Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 122 - Chương 122 - Lương Thực Cứu Tế

Chương 122 - Lương thực cứu tế
Chương 122 - Lương thực cứu tế

Chương 122: Lương thực cứu tế

Lương thực cứu trợ căn cứ vào bốn người lao động được sáu phần.

Lớn nhỏ nhà bà Cao có tổng cộng 12 người, được chia cho không ít lương thực. Hơn nữa còn có năm người lao động, trong đó có ba trai tráng.

Nhìn thấy nhà họ Tô nhận được những bao lương thực lớn, các nhà khác đều rất ngưỡng mộ. Thế nhưng không ai ghen tị cả.

Suy cho cùng là do hồi trước con nhóc Thanh Hòa đã giúp tìm lại được lương thực cứu mạng do lão tổ tông để lại, cả nhà dựa vào số lương thực cứu mạng đó mới có thể sống tiếp, bây giờ lương thực cứu trợ cũng do hai mẹ con họ tìm tới huyện trưởng nên mới có. Quả là rất có bản lĩnh.

Nhận lương thực xong, Cao Tú Lan đã tự mình vác nửa bao, sau đó chỉ huy ba đứa nhỏ chuyển nó về nhà.

Mặt mày tươi như nở hoa. Hũ lớn đựng lương thực đã được dọn dẹp từ lâu, số lương thực cũ sẽ được bỏ trong hũ nhỏ, làm như thế này sẽ giúp lương thực không bị ẩm mốc, cũng có thể phòng tránh chuột ăn...

Ôi, thời đại này cũng không còn chuột nữa rồi, nhưng mà cẩn thận thì vẫn hơn. Lương thực là vàng là bạc, không được để lãng phí dù chỉ một miếng.

Lần cứu trợ này có gạo, lúa mạch và hạt cao lương, còn có cả ngô. Gạo và lúa mạch không nhiều, nhà có mười hai người sẽ được chia sáu mươi cân, còn lại đều là lương thực phụ.

Nhưng Cao Tú Lan đã thỏa mãn rồi, đủ để con gái ăn.

Bọn trẻ con đều giương mắt nhìn về phía phòng bà nội, đợi bà đi ra lại nhìn bà. Người lớn cũng nhìn bà ấy nhưng không ai dám nói gì. Tam Nha còn nhỏ, không biết sự lợi hại của bà nội bọn nhóc, chỉ biết cô út đã nói bà nội rất thương họ, vậy nên đã hỏi:

“Bà nội, hôm nay có thể ăn no không?”

Cao Tú Lan nghe thấy câu hỏi bèn nghiêm mặt lại:

“Cái gì gọi là “ăn no”, có bao giờ bà không cho cháu ăn chưa?”

“...”, có ăn nhưng mà ăn không no...

Tô Thanh Hòa đi từ trong phòng ra, nghe vậy bèn nói: “Mẹ ơi, hôm nay con nghe người ta nói sẽ ăn một bữa cơm khô. Họ nói lâu rồi chưa được ăn no, trong bụng chẳng có gì, ăn no rồi mới có thể làm việc được. Không phải mới nhận được lương thực à? Nhà ai cũng ăn cơm, nếu biết nhà mình không nỡ ăn, có phải sẽ cười cho không?”

“Ai dám cười chúng ta. Nhà chúng ta đâu có nghèo!”, Cao Tú Lan hứ một tiếng, “Ăn, hôm nay ăn cơm khô, thêm một bát canh trứng gà.”

“Bà nội, bà thật tốt!”, Đại Bảo vui đến nỗi nhảy cẫng lên, mấy đứa trẻ khác cũng cười rồi nhảy theo.

Vợ chồng anh em Tô Ái Quốc bọn trẻ vui đến vậy, trong lòng cảm thấy rất cảm kích mẹ, mẹ thật tốt.

“Vui cái gì mà vui, đi làm việc đi, ăn cơm khô thì không cần làm việc hả? Đứa nào cũng thở hồng hộc cả rồi.”, Cao Tú Lan không muốn thấy mọi người đứng im không chịu làm việc nên cũng sẽ kiếm chuyện để chỉnh đốn mọi người.

Cuối cùng thì bữa trưa hôm nay cũng đã được ăn một bữa thật no, đến nỗi niềm hạnh phúc của cả nhà được nâng lên một tầm cao mới, ngồi im ở bàn không muốn nhúc nhích nữa.

Thật thoải mái, thật hạnh phúc. Thì ra ăn no là loại cảm giác thoải mái thế này. Trước kia không biết quý trọng, thật đáng xấu hổ!

Tô Thanh Hòa thấy mọi người như vậy khiến cô cũng vui lây, chuẩn bị mai sẽ lấy thịt và cá ra.

Thu hoạch vụ thu rất vất vả, nên cho mọi người ăn ngon hơn. Dù sao thì giờ nhà nào cũng có đồ ăn cả rồi, người nhà khỏe mạnh cũng không khác lạ lắm.

Cao Tú Lan thì nhìn không quen, mới ăn no đã lười rồi, tưởng mình là heo hưởng phúc ư?!

Bà ấy trực tiếp đập bàn: “Đi làm đi, không muốn ăn cơm nữa hả?!”

Con trai, con dâu nhanh chóng đứng dậy, vội vội vàng đi làm, bọn trẻ con cũng gấp rút thu dọn bát đũa các thứ. Bấy giờ Cao Tú Lan mới dịu xuống một ít.

“Tú Lan, Tú Lan, chị đến thăm cô này”, ngoài cửa truyền đến tiếng của Cao Tú Hồng.

Nghe thấy tiếng là Cao Tú Lan thấy ê ẩm. Ôi chao, lại đến làm gì không biết! Cũng may nhà mình đã ăn xong bữa, chứ không thì chính mình lại mất phần.

Cao Tú Lan không tình nguyện đi ra ngoài thì thấy chị cả Cao Tú Hồng đang đeo cái gùi đi vào trong sân, khuôn mặt nhăn nheo cười.

“Tú Lan, chị tới thăm em đây. Em ăn cơm chưa?”, Cao Tú Hồng vừa cởi gùi ra vừa hỏi.

“Ăn rồi ăn rồi, mới ăn xong, ăn sạch sẽ luôn.”, Cao Tú Lan lập tức đáp. Cao Tú Hồng cười nói: “Nhà chị cũng ăn rồi, vừa nhận lương thực xong là về nhà nấu liền, ăn xong chị mới đến đây.”

Tô Thanh Hòa rót cho bác gái cả một ly nước, Cao Tú Hồng nhận lấy, vui vẻ nói: “Thanh Miêu Nhi lễ phép quá.”

“Con tôi đương nhiên là lễ phép rồi, nhà người ta không bì được đâu.”, Cao Tú Lan nói.

Trong lòng vô cùng bất mãn vì con gái mình hầu hạ người khác, bà ấy không vừa mắt.

Bình Luận (0)
Comment