Chương 141: May quần áo mới 2
Trường tiểu học công xã vì năm đói kém nên đã bỏ rồi. Ăn không no cái bụng được, cũng không có ai đi học. Cho nên trẻ con trong nhà đều không đi học. Thỉnh thoảng Tô Thanh Hòa cũng dạy cho chúng vài chữ. Ba đứa bé gái học rất nhanh, chỉ có Đại Bảo là học chậm.
Đại Bảo vừa nghe thì mắt lập tức phát sáng: “Cô ơi, cháu nhất định sẽ học thật tốt, cháu lập tức đi học ngay.” Sau đó, cậu bé kéo Đại Nha, nói: “Chị Đại Nha, chị dạy em đi, em không biết.”
Đại Nha quyến luyến nhìn bộ đồ mới một cái, sau đó dẫn em trai em gái đi học chữ.
Cô nói rồi, phải học được chữ, sau này lớn lên thì có thể muốn ăn gì thì ăn nấy. Em trai em gái trong nhà đều biết chữ, sau này đều có thể ăn no bụng rồi.
Tô Thanh Hòa vừa mới may xong năm bộ đồ thì thu hoạch vụ thu cũng kết thúc rồi.
Sản lượng không như ý, các xã viên của cả đội sản xuất Hoàng Hà vừa nản lòng mà vừa mong chờ nhìn Quách Trường Thắng.
Quách Trường Thắng ứa nước mắt nói: “Chia lương thực, nộp thuế nông nghiệp rồi chia lương thực.”
Người phía dưới đều hoan hô lên.
Quách Trường Thắng chịu áp lực, dựa theo tỉ lệ sản lượng để nộp thuế nông nghiệp. Sản lượng cũng dựa theo sản lượng bình thường báo lên trên.
Từ sau khi trải qua chuyện lần trước, lần này ông ấy đã đưa ra quyết định lớn. Cho dù không làm được cái chức đội trưởng này nữa, ông ấy cũng tuyệt đối không để cho đồng hương của mình đi gặm vỏ cây, cạp đất.
Cả đội sản xuất Hoàng Hà nghe thấy không cần phải nộp toàn bộ lương thực lên, thì vui hơn là đón Tết nữa. Cho dù năm nay không có thịt lợn, có thể chia lương thực là tốt rồi. Số lương thực này ăn tiết kiệm, ít nhất cũng có thể chống cự được đến tháng năm năm sau… rồi lại ăn rau dại, gặm vỏ cây, là lại có thể chịu được đến mùa thu rồi, không chừng mùa thu năm sau có thể được mùa to đấy.
Mang theo nguyện vọng tốt đẹp này, mỗi nhà mỗi hộ đều vui mừng cầm bao lương thực đi chia.
Mặc dù trong lòng Cao Tú Lan có vui mừng, thế nhưng vui mừng xong thì lại nhớ đến nhà họ Cố bên kia rồi.
Đứa con rể ngốc của bà ấy khi nào có thể quay về thế.
Ngoại trừ Cao Tú Lan nhớ thương, bọn nhỏ cũng đặc biệt nhớ thương dượng của bọn nó chừng nào thì tới thăm.
Quần áo cô may cho bọn nó chỉ thử xem có vừa người không đã bị bà lấy đi, bảo là đến khi dượng tới thăm mới có thể cho bọn nó mặc.
Vì vậy bọn nó đều mong ngóng vị dượng tương lai chưa từng gặp mặt đến thăm nhà.
“Bà ơi, chừng nào thì dượng đến ạ?” Tam Nha hỏi.
“Sao bà biết được chứ?!” Trong lòng Cao Tú Lan khó nói.
Ngày mùa thu hoạch cũng đã qua, mắt thấy đã sắp cuối năm mà nhà họ Cố vẫn mãi không có tin tức khiến trong lòng bà ấy có chút không yên.
“Nhà họ Cố này cũng khó hiểu quá rồi, sao lại không có tin tức gì chứ.”
Tô Thanh Hòa đang may quần áo cho Đại Bảo và Nhị Bảo, nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên: “Có lẽ còn chưa về, không vội không vội.” Bây giờ cô chính là người làm chuyện lớn đấy. Đây đã là bộ quần áo thứ sáu rồi, làm thêm một bộ là có thể thăng cấp. Sau đó hai nhiệm vụ phụ kia cũng có thể xuất hiện.
Nghĩ tới chuyện này, Tô Thanh Hòa lập tức vui sướng hài lòng.
Cao Tú Lan thấy cô như vậy cho rằng con gái mình nghĩ tới đối tượng hẹn hò. Haiz, mấy cô bé đều ngoài miệng thế này trong lòng thế nọ như vậy đấy. Trong lòng nhớ mà miệng thì ngại nói.
Sao lại không vội được, lúc trước sau khi bà ấy và Đại Căn gặp nhau cũng ngày nào không gặp thì ngày đó ngủ không yên... Khụ khụ, Tô Đại Căn thì không ngủ được, nhưng bà ấy chẳng những ngủ mà còn ngáy nữa.
Dù sao cũng không thể chờ như vậy mãi, chung quy cũng phải biết chừng nào về. Cũng không thể tiếp tục chờ được.
Vì vậy buổi chiều Cao Tú Lan lập tức đeo sọt ra ngoài tìm anh cả Cao Phúc Sinh của mình, muốn hỏi thử tin tức bên phía bí thư Hách.
Ai ngờ vừa mới lên đường đã đụng phải anh cả Cao Phúc Sinh của bà ấy rồi.
Cao Phúc Sinh vừa nhận được tin tức thì vội vã chạy về báo cho em ba của mình biết. Thấy em ba của mình, ông ta vui sướng nói: “Tú Lan à, sắp trở về rồi, con rể của em sắp trở về rồi.”
Cao Tú Lan vốn đang định bày sắc mặt, nghe nói thế lập tức mặt mày hớn hở: “Thật hả, chừng nào thế?”
“Đánh điện báo đã về, là mấy ngày này. Thông gia của em điện thoại tới công xã bảo là năm ngày nữa sẽ dẫn theo người nhà tới đây.” Cao Phúc Sinh hưng phấn nói. Chuyện này là do một tay ông ta lo liệu đấy.