Trở Lại Thập Niên 60: Quân Tẩu Toàn Năng (Dịch Full)

Chương 139 - Chương 139 - Mục Tiêu Mới Của Cố Trường An 2

Chương 139 - Mục tiêu mới của Cố Trường An 2
Chương 139 - Mục tiêu mới của Cố Trường An 2

Chương 139: Mục tiêu mới của Cố Trường An 2

Thứ mà anh không thích nhất chính là đánh nhau, lúc trước anh cả, anh hai đánh nhau ở bên ngoài, về nhà người đầy thương tích, anh nhìn mà thấy xót. Cho nên anh chưa bao giờ đi đánh nhau với người ta, ngoan ngoãn ở trong nhà.

Cứ như vậy mà không bỏ qua cho anh, phải đưa anh ra ngoài đánh nhau với người ta, còn phải đánh đến mức này.

Ăn bữa cơm không có mùi vị gì, Cố Trường An thở dài một hơi, anh rất muốn chuồn ra ngoài một lần, đi ăn thịt dê nướng nguyên con! Thật sự, thật sự không muốn đánh nhau đâu!

Ăn cơm xong thì anh quay về ký túc, một nhân viên truyền tin gọi anh: “Cố Trường An, đại đội trưởng tìm cậu.”

Cố Trường An lập tức xoay người, chạy đến phòng làm việc của đại đội trưởng.

Đại đội trưởng Cát nhìn tình hình huấn luyện gần đây của Cố Trường An, cười tít mắt đến mức không thấy tổ quốc đâu. Thấy Cố Trường An bước vào, ông ta nhìn anh giống như nhìn một bảo bối yêu quý vậy. Tân binh đứng đầu chính là khác với người thường. Tính tình điềm đạm, có thể chịu đựng gian khổ, có sức chịu đựng dẻo dai, thể lực tốt, khả năng học tập cũng cao, không tồi, không tồi đâu. Lãnh đạo đúng là cho bọn họ một bảo bối yêu quý thật.

Tâm trạng ông ta rất tốt, ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đi vài phần: “Trường An à…”

“…” Cả người Cố Trường An nổi hết da gà, cứ cảm thấy đối phương sẽ nghĩ cách giày vò anh.

Sau khi đến đây, mong muốn duy nhất của anh bây giờ chính là ra ngoài ăn thịt dê béo. Không còn mong muốn ăn bột mì với ăn cơm nữa.

“Trường An, gần đây cậu huấn luyện rất tốt. Tôi chuẩn bị xin lên cấp trên, nếu như cậu huấn luyện tốt, trước Tết sẽ cho cậu về nhà một chuyến. Cho cậu nghỉ phép mười ngày, cậu thấy thế nào?”

Mắt Cố Trường An sáng lên, anh cảm giác như mình đang mơ vậy. Về nhà, có thể về nhà rồi? Bỗng chốc mắt đỏ lên, xúc động ứa nước mắt, anh gật đầu thật mạnh, nói: “Vâng vâng vâng!” Về nhà là tốt, đương nhiên phải về nhà. Để cho người trong nhà biết anh khổ biết bao, nghĩ cách để cho anh quay về.

Đại đội trưởng Cát thấy anh như vậy cũng bùi ngùi theo. Người trẻ tuổi mà, lần đầu tiên rời khỏi nhà, nhất định là nhớ nhà rồi. Đều là vì đền đáp tổ quốc đấy. Chỉ có thể quan tâm đến đất nước, bỏ qua bản thân. Đợi sau khi đồng chí Trường An quay lại, thì phải cùng với đồng chí cũ đến Tây Tạng rồi. Binh lính thực sự không thể chỉ huấn luyện trong sân huấn luyện được, còn phải đi bảo vệ biên phòng mới được.

“Tiếp tục nỗ lực, đến khi nào huấn luyện tốt rồi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu nghỉ phép, về nhà.”

Cố Trường An gật đầu càng nhanh hơn. Bắt đầu từ bây giờ, anh có một mục tiêu còn quan trọng hơn so với ăn thịt dê nướng, đó là về nhà!

Còn về tiêu chuẩn của huấn luyện tốt là gì… Dù sao cũng phải nỗ lực, tiếp tục nỗ lực!

Đợi anh về nhà rồi, cha anh bảo anh làm gì thì anh làm nấy, chỉ cần cho anh ở lại trong nhà là được.

Trong đội sản xuất Hoàng Hà, hoạt động thu hoạch vụ thu tiến hành một cách bừng bừng khí thế.

Trong năm đói kém, vụ mùa giống như mạng sống vậy, sợ gặp phải thời tiết xấu. Cho nên lương thực vừa chín thì lập tức nhanh chóng thu hoạch.

Thế nhưng mỗi ngày sản lượng thu được không phải là rất nhiều.

Người trong đội đều biết, có lẽ năm sau sẽ lại là một năm đầy khó khăn nữa.

Sau khi Cao Tú Lan nghe ba anh em báo cáo số lượng lên thì trong lòng cực kì khó chịu.

Đây là bà ấy muốn để dành của hồi môn cho con gái mình đấy, số lương thực này không đủ, phải làm sao bây giờ.

Gần đây Đại Căn cũng rất ít khi đưa đồ gì lên nữa, chỉ đưa một ít lúa cho gia đình. Có lẽ ông ấy cũng biết trong nhà tạm thời không thiếu lương thực. Xem ra người đàn ông của bà ấy là người cứu trợ.

“Ông trời đúng là không cho người ta miếng ăn mà. Tiếp tục với tình hình như vậy thì sang năm lại chịu đói nữa rồi. Có lẽ lương thực của thu hoạch vụ thu cũng không đủ để chống cự đến mùa thu hoạch tiếp theo vào năm tới. Lúc nào mới có thể cho chúng ta lương thực đầy kho vậy.” Cao Tú Lan thở dài.

Tô Thanh Hòa thầm nghĩ trong lòng, nguyện vọng này có lẽ phải đợi đến mười mấy năm sau nữa. Dường như là sau khi nhận khoán đất theo từng hộ, giống lúa lai (tạp giao) xuất hiện, sức lao động cũng được sử dụng toàn bộ, sau đó hạt giống cũng có sản lượng cao, cho nên mỗi nhà mỗi hộ đều không phiền muộn về vấn đề ăn uống nữa, còn có thể lấy lương thực đổi tiền.

Giống lúa lai…

Sau khi ăn cơm xong, những người lao động khỏe khoắn của nhà họ Tô lại đi thu hoạch rồi, Cao Tú Lan cũng đưa mấy đứa nhỏ ra ngoài đồng giúp nhặt lương thực bị rơi rớt lại. Chỉ cần nhặt được thì có thể chia một nửa. Có ít hơn đi nữa thì cũng là lương thực đấy.

Tô Thanh Hòa quay về phòng nói chuyện với hệ thống: “Hệ thống à, lúa này của tôi có thể đổi thành các loại giống sản lượng cao như giống lúa lai không. Dù sao thì cũng đều là lúa.”

Bình Luận (0)
Comment