Chương 140: May quần áo mới 1
“Xin ký chủ hãy chú ý, vượt qua phạm vi khoa học kỹ thuật thời đại, không cách nào đổi được.”
Tô Thanh Hòa thắc mắc hỏi: “Thế con gà mái lúc trước không phải sản phẩm khoa học kỹ thuật thời đại sao?”
“Ký chủ có thể lựa chọn đổi hai hạt giống.”
“…” Mặt Tô Thanh Hòa tối sầm lại, sau đó cô chuẩn bị rời khỏi hệ thống thì lại nghe hệ thống nói: “Dựa theo thiết lập phần thưởng nhiệm vụ, ký chủ có thể tiến hành nhận phần thưởng đặc biệt một lần sau khi bắt đầu bốn nhiệm vụ ăn, mặc, ở và đi lại. Phần thưởng là mười nghìn tinh tệ. Ký chủ có thể dùng mười nghìn tinh tệ này để đổi bất cứ phần thưởng cùng giá trị nào.”
“Mười nghìn tinh tệ là bao nhiêu tiền?” Tô Thanh Hòa ngơ ngác, sao cô biết được tinh tệ này có đáng tiền không chứ, lỡ như giống như tiền won Hàn Quốc thì chẳng phải hại người quá rồi sao?
“Tương đương với một trăm tệ trong thời đại này.”
Cảm giác đầu tiên Tô Thanh Hòa thấy rất ít! Thế nhưng trong đầu chuyển đổi một lát xong thì phát hiện cũng không phải là ít, tương đương với một vạn tệ trong tương lai đấy.
“Có thể đổi được bao nhiêu hạt giống thế?”
“Một nghìn cân lúa nước trung sản thì cho năng suất 500 kilogram trên một mẫu đất, năm trăm cân lúa nước cao sản, năm mươi cân lúa nước cao sản siêu cấp, năm cân lúa nước cao sản đỉnh cấp. Sản lượng mỗi loại giống được tăng lên gấp mười. Ngoài ra, hạt giống chỉ có thể gieo một lần, cho nên lương thực không có tính chất đặc biệt của sản lượng cao.”
Cái này đối với Tô Thanh Hòa mà nói không phải là vấn đề, trong kí ức của cô, năm đói kém cũng chỉ có ba năm. Sang năm là năm cuối cùng. Chỉ cần vượt qua được, sau này cho dù ăn không no cũng sẽ không xuất hiện tình trạng chết đói như trước. Hơn nữa đổi hạt giống cũng không cần phải đổi loại tốt quá, chỉ năm trăm kilogram mỗi mẫu được rồi.
Bây giờ chính là cần mở nhiệm vụ chi nhánh khác: “ăn mặc” đã được mở rồi. Nếu như muốn mở hai nhiệm vụ “ở” và “đi lại” thì cần phải để hai nhiệm vụ “ăn” và “mặc” thông qua kiểm tra đánh giá sơ cấp, bây giờ vấn đề “ăn” đã thông qua rồi, chỉ thiếu “mặc” thôi… còn thiếu bảy điểm kỹ năng là có thể nâng cấp.
Ừm, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi, phải may thêm mấy bộ đồ thôi.
Qua hai ngày sau, trong cái hũ gốm lớn của Cao Tú Lan xuất hiện hai mươi thước vải. Tổng cộng bốn cuộn vải, có vải hoa, cũng có vải màu xám.
Cao Tú Lan thấy thì mặt mày rạng rỡ.
“Đại Căn à, ông cũng biết nhà chúng ta sắp làm thông gia với nhà huyện trưởng, biết không thể để mất mặt nhà chúng ta nhỉ. Cũng đúng thôi, nhà chúng ta cũng là gia đình cán bộ, sao có thể kém hơn người khác được chứ. Đại Căn à, lần sau ông đưa thêm ít đồ tốt lên đi, giữ thể diện cho con gái chúng ta.”
Lúc sáng, sau khi dẫn con gái vào phòng xem vải của nhà mình xong thì Cao Tú Lan cười nói: “Sau này đều cho con áp đáy hòm, để con đem qua nhà chồng.”
“Mẹ ơi, con thấy hay là thôi đi, không phải người ta còn đến nhà chúng ta thăm nhà sao, làm sao mẹ cũng không thể thua người ta được. Chúng ta may một bộ đồ đón năm mới đi, lần sau lúc người ta đến thăm nhà thì chúng ta đều mặc đồ mới. Sáng chói mắt bọn họ!”
Tô Thanh Hòa nói với vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Áp đáy hòm cũng không thể biến thành vải được, vẫn còn chưa có điểm kỹ năng nữa đấy.
Cao Tú Lan nghĩ đến khung cảnh đó, vẻ mặt hồng hào.
“May trước cho con hai bộ, gom những góc vải còn lại may cho tụi nó. May trước cho mấy bé gái, không phải mẹ chồng con nói rồi sao, bà ấy thích con gái. Để bà ấy biết nhà chúng ta cũng như vậy.”
… Ai là mẹ chồng cô chứ?
Thời tiết cũng ngày càng lạnh, thu hoạch vụ thu cũng sắp đến giai đoạn cuối.
Tô Thanh Hòa ở nhà may quần áo, bây giờ ngay cả cơm cô cũng không cần nấu nữa rồi, mỗi ngày không có chuyện gì làm thì lấy kim chỉ ra may quần áo. May trước cho mình hai bộ, sau đó bắt đầu may cho mấy đứa nhỏ.
Mỗi ngày mấy đứa nhỏ đều mong ngóng nhìn… bộ đồ mới trong tay cô.
Đại Nha, Nhị Nha, Tam Nha nghĩ trong lòng, bà nội và cô đối xử với chúng tốt thật. Còn may đồ mới cho chúng đấy, tụi con trai không có, chỉ ba cháu gái có thôi!
Đại Bảo chua xót đến mức ê cả răng, cậu bé đứng dậy, đưa tay lên xoa xoa quai hàm.
Tô Thanh Hòa nhìn thấy dáng vẻ tủi thân kia của cậu bé, cô vẫy tay nói: “Đồng chí Đại Bảo, nếu như cháu luyện thành thục chữ mà hôm qua cô dạy cho cháu thì lát nữa cô cũng sẽ may cho cháu.”