Cảm ơn Nhule2511, nguyen_huong, Kalynhung và Nụnụ đã gửi tặng kim phiếu cho truyện ^^, tối nay 8h mình đăng thêm 4 chương nữa ^^
Chương 125: Tin tức 2
Ở nội thành sẽ có lương thực cung ứng, nhưng cơ bản lại không có việc. Chỉ một chút lương thực đó thì không đủ.
Cũng không đến mức chỉ ăn mỗi cơm không ăn thức ăn, sau này cái ăn cái mặc không cần nhà cho. Còn có công việc thì nhà lại rất nghèo, phải nuôi cả một nhà lớn nhỏ... Còn gia cảnh nhà mà tốt thì không có khả năng.
Hết cách rồi, những nhà có điều kiện tốt mà nhà họ Cố quen biết, con gái nhà người ta ai cũng cao quý, có tệ lắm cũng phải lấy người thuộc đơn vị chính thức, ngoại hình còn phải có sức sống.
Chỉ riêng cái danh cậu ba nhà này đã đủ làm người ta nghe đến là lắc đầu. Ở nhà thì ăn bám cha mẹ anh chị, còn bị đuổi ra khỏi nhà, tiền đồ được đến đâu chứ.
Nhìn lại gia đình nông thôn, có vài cô là con gái nhà cán bộ công xã gì đó, con của nhà họ hàng.
Nghe tên khá hay, nhưng nghĩ đến tình hình của nhà mình thì biết dù là con cái nhà cán bộ cũng là chuyện khác rồi. Nhà nông thuần mà, lại có nhiều trăn trở, có vài người ngoại hình ưa nhìn, gì mà đẹp nhất thôn...có tác dụng gì?
Hai người họ không ngừng lật dở các thông tin, cuối cùng cũng lựa ra được vài người đáng tin nhất.
“Em thấy cô này cũng được, chỉ là hơi nhỏ tuổi. Chưa đủ mười bảy nữa.”, dâu thứ chỉ một cái tên rồi nói.
“Cháu gái của viên chức hợp tác xã mua bán thuộc công xã... hợp tác xã mua bán tốt, mua đồ cũng tiện. Nhà có ba anh trai, là con út, được cưng chiều nhất, ngoại hình trắng trẻo. Việc trong việc ngoài đều biết làm, nhanh nhẹn. Tốt tính, nhân duyên tốt.”, dâu cả xem xong, hai mắt sáng lên.
“Nhỏ tuổi thì sợ gì, cậu ba nhà mình cũng mới mười tám thôi, vừa hay hai người đều đủ tuổi đăng ký kết hôn rồi.”
“Chỉ sợ cậu ba không đồng ý. Chắc vì chưa gặp mặt.”, dâu thứ lo lắng, cái tính soi mói của cậu ba ghê gớm lắm.
“Chính cậu ba cũng có thấy mặt đâu, để sau cho cậu đi xem mắt.”
Sau đó ghi lại thông tin của Tô Thanh Hòa vào sổ.
Hai hôm sau, công xã của Cao Phúc Sinh nghỉ nửa ngày, ông ta định sẽ đi đến đội sản xuất Hoàng Hà để báo tin cho em ba với cháu gái mình.
Ăn xong bữa trưa thì bị vợ của bí thư Hách gọi lại.
“Ông nhà tôi có nói, nhà họ thấy điều kiện thích hợp, muốn xem mắt. Xem thử đợt này rảnh không, dẫn cháu gái ông đi xem mắt đi?”
Nghe thấy vậy, Cao Phúc Sinh mở cờ trong bụng, ông ta lập tức đưa cho vợ bí thư Hách khúc vải ông ta định đưa cho Tô Thanh Hòa.
Sau đó vội vàng chạy đến đội sản xuất Hoàng Hà, giữa đường nghĩ ra gì đó bèn lôi cuốn sổ nhỏ ra ghi thêm người mà vợ bí thư Hách đã nói. Chết rồi chết rồi, bà ta không nói tên, cũng không nói cụ thể gia cảnh nên ông ta đành ghi: con út nhà cán bộ, quân nhân.
…
Tô Thanh Hòa đang rất đau đầu, mẹ cô không ngồi yên ở nhà được nữa, lại muốn đến nhà họ Cao đòi đồ, sau đó thuận tiện cáo trạng tội của bác trai cả, nói ông ta không làm nên chuyện...
“Mẹ ơi, hôm nay con không muốn ra khỏi nhà đâu, dạo này con đang tập may vá, con đã rất thành thạo rồi, con may quần áo cho mẹ nhé, con nhắm hai mảnh vải kia lâu lắm rồi.”
Cao Tú Lan vừa nghe thấy con gái mình học may vá là vì mình, thì lập tức vui mừng như mở cờ và cảm động vì lòng hiếu thảo của cô, nhưng mà càng như vậy thì bà ấy lại càng tức giận: “Con gái mẹ ngoan ngoãn hiếu thuận như vậy, thế mà bác con, dựa vào đâu lại không tìm cho con một nhà chống tốt chứ? Bây giờ hai mẹ con mình sang đấy ngay!” Bà ấy nói xong thì lập tức cõng sọt, còn vì sao thì tất nhiên là đi sang nhà họ Cao lấy đồ về rồi. Lần này bà ấy nhất định phải khuân hết của cải nhà bọn họ về đây.
“...” Tô Thanh Hòa vội vàng đứng dậy, giữ mẹ cô lại khuyên nhủ: “Mẹ à, mẹ từ từ đã, hôm nay con mệt lắm, con lại váng đầu rồi.”
Cao Tú Lan sốt sắng hỏi han: “Lại váng đầu à? Đi, chúng ta tới trạm y tế xã khám bệnh trước đã, thuận tiện tìm bác con.”
Tô Thanh Hòa: “...”
“Em ba, anh đến rồi đây.”
Tô Thanh Hòa đang lo lắng không biết làm thế nào mới ngăn cản mẹ cô lại, thì bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói của Cao Phúc Sinh. Lập tức cảm thấy nhẹ bẫng, áp lực biến mất. Ai da bác cả đến rồi, bác cả thực sự là đến đúng lúc quá!
Cao Phúc Sinh đã bước vào trong sân, giọng ông ta sang sảng gọi với vào trong nhà.
Nhìn thấy đám trẻ con đang chơi ở ngoài sân bèn hòi: “Bà nội với cô út của các cháu đâu?”
Đại Nha lễ phép trả lời: “Ở trong nhà ạ.”
Nhị Nha nói: “Bà nội đang muốn sang thăm ông.”
Tam Nha tiếp lời: “Bà nội nhớ ông cậu.”
Cao Tú Lan ở trong nhà nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài thì lập tức đi ra, trên lưng còn cõng theo cái sọt. Nhìn thấy anh trai mình thì lập tức kêu lên: “Ô kìa anh cả, cuối cùng thì anh cũng tới rồi, em đang định về nhà thăm mọi người đây.”