Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126 - Tin Tức 3

Chương 126 - Tin tức 3
Chương 126 - Tin tức 3

Chương 126: Tin tức 3

Cao Phúc Sinh nghe thấy vậy thì vô cùng xúc động, ngay cả bọn nhỏ đều biết em ba nhớ nhung người anh trai là ông ta nữa là.

“Nếu rảnh rỗi thì em thường xuyên về nhà đi, anh mang về cho mẹ rất nhiều đồ tốt, đều giữ lại cho em nữa đó.” Cao Phúc Sinh chủ động nói rõ ngọn ngành.

Cao Tú Lan vội đáp: “Cũng không phải là vì có thứ tốt nên em mới về nhà thăm mọi người đâu.”

Tô Thanh Hòa cười gượng trong lòng, may mà trước mặt bác cả mẹ cô nói chuyện vẫn còn biết lẽ phải: “Cháu mời bác vào nhà xơi nước.”

Cao Phúc Sinh nhìn thấy Tô Thanh Hòa, cũng cười với cô, đáp: “Được rồi, vừa hay có chuyện muốn nói với hai mẹ con.”

Hai mắt Cao Tú Lan sáng lên, lập tức nắm tay Cao Phúc Sinh kéo vào nhà. Tô Thanh Hòa nhanh nhẹn chạy xuống bếp rót cho bác mình một cốc nước, còn bỏ thêm một chút đường trắng. Sau đó bưng lên trên nhà, mời ông ta: “Bác cả, cháu mời bác uống nước.”

Cao Phúc Sinh lập tức giơ tay đỡ lấy, uống một ngụm. Thấy trong miệng ngòn ngọt, trong lòng càng là ngọt hơn. Cảm thấy lần này mình chịu vất vả một chút là đáng giá, cháu gái nhà mình đúng là có hiếu.

“Anh à, đừng chỉ biết uống nước thế, vừa nãy anh định nói gì với em đấy?” Cao Tú Lan không chờ được nữa bèn gặng hỏi.

“Xem anh lẩn thẩn chưa này.” Cao Phúc Sinh uống hết cốc nước, sau đó đặt chiếc cốc xuống bàn, từ trong túi áo lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa cho Cao Tú Lan.

Cao Tú Lan cơ bản là không biết chữ, nhìn thấy một chuỗi đen đen thì không biết phải làm sao: “Trong này viết gì vậy anh?”

“Mẹ, để con xem xem.” Tô Thanh Hòa cầm lấy. Nguyên chủ cũng từng học tiểu học ở trường tiểu học của hợp tác xã. Lúc ấy trường tiểu học ở gần Tô gia thôn, đi lại thuận tiện. Sau đấy bởi vì từ nhà đến trường cấp hai khá xa nên nguyên chủ lười biếng bèn bỏ học. Bằng cấp tuy không cao nhưng mà cũng vẫn nhận được mặt chữ.

Nhìn thấy bên trên viết gì, Tô Thanh Hòa ban đầu còn mơ màng không hiểu. Một lát sau mới nhận ra, lập tức xấu hổ, hai má đỏ bừng lên, ấp úng nói: “Bác cả, sao nhiều người thế ạ...”

“Nhiều chỗ nào chứ, bác còn chê ít đấy, chỉ có mấy người này, bác còn tốn không ít thứ tốt mới nhờ lão Lưu ở nhà ăn nghe ngóng tin tức của người ta. Đều là gia đình công nhân, không phải Thanh Miêu Nhi nói thích quân nhân sao, còn có mấy người quân nhân nữa đó.”

Lúc này Cao Tú Lan mới mặc kệ có phải là quân nhân hay không, vội càng thúc giục: “Gia cảnh thế nào, anh mau nói cho mẹ con em biết đi.”

Cao Phúc Sinh lập tức nói qua tình cảnh gia đình một chút, trong nhà cha mẹ đều là công nhân, anh em trong gia đình cũng rất đông. Nhà này có mấy người là công nhân, còn có vài vị quân nhân, mặt khác còn có mấy cái đang thất nghiệp, vân vân...

Người có công việc ổn định thì nhà đông anh em còn phải nuôi cả gia đình, không có công việc thì ở nhà ăn bám cha mẹ. Quân nhân thì phải ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, em gái em trai.

Cao Tú Lan nghe xong thì mặt cũng đen kịt như đít nồi. Trời ơi, tìm lâu như vậy lại chỉ tìm được người có gia cảnh như thế.

Thanh Miêu Nhi nhà họ gả vào những nhà như thế này, còn không bằng gả cho người ở gần đây cho rồi, ít nhất thì bà ấy còn có thể chăm nom cho con gái. Gả xa như vậy đến đó là làm trâu làm ngựa cho nhà họ.

“Không được, không được, anh cả, em thực sự không biết phải nói thế nào với anh nữa, điều kiện của người ta như vậy, sao anh lại nhìn trúng hả?”

Cao Phúc Sinh: “...” Ít nhất thì cũng khá hơn mấy thằng con rể nhà ông ta nhiều chứ! Tất nhiên, ông ta không dám nói ra câu này, may mà hôm nay bà vợ bí thư Hách đã cho ông ta câu trả lời, còn có cái mà dùng: “Còn có người này nữa, chính là con trai nhà cán bộ. Là con út, lại còn là quân nhân. Điều kiện rất tốt đấy!”

Nghe thấy cái này, Cao Tú Lan lại vui vẻ trở lại: “Người ta đây là coi trong Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta sao, thôi coi như là họ tinh mắt.”

“Lại chả phải à, nói là muốn gặp mặt Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta. Nhưng mà hiện tại người đang còn trong quân ngũ chưa về nhà, đợi đến lúc cậu ta trở về thì sẽ thông báo cho bí thư Hách một tiếng.”

Tô Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm, bộ đội nghỉ phép về nhà cũng phải nửa năm nữa, vẫn nên đợi mình lớn lên một chút. Còn chưa đến mười bảy tuổi mà đã đi xem mắt, có cảm giác như mình yêu sớm vậy.

Kết quả lập tức nghe thấy Cao Tú Lan nói: “Được, đợi người ta trở về thì gặp mặt, còn những người khác anh cả giúp em thu xếp một chút, chúng ta sắp xếp thời gian hẹn gặp mặt.”

Tô Thanh Hòa cứng đờ: “... Mẹ à, không phải mẹ không thích sao?”

“Nghe thì cũng không ổn, nhưng mà mẹ phải gặp một lần đã, thà là nhìn nhầm còn hơn bỏ sót.”

“...”

Bình Luận (0)
Comment