ là chạy thôi ư?
Anh biết cách chạy như thế nào để vừa tiết kiệm sức vừa nhẹ nhàng rồi. Ừm, chỉ cần chạy một lần như vậy là được rồi.
Lý Hiểu Huy nhìn bộ dáng của anh đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị nữa rồi.
Mỗi lần tập luyện, Cố Trường An đều lo đến nỗi không ăn được cơm, ngay cả uống sữa cũng phải dùng sức.
Không ngờ lần này, Cố Trường An cứ chạy cứ chạy đã chạy về phía trước, thế mạnh như chẻ tre... Lý Hiểu Huy ngơ ngác ngỡ ngàng.
Đại đội trưởng nhìn thành tích kiểm tra đánh giá ở phía sau của Cố Trường An, trong lòng rất yên tâm vui vẻ. Chính mình đã huấn luyện ra một binh sĩ tốt.
...
Phó huyện trưởng Cố không nán lại đội sản xuất Hoàng Hà lâu, ông còn phải đi chỗ khác nữa. Quách Trường Thắng dẫn theo vài xã viên cùng tiễn ông. Đợi phó huyện trưởng Cố và trợ lý đi khỏi, có người hỏi:
“Đội trưởng, bao giờ thì có lương thực cứu trợ, có thiệt là sắp phát xuống tới nơi rồi không?”
Quách Trường Thắng cười đáp:
“Đúng vậy, thật sự sắp có rồi. Lúc trước nói không chắc bao giờ thì có nên tôi không dám nói gì.”
Chủ yếu do sợ phía sau lật lọng sẽ khiến mọi người bị sốc. Mọi người nghe thấy lời xác nhận nên cười hớn hở.
“Sắp có lương thực cứu trợ thiệt rồi, mẹ của Ái Quốc không nói dối.”
“Vợ của Đại Căn đã nói là bà ấy và Thanh Hòa đã nói tốt với huyện trưởng người ta rồi. Sao huyện trưởng lại không cho chúng ta lương thực để ăn được chứ?”
“Đúng vậy, mẹ Ái Quốc và Thanh Hòa thật sự có bản lĩnh, không ngần ngại mà nói với huyện trưởng luôn.”
“Chị tưởng ai cũng giống chị ư...”
Quách Trường Thắng đớ người, chuyện lương thực cứu trợ này có liên quan gì đến mẹ con Cao Tú Lan?
Không cần biết có liên quan hay không, hai ngày sau, lương thực cứu trợ đã đến đây thật rồi.
Quách Trường Thắng dẫn những người tráng kiện trong đội đi đến công xã gánh mấy gánh trở về. Còn những nữ đồng chí còn sức sẽ đeo gùi đi giúp mang lương thực về kho của đội.
Người già, trẻ nhỏ đứng đầy bên đường nhìn những bao lương thực đang tiến vào kho của đội, nhìn lương thực cứu mạng được các anh chị thanh niên vác về, đám trẻ con giương mắt nhìn theo, còn người già thì rơi nước mắt.
Cao Tú Lan không hơi đâu mà rơi nước mắt, mới sáng sớm bà ấy đã xách theo bao đựng do mấy đứa cháu chuẩn bị để đựng lương thực, Đại Nha và Đại Bảo mỗi đứa xách một bao, mình bà ấy xách ba bao, sau đó Nhị Nha và Tam Nha cùng nhau xách một bao.
Tất cả đứng đợi ở gần kho lương thực. Tô Thanh Hòa cũng đi theo nhưng cô không xách theo bao.
Từ xưa đến nay, Cao Tú Lan chưa từng để cô động tay động chân. Bà ấy cảm thấy vác lương thực là một việc dơ bẩn, dễ làm bẩn mặt với tay, con gái nhà mình đã lớn rồi, hiển nhiên không được để nó làm việc.
Cứ để đó cho mấy đứa nhỏ là được rồi, bọn trẻ cũng rất vui vẻ làm. Lúc đi nhận lương thực còn có thể len lén đút vào miệng một ít. Còn sống? Bẩn? Hai từ này không tồn tại, chỉ cần có thể ăn thì đều là đồ ngon.
Đại Nha nói:
“Cô út nghỉ một lát đi. Đừng gắng sức.”
Nhị Nha cười hi hi nói:
“Cô út, nhận lương thực vui quá.”
Tam Nha thẳng lưng nói:
“Cô út, bọn con hiếu thảo với cô.”
Đến cả Đại Bảo ngày thường thích nhất là chơi bời, hôm nay cũng tích cực bám đuôi Cao Tú Lan, quay đầu nói Tô Thanh Hòa:
“Cô út bị bệnh, đừng làm việc nữa, bọn con làm là được rồi.”
Tô Thanh Hòa còn chưa kịp cảm động với ba cô cháu gái đã bị Đại Bảo chọc tức rồi. Tên tiểu tử thối này!