Chương 132: Gặp mặt 2
Bọn nhỏ cũng không vui, cô út đi rồi, ai cho bọn chúng ăn khoai lang sấy đây. Ai cho chúng nó ăn canh trứng nữa. Bà nội chắc chắn tiếc của không cho chúng nó ăn đâu.
Nhưng chị dâu cả và chị dâu thứ hai lại rất vui. Em chồng gả cho nhà cán bộ, đây là chuyện vinh quang cỡ nào.
Còn luyến tiếc thì… có gì mà phải luyến tiếc chứ, con gái ai mà chả phải lấy chồng, gả cho nhà có điều kiện tốt mới là chuyện đứng đắn.
Mặc kệ phản ứng của cả nhà, Cao Tú Lan trực tiếp sắp xếp ổn thỏa. Điều duy nhất mà bà ấy tiếc nuối chính là quần áo còn chưa may xong, ngày mai không mặc được.
Buổi tối Tô Thanh Hòa trở về phòng mình, nằm một lúc bèn tiến vào phòng bếp của hệ thống quân tẩu, sau đó lấy kim chỉ ra, bắt đầu may áo.
Cô vừa mới học may quần áo xong, cho nên vẫn còn chậm, lần này thời gian lại gấp quá, cho nên vẫn chưa may xong. Cũng may là có phòng bếp của hệ thống quân tẩu, hì hì, bên trong còn có đèn điện nữa, vô cùng tiện lợi.
May xong hai chiếc tay áo. Cuối cùng Tô Thanh Hòa cũng thấy ra hình dáng của một cái áo, trong lòng vô cùng vừa ý. Có hai điểm kỹ năng, làm thành quần áo tuy không chau chuốt, những tốt xấu gì thì cũng đã ra dáng, hơn nữa bản thân cô vẫn luôn luyện tập đường may, tay cũng nhanh nhẹn hơn, đường may cũng khá là ngay ngắn, chỉnh tề.
“Đing… Nhiệm may quần áo hoàn thành, ban thưởng một điểm kỹ năng, năm thước vải bông.”
…
Trời còn chưa sáng Cao Tú Lan đã rửa mặt chải đầu. Vừa mới mở cửa, Tô Thanh Hòa từ trong nhà đi ra: “Mẹ mặc áo quần mới đi.”
Cao Tú Lan ngạc nhiên nhìn bộ áo quần trong tay con gái nhà mình: “Chẳng phải nói chưa làm xong sao?”
Tô Thanh Hòa cười đáp: “Con may gần xong rồi, chỉ thiếu vài mũi kim nữa thôi, buổi sáng con ngồi làm nốt. Mẹ mặc vào thử, nhìn xem có vừa hay không?”
Cao Tú Lan sững sờ cầm áo quần vào trong nhà, một chốc sau đi ra, con mắt đỏ hoe: “Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta thật hiếu thuận. Mẹ mặc rất vừa vặn. Sau này con đừng may nữa, hỏng mắt thì làm sao bây giờ. Thanh Miêu Nhi nhà chúng ta phải là người hưởng phúc.”
Tô Thanh Hòa thấy Cao Tú Lan mặc vừa vặn, trong lòng cũng yên tâm. Đột nhiên còn cảm thấy có chút thành tựu.
Cuối cùng mình có thể làm được một bộ áo quần hoàn chỉnh.
Cô chợt phát hiện, chút kỹ năng của bản thân không đến nỗi nào, vậy là tốt rồi, cũng cảm thấy bản thân chẳng phải người tầm thường.
Mình không phải không biết làm, mà là không thích làm. Sướng quá!
“Mẹ mặc vừa người là được rồi. Còn thừa chút vải, con lại may cho mẹ thêm bộ nữa để có cái mà thay.”
Cao Tú Lan gạt nước mắt: “Mẹ biết con gái mẹ hiếu thuận nhất, thật không phí công mẹ thương con như vậy. Thanh Miêu Nhi, mẹ thế nào cũng phải cho con bước chân vào nhà cán bộ hưởng phúc. Con cứ yên tâm!”
Tô Thanh Hòa: “… Con rất yên tâm.”
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa cũng mặc trên người bộ áo quần đẹp nhất, may trước lúc kết hôn, chỉ mới mặc mấy lần, bình thường rất ít khi mặc. Đặt ở dưới đáy hòm để đồ.
Thấy bọn họ ra ngoài, bọn nhỏ cũng muốn đuổi theo, Cao Tú Lan phất tay: “Cút đi cút đi, làm gì vậy. Trong nhà không cần dọn dẹp nữa à? Đại Nha đi giặt áo quần, Nhị Nha quét nhà, Tam Nha lau bàn. Đại Bảo trông Nhị Bảo. Nếu tụi bây không nghe lời, trở về bà cho mỗi đứa một roi!”
Bọn nhỏ lập tức tản ra.
Ngược lại ba anh em nhà họ Tô tiễn bọn họ đi, Tô Ái Quốc dặn dò: “Mẹ à, nếu bọn họ khinh thường thì chúng ta đi về. Cô út việc gì phải chịu tội như thế.”
Tô Ái Đảng hét lên: “Mẹ nó, ai dám khinh thường mọi người, về cứ nói với tụi con, tụi con đánh chết nó!”
Tô Ái Hoa liếc mắt: “Có mẹ ở đó, có ai dám khinh thường chứ?”
Cao Tú Lan nghe thằng hai nói xong, cơn giận mới lắng xuống: “Cút đi làm việc, đừng để làm mất mặt.”
Ba anh em: “…”
Trên đường đi gặp người quen, có người hỏi đôi ba câu, Cao Tú Lan bèn nói: “Sao thế, chúng tôi không thể lên huyện thành mua đồ à?”
Đương nhiên không thể nào nói thật, lỡ không thành thì phải làm sao. Không phải sợ người ta xem thường nhà mình, mà sợ mình chướng mắt người khác. Dù sao trước đó cũng gặp mặt một đám người đáng ghét, bà ấy mong lần này có thể đáng tin cậy một chút. Vì vậy trong lòng có chút hoảng hốt không yên.
Lâm Thục Hồng và Đinh Quế Hoa khá hồi hộp, các cô rất ít khi vào thành, huống chi lần này còn là đi đến nhà cán bộ.
Ngược lại Tô Thanh Hòa bình tĩnh nhất. Không phải chỉ ra mắt thôi sao, chọn trúng thì trúng, không trúng thì thôi.
Trên mạng người ta nói rằng, ra mắt mà số lượng người không đủ mười ngón tay mười ngón chân thì đâu gọi là ra mắt.
Bây giờ bên cô có mấy người chớ, không vội.