Chương 123: Trả nợ
Cao Tú Hồng đã quen với cái tính không biết ăn nói của Cao Tú Lan từ lâu rồi. Hồi trước cảm thấy khó chịu, nghe thôi đã chán ghét, nhưng giờ bà ta lại thấy chẳng có gì to tát, ai chẳng có khuyết điểm chứ.
Hồi trước bà ta cũng không đối xử tốt với Tú Lan, cứ giương mắt nhìn Tú Lan làm việc.
“Tú Lan này, hôm nay chị đến đây là để trả nợ, nhà chị được chia lương thực cứu trợ, nghĩ nhà em đông người cần phải trả cho xong. Nhà không có cám nên chị trả em mười cân cao lương, còn có ba cân bột bắp nữa.”
Nghe thấy vậy, Cao Tú Lan lập tức giật mình, hai chân nhanh chóng chạy đến xem cái gùi của Cao Tú Hồng.
Ôi, quả đúng thật là cao lương. Đây đúng là... phát tài rồi! Cao Tú Lan nhìn chị gái mình, vẻ mặt kích động, mười cân cám đổi lấy 10 cân cao lương, sao bà ấy không biết trên đời còn có chuyện tốt như này chứ, đúng là Thanh Miêu Nhi nhà bà thông minh.
Tô Thanh Hòa vô cùng ngạc nhiên nói: “Thế này sao được bác ơi, cao lương còn hơn cả cám mà.”
Cao Tú Hồng đáp: “Bác trai con nói, hai cái này không giống nhau, kia là đồ cứu mạng. Sao có thể thật sự trả lại mười cân cám chứ?”
Cao Tú Lan cười nói: “Đúng vậy, anh rể thì khỏi phải nói rồi, là người thành thật. Người như vậy không thể thiệt thòi được, chị cả, chị có mắt nhìn lắm, lấy đúng người đúng là có phúc”, dù sao ai để bà ấy lợi dụng, người đó đều là người tốt.
“Chứ còn gì nữa, anh rể cô tốt lắm.”, Cao Tú Hồng nghe người ta khen chồng mình bèn vui vẻ trả lời.
Bà ta biết trong số các chị em mình, chồng bà ta là người hiền lành nhất, giống với con rể của mình, chẳng được tích sự gì, bị nhà vợ và các chị em xem thường.
Bây giờ nghe em ba khen nên thấy dễ chịu hơn rồi.
Tô Thanh Hòa cảm thấy cứ để hiểu lầm tốt đẹp này kéo dài thêm nữa đi.
“Gia đình bác thế nào rồi?”
“Cũng được, có đồ ăn cứu trợ thì cũng ổn hơn, nhà bác để dành đó một chút để cầm cự tới hết năm. Trong đội cuối năm sẽ chia lương thực nữa mà, năm nay coi như sống sót. Hầy, lần này nhà bác có kinh nghiệm rồi, từ giờ bớt ăn được miếng nào hay miếng đó, cứ từ từ ăn thì sẽ sống qua được năm đói kém.”
Cao Tú Lan nói: “Đúng rồi đó, nhịn một bữa cũng không chết đói được đâu”, miễn sao đừng đến nhà họ Tô ăn là được.
Cao Tú Lan để Cao Tú Hồng ngồi ngoài uống nước, còn mình thì mang lương thực vào bên trong.
Tô Thanh Hòa cũng đi theo Cao Tú Lan vào trong phòng.
“Lần này bác gái cả thật hào phóng với nhà mình, mười cân cao lương này còn đáng giá hơn cám nhiều.”
“Chứ gì nữa, Thanh Miêu Nhi này, con quả là thông minh, lấy đồ cứu mạng cho vay, đến lúc người ta trả thì trả gấp đôi.”
Cao Tú Lan đắc chí đem mười cân cao lương đổ vào trong bao cao lương của nhà mình.
Tô Thanh Hòa nói: “Nhỡ đâu lần sau người ta xin mượn nhưng không trả thì phải làm sao?”
“Ai dám?”, Cao Tú Lan nghiêm mặt.
“Mẹ ơi, con nghĩ như này, cho bác gái cả quả trứng gà mang về, để bác ấy ăn miếng ngon, tự khắc sẽ biết có vay phải có trả, vay nữa cũng không khó. Trả nợ mà còn có cái ăn. Lần sau chúng ta lại cho vay cám tiếp!”, có qua có lại mới là thân thích.
Cao Tú Lan nhìn mười cân cao lương, nghĩ ngợi một lát liền cắn răng chọn lấy một quả trứng gà nhỏ nhất.
Thanh Miêu Nhi nói đúng, đây là hời rồi, sau này bà ấy sẽ còn hời hơn nữa.
Lúc hai mẹ con trở ra , Cao Tú Lan dúi quả trứng vào tay Cao Tú Hồng: “Chị cầm về mà nấu canh trứng hành hoa cho hai đứa nhỏ của Thu Quả nhà chị.”, dường như thấy không đúng lắm nên nói tiếp.
“Hai đứa nhỏ đó có phúc lắm đấy.”
Cao Tú Hồng vừa mới cảm động rưng rưng nước mắt với quả trứng gà trong tay liền bị câu sau của Cao Tú Lan làm cho ngớ người.
Tô Thanh Hòa vội cười nói: “Ý mẹ cháu là hai đứa cháu ngoại của bác ăn xong, vợ chồng chị họ của cháu sẽ cảm kích bác vì đã đối xử tốt với con anh chị ấy.”
“Ra là vậy”, Cao Tú Hồng nghĩ tới cái tính không biết ăn nói của em mình nên cũng không chấp nữa.
Em ba cứ mãi cái tính dù có ý tốt nhưng chẳng nói được câu nào cho xuôi tai.
“Tú Lan, em đối với chị ra sao không cần nói, chỉ cần sau này chị sống tốt, chị nhất định sẽ tốt với em.”
“Haha, chẳng cầu mong gì.”
Cao Tú Hồng: “...”
Tô Thanh Hòa nói: “Ý mẹ cháu là bác cứ ăn uống cho tốt là được rồi, bác không cần lo, đã có các anh chị của cháu lo rồi.”
Cao Tú Hồng gật đầu, lại thở dài nhìn Cao Tú Lan: “Tú Lan, nói năng với người ta thì đừng có nói vậy, không hay đâu”, nói rồi lại đeo gùi lên chuẩn bị về.
“Chị phải về đi làm đây, mọi người làm gì thì làm đi.”