Chương 131: Gặp mặt 1
Dù sao thì sau khi về thăm nhà trở lại quân khu cũng phải ra biên cương canh giữ, dù gì chăng nữa thì cũng phải cho người ta về gặp mặt gia đình.
Tất nhiên đây là bí mật quân sự, không thể tiết lộ.
Dùng dằng một hồi mới tới thời gian ăn cơm, Cố Trường An tự cổ vũ tinh thần, đi ăn cơm. Trong đầu nghĩ dù sao cũng vẫn còn sớm, nói không chừng đến lượt anh ra chiến trường thì thế giới đã hòa bình rồi nhỉ?
Tiến vào nhà ăn, rốt cuộc ăn được một bữa cơm gạo lứt thơm phưng phức, có thêm hai miếng thịt… không có cơm trắng và bát mì gạo như trong tưởng tượng… có điều thế này cũng là tốt lắm rồi.
“Đợi sau này đi ra ngoài làm nhiệm vụ, thì sẽ được ăn ngon hơn. Tôi rất hâm mộ những người được đi ra ngoài.” Có người lĩnh cũ lúc ăn cơm không khỏi cảm khái: “Đi ra ngoài tùy tiện lượn một vòng rồi về, còn có thể được ăn ngon, mỗi bữa đều được ăn thịt. Các cậu biết không, bọn họ đi đến khu Tây Tạng ấy, mỗi bữa đều ăn dê nướng nguyên con!”
Cố Trường An nuốt một ngụm nước miếng, sau đó cắn một miếng thịt mỏng tang, nghĩ đến dê nướng nguyên con thì lập tức cảm thấy miếng thịt heo mỏng trong miệng không ngon tí nào.
Cơm nước xong xuôi, họ ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát rồi tiếp tục huấn luyện.
Chương trình huấn luyện khác biệt hoàn toàn so với tân binh. Trên lưng họ vác một túi to, hai bên chân cũng buộc bao cát, trong tay còn xách theo súng trường nặng trịch, sau đó bắt đầu chạy bộ…
Đội trưởng Cát chạy đằng sau, giọng sang sảng quát ầm ĩ: “Chưa ăn cơm à, một đám đàn ông con trai, nếu đây mà là hành quân đánh giặc thì với tốc độ rùa bò của các cậu, người ta đánh xong rồi, các cậu còn chưa chạy đến đâu. Chạy nhanh lên, lát nữa chúng ta còn tập đâm lê, thành tích kém nhất đừng có ăn cơm, biểu hiện tốt nhất được ăn bánh bao thịt!”
Một đám người kêu gào mà chạy.
Cố Trường An: “…” Mẹ ơi hu hu…
Trong huyện thành, nhà họ Cố, mẹ Cố đang ngồi trong phòng mình tìm quần áo để mặc đi xem mắt.
Hai cô con dâu giúp cùng giúp bà tìm.
“Mẹ à, có phải là hơi coi trọng quá rồi không, người ta chỉ là đến đây thăm nhà mình thôi, cũng không có gì cả.” Con dâu cả nói.
Mẹ Cố liếc xéo, bĩu môi nói: “Như vậy sao được, Trường An nhà chúng ta không ở nhà, mẹ đây là đại biểu cho thể diện của Trường An. Lại nói, nhiều mối như vậy cũng chỉ có nhà đó là điều kiện còn xem được, lỡ như mẹ nhìn trúng thì sao. Phải để cho người ta cũng nhìn trúng nhà mình nữa.”
Chị dâu cả Cố và chị dâu hai Cố nhìn thấy dáng vẻ coi trọng này của mẹ chồng, thì trong lòng bỗng sinh ra một dự cảm không hay.
Tối đến phó huyện trưởng Cố về nhà, nghe nói ngày mai nhà gái sẽ sang chơi, bèn nói: “Sao gấp gáp vậy, Trường An còn chưa trở về mà?”
Ông không biết một chút gì về bên nhà gái.
Mẹ Cố nói: “Bây giờ cũng đã như vậy rồi, nhà gái đến chơi nhà mình, sau đó cảm thấy phù hợp thì đợi Trường An nhà mình quay về, chúng ta lại dẫn Trường An sang chơi nhà họ. Đây là nhà họ nhắc đến, ngược lại tôi cũng cảm thấy rất hay. Nhà họ yêu cầu cao, chứng tỏ con gái của họ thực sự tốt như lời đồn.”
“Gia cảnh bên đấy thế nào?” Phó huyện trưởng Cố hỏi.
Con dâu cả nhanh chóng lấy quyển sổ nhỏ ra đưa cho ông xem.
Cha Cố cầm lấy nheo mắt nhìn, càng nhìn càng thấy có chút kỳ lạ: “Cái này, nhìn có vẻ quen quen, không phải là gia đình tôi đã từng gặp đi…”
Mẹ Cố lập tức sốt sắng hỏi: “Ông gặp qua nhà họ bao giờ, người trông thế nào, nhà họ ra làm sao?”
Phó huyện trưởng Cố cười cười: “Nếu như đúng là nhà đấy thì… cũng được, chủ yếu là anh em trong nhà hòa thuận, cô con gái cũng đúng là được nuôi dưỡng rất tốt, trong đội sản xuất cũng có thanh danh.”
Mẹ Cố không vui nổi: “Tốt như vậy, sao trước đây ông lại không nói cho tôi biết!”
Phó huyện trưởng Cố cũng rất đau đầu bởi cái tính tình này của vợ mình, làm mình làm mẩy hay dỗi giống như đứa trẻ vậy, bèn dỗ dành: “Tôi đi làm việc công thì làm gì có tâm tư đó. Ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói sau. Nếu như không hợp thì đừng nhắc đến nữa.”
Đội sản xuất Hoàng Hà, nhà họ Tô đang mở một cuộc họp gia đình.
Không sai, chính là từ lớn đến bé, bao gồm cả Nhị Bảo cũng tham gia.
“Ngày mai mẹ và Thanh Miêu Nhi sẽ đến nhà người ta, chị cả và chị hai cũng đi theo, ăn mặc chỉn chu cho tôi, đừng làm mất mặt Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta.”
Ba anh em Tô Ái Quốc lại không vui. Nhanh như vậy đã đi xem mắt rồi, có phải là hơi nhanh rồi không. Cô út vẫn còn nhỏ mà. Làm sao lại phải gả cho người ta sớm vậy.